Chương 20: Tô Tĩnh Văn Nổi Đóa
- Muốn ch.ết à.
Tên mặt thẹo chửi, giơ tay giáng một cái tát lên trên mặt Diệp Mặc. Vốn chỉ là thấy Diệp Mặc không dễ chọc, cộng thêm việc phải ra ngoài gấp mới không muốn nhiều chuyện. Bây giờ Diệp Mặc chủ động khiêu khích y. Tên mặt thẹo thích ức hϊế͙p͙ người khác sao mà chịu nhịn được, giơ tay tát Diệp Mặc.
Những người khác trong phòng đều hả hê nhìn Diệp Mặc. Mấy thằng con trai đứng trong góc thầm lắc đầu. Tự nhủ, cái người này chắc là mọt sách. Nếu Tên mặt thẹo này đã không gây phiền phức với hắn thì thôi, hắn lại còn chủ động gây chuyện, đây không phải là muốn ăn đòn sao.
Nhưng tình hình hiện giờ làm bọn họ không thể tin được, há hốc mồm, đó là vì Diệp Mặc bị bọn họ cho là muốn ch.ết lại một tay tóm chặt Tên mặt thẹo. Tay kia tát mấy cái, vẫn chưa là gì, sau đấy Diệp Mặc còn thêm một cước vào bụng Tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo thân thể cường tráng không những không có sức mà trả đòn lại còn bị Diệp Mặc một cước đá bay lên, văng vào cửa sắt, vang lên tiếng “cạch- tang”.
Anh cảnh sát sát mặt đen ở ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng “cạch- tang”, khoé miệng hếch lên một nụ cười nhạt, lập tức móc điện thoại ra gọi.
- Là thiếu gia Kiều đúng không? Vâng, là tôi. Thằng nhóc đó đã bị tóm lại rồi. Bây giờ đang bị nhốt lại, Tên mặt thẹo đang dạy dỗ cậu ta, không liên quan đến chúng ta. Vâng, được được. Tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu ta, trước khi phán hình tôi cũng sẽ lột một lớp da của cậu ta…
Tên cảnh sát mặt đen nghe thấy bên ngoài có tiếng nói truyền đến, lập tức dập điện thoại, giả vờ đi tới cửa.
Tên mặt thẹo bị người ta một cước đá bay, chuyện này chính y không thể tin được. Người này trà trộn xã hội đen bao nhiêu năm, biết ngay Diệp Mặc là người không dễ chọc. Tuy y trông hung hãn cường tráng nhưng lại không phải đồ ngu, nếu chọc giận Diệp Mặc ở đây thì y sẽ không được vui đâu.
Tên mặt trắng lại lợi hại như thế, Tên mặt thẹo chắc chắn dù bốn người bọn họ xông lên cũng không phải đối thủ của Diệp Mặc, nếu không hắn đã không chủ động khiêu khích y.
Diệp Mặc lại chậm rãi đi đến chỗ Tên mặt thẹo, thong thả nói:
- Tao thích ngủ cái giường gần cửa sổ đó, mày có ý kiến gì không?
Thấy Diệp Mặc đến gần, trong lòng Tên mặt thẹo liền sợ sệt, tưởng Diệp Mặc còn muốn động thủ, không ngờ Diệp Mặc chỉ nói thích ngủ cái giường đấy. Trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Không có ý kiến gì cả, anh đi ngủ đi ạ.
Tên mặt thẹo nhận rõ tình thế, lập tức bày vẻ mặt tười cười với Diệp Mặc cho dù vết đau vừa bị văng vào cửa sắt cũng phải lờ đi. Thấy Tên mặt thẹo đã biết ý thế này rồi, mấy tên cao to kia càng không dám lên tiếng. Đùa sao, bình thường Tên mặt thẹo một mình đã có thế đấu mấy người họ. Bây giờ Tên mặt thẹo đứng trước mặt người này nhưng bất lực đánh trả. Lúc này lại còn đi gây chuyện với Diệp Mặc, không phải chả khác gì với việc tìm ch.ết sao?
Tô Tĩnh Văn trên đường tới đồn cảnh sát, càng nghĩ người bị cảnh sát bắt đi càng giống người bán bùa cho cô. Trong lòng càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp người kia ra ngoài.
