Chương 13: Tôi Thật Tâm Muốn Mời Anh Ăn Cơm
Vừa thấy ánh mắt thanh niên này tái nhợt, chỉ biết hắn sẽ tuyệt đối không buông tha cho mình. Tuy rằng Diệp Mặc hắn không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vô duyên vô cớ bị tính kế như thế này, trong lòng của hắn rất là không thoải mái. Hơn nữa đây là hắn, đổi lại nếu là Diệp Mặc, tổn hại sau chuyện này tuyệt đối là nghiêm trọng.
Sắc mặt tái nhợt của thanh niên vừa thấy cũng không phải là đồ tốt, nếu bỏ qua Diệp Mặc hắn, vậy hắn ở Tu Chân giới mười mấy năm đã thật uổng công.
Mắt không biểu tình nhìn chằm chằm mỹ mạo cô gái bên người liếc mắt một cái, Diệp Mặc không nói gì, tuy rằng hắn rất phản cảm với động tác không chịu trách nhiệm của nữ sinh này, không chút nào suy xét động tác này sẽ mang đến hậu quả cho người khác. Nhưng hắn cũng không thích sắc mặt tái nhợt xanh lét như mắt cá ch.ết của người đó, nếu người này dám tìm hắn gây phiền phức, hắn không ngại khiến hắn ta nhớ cả đời.
- Bằng hữu, không tồi a, thậm chí ngay cả hoa khôi Tô Mi cũng vài phần kính trọng cậu, mình làm quen một chút đi, ta tên là Trịnh Văn Kiều, thấy cậu rất quen, hẳn là người quen nhỉ.
Trịnh Văn Kiều đi đến phía trước Diệp Mặc, thản nhiên nói. Trong mắt sự khinh thường và ác độc chợt lóe lên, thậm chí còn toát ra một ít thương hại, dường như nhìn thấy bộ dạng Diệp Mặc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Cút…
Diệp Mặc không chút do dự quát Trịnh Văn Kiều, lấy kinh nghiệm sinh tồn của hắn ở Tu Chân giới, chỉ nhìn ánh mắt Trịnh Văn Kiều, liền biết y đang suy nghĩ gì rồi.
Nếu quả thật cấp bách, hắn không ngại giết người này, nơi này không có chỗ cho ta, nhưng nơi khác sẽ có. Tuy rằng hắn cũng hiểu được nơi này là xã hội pháp chế, giết người đều là sau lưng, lộ liễu giết người, vẫn là rất nghiêm trọng đấy, nhưng một số bản tính không phải nói sửa liền sửa được. Hắn là người Tu Chân, cho dù là ở rừng sâu núi thẳm cũng giống như vậy thôi.
- Cậu, được, thật can đảm...
Diệp Mặc chuẩn bị một khi Trịnh Văn Kiều động thủ, trước hết giáo huấn y một chút, không nghĩ tới Trịnh Văn Kiều không ngờ nói chỉ là vài chữ, vẻ mặt âm trầm xoay người rời đi.
Diệp Mặc nghĩ Trịnh Văn Kiều hẳn là thấy thân thể hắn cường tráng, sợ chịu thiệt cũng không dám động thủ, đoán chừng là đi gọi người, nhưng hắn căn bản không để vào mắt.
- Diệp Mặc, anh? Anh có biết hắn là ai không?
Tô Mi cũng không nghĩ đến Diệp Mặc này dũng mãnh như thế, ngay cả đệ nhất công tử đều không để vào mắt, cha Trịnh Văn Kiều là Phó thị trưởng Ninh Hải, hơn nữa thực nghiệp Khâu Thị của mẹ y cũng là một trong Top 100 xí nghiệp ở Trung Quốc, có lẽ không ai ở trường này không biết đến.
Một anh cả công tử như vậy, không ngờ bị Diệp Mặc giáp mặt nói cút, Diệp Mặc này đầu óc quả nhiên có chút vấn đề, tuy nhiên hành vi của hắn mình lại rất thích.
Tô Mi rất nhanh liền kịp phản ứng, trong lòng lại cũng là khâm phục Diệp Mặc, hắn giúp mình đuổi ruồi bọ đi, hơn nữa là loại ruồi bọ cô rất chán ghét. Lập tức cười khanh khách nói:
- Diệp Mặc, đã sớm nghe nói đại danh của anh, không nghĩ tới anh ngay cả Trịnh Văn Kiều cũng dám mắng, hôm nay thật sự là cảm ơn anh rồi, thế nào, em mời khách, cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Tô Mi nói ra lời nói này, cô cho rằng hẳn là đã cho mặt mũi, còn có người nào có thể khiến Tô Mi mời khách đây, người muốn mời nàng đã xếp hàng vượt ra khỏi Ninh Hải rồi. Ý nghĩ của nàng, Diệp Mặc hẳn là niềm vui bất ngờ đáp ứng mình, sau đó vui vẻ đi theo phía sau nàng, không ngừng cảm tạ nàng mời khách.
Nhưng điều vượt ra ngoài dự kiến của nàng chính là, Diệp Mặc lại có chút chán ghét nhìn cô một cái, thậm chí ngay cả một trả lời đều không có, xoay người liền tiến vào thư viện, dường như cô chỉ giống như không khí, đem Tô Mi ngây ngô như gà gỗ gạt ở bên ngoài.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc đi vào thư viện đã lâu, Tô Mi lúc này mới phản ứng lại. Người này không ngờ làm vẻ ta đây như thế, Tô Mi chưa khi nào chịu lạnh nhạt như thế, huống chi là chính mình mời hắn ăn cơm. Bị một tên vô dụng không nhìn như vậy, trong nội tâm nàng cảm giác khó chịu tựa như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
Không được, bất kể như thế nào, mặt mũi này không thể mất, tôi cũng không tin tôi mời không được anh, nghĩ đến đây, Tô Mi cũng đi vào thư viện.
