Chương 93: Cô là nữ giúp việc của tôi
Editor:
VyThy97
Rõ ràng là một nụ cười của thiên thần nhưng giọng nói lại đáng sợ hơn gấp ngàn lần ác quỷ.
Vì thế trong từng ngóc ngách như giờ nghỉ giữa giờ, cho dù trong lớp học, hành lang, sân trường, thư viện, nhà vệ sinh,... của Tư Đế Lan đều có thể nghe thấy những câu định lí của một lớp học. Làm cho các bạn học của lớp khác đều cảm thấy rùng mình. Đây có phải là kết thúc của thế giới?
Giờ ăn cơm trưa, Hàn Thất Lục đứng chờ cô ở trước phòng học. Điều này làm các bạn học trở nên xôn xao hẳn, nhìn thấy ánh mắt tức giận của các bạn học nữ trong đám người nhìn đến, cô đột nhiên có cảm giác xấu về điều này.
-"Thiếu gia đi chậm một chút!" Cô bị Hàn Thất Lục lôi kéo, lúc này chỉ có thể chạy mới đuổi kịp theo tốc độ của anh ta.
Hàn Thất Lục không nói chuyện với cô, kéo cô thẳng ra cổng trường đẩy cô vào xe rồi chính anh cũng ngồi xuống. Không ít người đứng ở cửa trường Tư Đế Lan nhìn thấy đều sợ ngây người: " Họ thậm chí còn đi ăn cùng nhau?" Chẳng lẽ như lời đồn, cô ấy là vị hôn thê của Hàn Thất Lục.
Mạc Hân Vi dẫn đầu một đám nữ sinh đi đến cửa trường học, lái xe của cô ta sớm đã ở đây chờ cô ta, nhưng là cô không có lên xe, mà chỉ khoanh hai tay trước ngực, căm hận nhìn chiếc xe Bentley thân dài mà Hàn Thất Lục vừa ngồi đang rời đi.
Rõ ràng cô ta mới là bạn gái của Thất Lục mà!
"Đúng rồi!" Cô đột nhiên vỗ tay một cái: "Làm sao tôi có thể quên việc mà Thất Lục đã nhờ tôi chứ."
Những ánh mắt đầy nghi hoặc của các bạn học phía sau đang hướng về phía cô: "việc gì?"
Mạc Hân Vi không nói lời nào, chỉ là Hoàn Tử khoát tay áo: "Yên tâm đi, Thất Lục đối với An Sơ Hạ chỉ là tốt ngoài mặt, anh đã sớm cho tôi cơ hội để trừng trị An Sơ Hạ!"
"Thật sao?" Hoàn Tử có chút không dám tin, dù sao chuyện đó rất không có khả năng.
Đưa mắt liếc Hoàn Tử một cái, Mạc Hân Vi mở cửa xe ngồi vào trong: "Tin hay không là tuỳ vào cô, dù sao đây cũng là sự thật. Nếu rảnh hỏi tôi chuyện này có thật hay không còn không bằng cô hãy nghĩ xem làm thế nào để trừng trị An Sơ Hạ. Tôi phải đi rồi, cô đi chỗ khác chơi đi!"
Để lại một câu như vậy, cô ta đóng cửa rồi chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của những người còn lại.
"Này! Anh không biết như vậy sẽ khiến cho tôi trở thành kẻ thù của tất cả các nữ sinh ở trong trường à?!" An Sơ Hạ trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, mà anh thì đang chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi tỏ vẻ không để ý đến cô.
Cô bĩu môi, cô biết Hàn Thất Lục không phải đúng thời điểm hắn sẽ không nói chuyện, cô đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
Cô chỉ là không biết rằng Hàn Thất Lục vừa nghe tiếng chuông tan học liền chạy tới phòng âm nhạc kéo cô ra xa, nguyên nhân đó là... Không muốn để cho An Thần Xuyên nói chuyện với cô
-"Nhớ kĩ thân phận của cô,cô là người giúp việc của tôi."Anh đột nhiên nói một câu như vậy, cô sửng sốt, không biết nói gì.
Trong lòng anh lại đầy hung hăng mắng mình: " Ngây thơ! Quá ngây thơ rồi! Hắn ngây thơ như vậy sẽ làm hại đến cô mất.
Trong lớp A năm nhất, An Thần Xuyên ngồi yên ở vị trống trước chỗ ngồi của cô. Hôm nay muốn nói với cô một câu, vốn dĩ định chờ sau khi tan học rồi nói với cô, không ngờ Hàn Thất Lục cư nhiên đến phòng học mang cô về.
Không phải anh nói không muốn cho mọi người biết chuyện cô là vị hôn thê của anh sao? Hàn Thất Lục kia là xảy ra chuyện gì vậy?
"Oa!Thần xuyên còn chưa về sao?" Một bạn học sinh nam quên điện thoại, chạy về lớp học lại phát hiện An Thần Xuyên vẫn còn ngơ ngác ngồi chỗ kia.
An Thần xuyên lấy lại tinh thần nheo lại mắt cười: "Đang giờ cao điểm, quá chen lấn, tớ muốn chờ mọi người tản dần rồi mới về."