Nhưng Tô Tĩnh Văn không ngờ là người trong đồn lại ngăn cô gặp Diệp Mặc.
- Anh ta không phải phạm nhân, anh dựa vào cái gì không cho tôi gặp anh ta? Hơn nữa cảnh sát các anh dựa vào cái gì mà nhốt anh ta lại?
Tô Tĩnh Văn tuy không biết chân tướng sự việc nhưng cô lại rất rõ nếu không sẽ không chỉ đưa Diệp Mặc đến đồn mà xe Land Rover lại không sao. Tất nhiên là cô không biết xe Land Rover bây giờ đang đỗ tại cổng bệnh viện.
- Người này khả nghi cướp bóc và gây thương tích cho người khác, gây giờ vẫn đang lấy khẩu cung. Cô muốn gặp anh ta thì mai quay lại.
Tên cảnh sát mặt đen thấy khí chất Tô Tĩnh Văn có chút tao nhã, hơn nữa trông cũng xinh, lúc này mới nén khí lại, nói
- Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy không giống? Tôi rõ ràng thấy một chiếc xe Land Rover đưa bạn tôi đi, cuối cùng chiếc xe đó không sao, còn bạn tôi thì lại bị đưa vào đồn. Thế là sao?
Tô Tĩnh Văn cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Nếu không có chứng cứ thì đừng có mà nói lung tung, đây là đồn cảnh sát, việc gì cũng cần phải có chứng cứ. Nếu cô vẫn muốn làm loạn tôi sẽ tạm giam cô với tội trở ngại người thi hành công vụ.
Tên cảnh sát không ngờ người con gái này lại thấy quá trình chiếc xe Land Rover đó đưa Diệp Mặc đi, mặt tức thì trầm xuống, giọng điệu cứng nhắc.
- Thật là uy phong, tôi phải xem xem anh lấy tội cản trở gì mà bắt giữ tôi.
Sắc mặt Tô Tĩnh Văn đanh lại. Tên cảnh sát này không ngờ lại ăn nói bừa bãi thế, lại còn kiêu ngạo, có thể chắc chắn là người bị đưa đi đó đang không được tốt.
- Cô, theo tôi vào lấy khẩu cung, tôi nghi ngờ cô và người trước đó là đồng bọn.
Tên cảnh sát đó chỉ Tô Tĩnh Văn, nói một cách khoa trương. Quần áo, cách ăn mặc của Diệp Mặc không đáng mấy đồng tiền, quan hệ của người phụ nữ này và cậu ta, kẻ đứng sau cũng không cứng lắm, cứ phủ đầu cô ta trước rồi tính sau.
- Anh là cảnh sát hay là thổ phỉ?
Sắc mặt Tô Tĩnh Văn có chút khó coi, người này quá ngạo mạn.
- Không phục thì cô kiện tôi đi, tôi là Hoàng Ngụ, cô nhớ lấy.
Tên cảnh sát mặt đen nói một cách khinh thường.
- Sếp Hoàng …
Tên cảnh sát hơi trẻ tuổi này thực sự là quá ngứa mắt, đi lên, gọi một tiếng. cảm thấy tác phong của đội vàng có chút giống thổ phỉ nhưng lại không dám nhiều lời.
Hoàng Ngụ vẫn chưa nói thì ở cửa đã có tiếng vọng tới:
- Cảnh sát chúng tôi trở thành thổ phỉ lúc nào thế?
Âm thanh trầm mạnh, hơn nữa mang theo thái độ chân thật, đáng tin.
- Sếp Cảnh …
Hoàng Ngụ và tên cảnh sát đều thấy người nói ở cửa, vội vàng gọi.
- Sao lại thế này?
Người trung niên này nhìn lướt qua Hoàng Ngụ, lên tiếng hỏi.
- A, Tổng giám đốc Tô, sao cô lại ở đây?
Người trung niên này vừa nhìn đã nhận ra Tô Tĩnh Văn, rõ ràng là anh ta quen Tô Tĩnh Văn.
- Anh là lái xe Cảnh Học Bân đúng không? Sao bây giờ lại làm cảnh sát thế?
Tô Tĩnh Văn cũng nhận ra người này. Mấy năm trước anh ta là lái xe của bố cô, không ngờ bây giờ lại làm cảnh sát, hình như còn làm cục trưởng, leo cao nhanh thật.