Mặc dù là thứ Bảy, nhưng người cũng rất nhiều, không có chỗ trống ngồi nữa, Tô Mi đã nhìn thấy Diệp Mặc. Hắn đứng ở phía trước một cái giá sách y dược, trong tay đang liếc nhìn một quyển sách.
Tô Mi một tiếng cười lạnh, còn giả học y nữa, ngay cái chỗ ngồi đều không lấy được, trong lòng có chút khinh bỉ người này.
Tuy nhiên Tô Mi vừa đi vào thư viện, lập tức liền có mấy người gã bảnh bao tranh nhau nhường chỗ. Có thể làm cho Tô Mi ngồi bên người là một loại vinh hạnh, cô là đệ nhất mỹ nữ mà.
Người khác tiến vào không có chỗ ngồi, nhưng Tô Mi có thể lựa chọn chỗ ngồi. Cô lựa chọn một chỗ có thể dễ dàng thấy được Diệp Mặc rồi ngồi xuống, chỉ là một cái mỉm cười khiến cho gã bảnh bao nhường chỗ hôn mê nửa ngày. Tô Mi tùy tiện cầm lấy một quyển sách, trên thực tế là nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Theo cô thấy, Diệp Mặc tiến vào hoàn toàn là vì giả bộ, tuyệt đối sẽ không kiên trì nửa giờ, liền sẽ rời đi.
Nhưng điều khiến Tô Mi thật không ngờ chính là, vài cái nửa giờ trôi qua, Diệp Mặc không có ý muốn rời đi, cũng không có ý muốn tìm chỗ ngồi một chút.
Tốc độ đọc sách của hắn thật nhanh, hơn nữa cứ đứng bên cạnh giá sách y dược, một giờ trên cơ bản phải thay đổi ba đến bốn quyển sách, hơn nữa Tô Mi xem rất rõ ràng, hắn mỗi quyển sách đều xem vô cùng mau, nhưng đều là từ đầu tới đuôi, một tờ cũng không bỏ qua, tuy nhiên tốc độ giở sách quả thực quá là nhanh.
Giả vờ, anh cứ giả vờ đi. Loại tốc độ giở sách này, không cần nói xem nội dung, còn phải lý giải, ngay cả xem cái tiêu đề đều có chút quá nhanh.
Diệp Mặc đã đắm chìm trong y học tại nơi này, viện y học Đại học Ninh Hải vẫn tương đối nổi danh đấy, cho nên sách y học nơi này cũng khá đầy đủ hết, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, tuy rằng cũng có chút mới mẻ độc đáo, lại đều không vượt ra ngoài một dàn giáo.
Bất kể là trung y hay là Tây y, đều là giống nhau. Tuy nhiên mặc dù là như vậy, hắn vẫn ghi nhớ qua từng nội dung. Hắn vốn có trí nhớ rất tốt, hơn nữa hiện tại đã là luyện khí một tầng rồi, đã có một chút thần thức, cho nên hắn xem những sách này trên cơ bản không tốn phí bao nhiêu thời gian.
Mấy thứ này so sánh với nội dung công pháp hắn tu luyện, thực sự kém quá xa. Nếu hắn là Trúc Cơ Kỳ, hắn có thể dùng năm canh giờ xem hết toàn bộ sách y học trên giá sách. Nếu hắn đã là Kết Đan Kỳ, hắn ba giờ có thể xem hết toàn bộ thư viện, nếu hắn đã là Nguyên Anh, hắn thậm chí đều không cần tiến vào thư viện, thần thức thoáng quét một chút, những thứ kia liền không chỗ nào che giấu.
Bộ sách dù sao cũng là bộ sách, so với nội dung Ngọc Giản còn kém quá xa. Nhưng Nguyên Anh kỳ làm sao có thể, chính là kiếp trước, hắn cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ mà thôi.
Tô Mi lại càng đợi càng nóng lòng, đã hơn ba giờ chiều rồi, hắn rõ ràng còn đang xem sách, ngay cả cơm trưa cũng không đi ăn, cô bởi vì phải theo dõi hắn, chỉ có thể đói bụng chờ.
Cô không hiểu tại sao mình nhất định phải khiến cho hắn nghe lời mình, đi ăn một bữa cơm, nhưng hắn cự tuyệt chính mình, trong nội tâm nàng chính là rất không thoải mái.
Đang lúc Tô Mi không thể nhịn được nữa, Diệp Mặc rốt cục buông sách trong tay xuống, đi ra thư viện.
Tô Mi thấy thế, ngay lập tức đi theo ra ngoài.
- Cô còn có chuyện gì?
Diệp Mặc thanh âm rất lạnh, rất rõ ràng, hắn vẫn biết Tô Mi đi theo hắn.
- A...
Tô Mi bị Diệp Mặc đột nhiên hỏi ngơ ngác một chút. Tuy nhiên lập tức liền phản ứng, vội vàng nói:
- Là như vậy, bởi vì anh buổi sáng giúp tôi, tôi là thật tâm muốn mời anh ăn bữa cơm. Tôi không muôn nợ của anh một ân tình, bằng không tôi sẽ rất, vô cùng...
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn Tô Mi một cái, trong lòng thầm than, chỉ có loại nữ nhân này tự cho mình là công chúa, mới có thể ưu việt có chút tự tin cho là đúng đi. Cô căn bản cũng không nghĩ động tác của mình mang đến hậu quả cho người khác, chỉ suy xét đến cảm giác về sự ưu việt của chính mình.