- Đúng vậy, nghe theo sự sắp xếp bên trên mà. À, đúng rồi, vừa xảy ra chuyện gì thế?
Người trung niên này nhớ ra chuyện vừa rồi, trong lòng liền có một dự cảm không lành. Tổng giám đốc Tô là thiên kim của thị trưởng Tô, nếu ở trên đất của anh ta mà chịu oan ức gì thì anh ta có ngàn cái mồm cũng không giải thích rõ được.
- Hừ.
Cảnh Học Bân không nhắc đến còn may, một khi nhắc chuyện này, sắc mặt Tô Tĩnh Văn liền đanh lại. Hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Có người uy hϊế͙p͙ bạn của tôi, kết quả là cảnh sát lại đưa bạn tôi vào nhốt lại. Mà cái người uy hϊế͙p͙ lại không thấy bóng dáng đâu cả. Tôi đến gặp bạn thì lại nói anh ấy là tình nghi cướp bóc, thậm chí còn nghi ngờ tôi là đồng bọn. Tôi không phục, đi kiện anh ta. Chả nhẽ cảnh sát bây giờ đều lộng hành vậy sao?
Mặt Hoàng Ngụ hơi chuyển sang trắng, bộ mặt đen của anh ta cũng không giấu được, anh ta không nghĩ rằng người phụ nữ này lại quen cục trưởng Cảnh của bọn họ. Tuy thiếu gia Kiều cuối cùng cũng sẽ bảo vệ anh ta nhưng thế này ngờ rằng sẽ không tốt cho việc thăng chức của anh ta.
- Cậu vừa nói thế sao? Đây là thái độ của một cảnh sát nhân dân của cậu sao?
Cục trưởng Cảnh thầm hận tên mặt đen này. Bình thường cũng biết y ỷ là người của Trịnh Văn Kiều, có chút hoành hành nhưng lần này lại dám chọc giận thiên kim của thị trưởng Tô, chỉ có thể trách hắn xui xẻo.
- Vâng, chỉ là vừa nãy tôi nhất thời tức giận, trong lòng lại không hề có ý này.
Hoàng Ngụ không dám nói dối, dù sao nghe thấy y nói cũng có mấy người. Bình thường cũng chả có người nào dám nói những câu này, chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp một người quen Cục trưởng.
- Tháo súng của anh ta xuống, lập tức điều tr.a rõ chuyện này. Trần Trấn, chuyện này cậu phụ trách. Mau điều tr.a ra kết quả. Cảnh sát là thần hộ vệ của nhân dân, không phải là lưu manh vô lại.
Cục trưởng này rất dứt khoát, lột phục trang của đội trưởng Hoàng trước mặt Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn biết là anh ta chỉ diễn kịch ình xem nhưng lại không nói gì.
- Cục trưởng Sở, anh làm thế này không hợp pháp, anh muốn tố cáo tôi, bây giờ cũng không có quyền làm gì tôi.
Thấy Cảnh Học Bân làm thật, đội trưởng Hoàng liền nóng. Y tưởng Cảnh Học Bân biết quan hệ của hắn với Trịnh Văn Kiều nhiều lắm thì cũng chỉ làm bộ thôi, ai ngờ anh ta làm thật.
- Tổng giám đốc Tô, chúng ta đi thăm bạn của cô trước, cục cảnh sát có phần tử thoái hoá như thế này cũng là sỉ nhục của chúng tôi. Về tôi nhất định sẽ kiểm điểm với thị trưởng Tô.
Cảnh Học Bân dường như không nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Ngụ, không thèm để ý đến y. Ông ta rất rõ là nếu không có chuyện bạn của Tô Tĩnh Văn, đằng sau cái mông của tên thối nát mặt đen kia cũng đủ y ngồi tù.
Cái gì? Thị trưởng Tô? Hoàng Ngụ lập tức ngây ra, liên hệ với thái độ của Cảnh Học Bân đối với người con gái này, còn gọi cô ta là Tổng giám đốc Tô, y còn không biết quan hệ của người con gái này với thị trưởng Tô thì y là đồ con heo rồi.
Nếu người con gái này là người gì đó với thị trưởng Tô thì Trịnh Văn Kiều cũng không có cách nào bảo vệ y, trong lòng Hoàng Ngụ chợt như rơi vào hố băng.