Chương 41: Chương 41
"Đương nhiên là có thể từ chối.” Phương Quân Mân bình tĩnh nhìn cậu rồi nói: “Con không muốn, ta cũng không thể ép con được, chẳng qua là nếu con có thể làm tốt chuyện này, ta sẽ thưởng cho con.”
“Khen thưởng cái gì vậy?” Khâu Hàn tò mò hỏi.
Phương Quân Mân cầm lấy một cái hộp bên cạnh bàn, mở ra cho Khâu Hàn nhìn: “Thế nào, con có cảm thấy quen mắt sao?”
Bên trong hộp là một đôi miêu điêu bạch ngọc, bạch ngọc được khắc tinh tế, nhìn vào liền cảm thấy nó rất quý giá, chạm trổ rất tinh vi, một đôi tiểu miêu tinh xảo, đáng yêu, lại linh động giống như thật vậy.
Khâu Hàn đương nhiên quen mắt, đây là quà sinh nhật bà ngoại cậu tặng cho cậu năm cậu tròn mười lăm tuổi, năm đó khi cậu nhận được lễ vật quý giá này, cậu vui vẻ biết dường nào, mỗi ngày cậu đều mang theo nó bên người.
Sau đó bà ngoại cậu qua đời, trong khoảng thời gian cậu bị bệnh, đồ vật của cậu đều được mẹ cậu bảo quản.
Sau khi cậu khỏi bệnh, cậu đã rất nhiều lần xin nàng đưa lại đôi tiểu miêu này cho cậu, mẹ cậu đều tìm cớ kéo dài không đưa, sau này cậu mới biết được, Lâm lão gia tử đã cầm đi cho Lâm Dật Cẩm, Lâm Dật Cẩm lại cầm đi tặng cho người khác để lấy lòng.
Khâu Hàn nhìn đôi bạch ngọc miêu, đủ loại chuyện cũ nảy lên trong lòng, ngón tay hơi run rẩy.
Từng hình ảnh trong đầu dần hiện lên, hình ảnh bà ngoại tặng quà cho cậu, hình ảnh cậu vui vẻ biết dường nào khi nhận nó, hình ảnh khi cậu năn nỉ mẹ trả lại nhưng không được, hình ảnh khi cậu biết được nó đã bị Lâm lão gia tử cầm đi cho Lâm Dật Cẩm, cũng có hình ảnh cậu đi hỏi Lâm Dật Cẩm, Lâm Dật Cẩm lại nói đã tặng người khác.
Phương Quân Mân nhìn đến phản ứng của Khâu Hàn, cười khẽ một chút, đem hộp khép lại thả trên bàn, nhìn cậu nói: “Nếu con không muốn, vậy quên đi, bằng không khi Huyên Thành trở về, con lại cáo trạng với y, y lại bày sắc mặt cho mà xem.”
“Lão phu nhân muốn con chiêu đãi bọn họ như thế nào?” Khâu Hàn mặt vô biểu tình hỏi, lời này cũng đại biểu cậu đã đồng ý.
“Cũng không có gì.” Phương Quân Mân uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Chúng nó muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, con đi theo là được, chúng nó có yêu cầu gì, con liền lập tức đi sắp xếp là xong, quan trọng nhất chính là đừng làm cho hai đứa nó không vui, nghe hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Khâu Hàn hỏi: “Như vậy thì tiền đưa bọn họ đi chơi bên nào ra ạ?”
“Chẳng lẽ còn sẽ tiêu chút tiền cỏn con ấy của con sao?” Phương Quân Mân nhìn cậu nói: “Ta sẽ bảo người mở cái tài khoản cho con, ta sẽ gửi tiền vào.”
Phương Quân Mân mới vừa nói xong, Lý Hiên Hiên cùng Lý Tuệ Tuệ liền đi đến, nhìn Phương Quân Mân kêu lên: “Bác gái, chúng con đã trở lại.”
“Hôm nay các con về sớm nha, vừa vặn chuẩn bị ăn cơm chiều.” Phương Quân Mân mỉm cười nói.
Chờ khi hai chị em bọn họ ngồi xuống, từ bên ngoài lại có một người chậm rãi đi vào, Khâu Hàn vừa thấy, không ngờ là Tôn Thần Thần.
Tôn Thần Thần cũng nhìn thoáng qua Khâu Hàn, sau đó đi qua kêu lên: “Chào bác gái.”
“Bác gái, chúng con đã lâu không gặp Thần Thần, nên muốn cùng hắn đi chơi mấy ngày để xúc tiến tình cảm một chút, trong khoảng thời gian này hắn sẽ ở cùng với chúng ta, ngài không ngại chứ?” Lý Hiên Hiên nhìn Phương Quân Mân dò hỏi,
Phương Quân Mân cười nói: “Này có gì đâu, các con vui là được.”
“Cảm ơn bác gái.” Lý Tuệ Tuệ mỉm cười nói lời cảm ơn, cùng với bộ dáng nàng mắng Tôn Thần Thần hai ngày trước quả là một trời một vực.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Phương Quân Mân đứng lên, đối với Khâu Hàn nói: “Con cũng cùng ăn đi.”
Khâu Hàn chú ý tới, vừa rồi Tôn Thần Thần chào hỏi Phương Quân Mân, ánh mắt Phương Quân Mân nhìn Tôn Thần Thần rõ ràng không chút vui vẻ, thậm chí có thể nói là coa chút phản cảm.
Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên đi ở bên người Phương Quân Mân, vui vẻ cùng nàng nói chuyện, Khâu Hàn cùng Tôn Thần Thần đi theo ở phía sau, hai người yên lặng nhìn nhau một cái.
Tới nhà ăn, bọn họ ngồi xuống bàn, Phương Quân Mân đối với Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên nói: “Ta biết các con sợ quấy rầy ta, mỗi ngày đều chơi ở bên ngoài chơi nhưng mặc kệ nói như thế nào, nếu ta để các con ở đây, tự nhiên theo lý phải chiêu đãi các con thật tốt.
Cho nên, ta đã cùng Khâu Hàn nói, bảo cậu ấy thay ta chiêu đãi các con, các con muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, đều có thể kêu cậu ấy đi sắp xếp chuẩn bị cho các con, các con chỉ cần chơi vui vẻ là được.”
“Vậy thật sự là quá tốt, chúng con về nước muốn kết giao thêm nhiều bạn bè, Khâu trợ lý cùng chúng con tuổi tác không sai biệt lắm, vừa lúc có thể cùng nhau chơi rồi, chúng con nhất định có thể trở thành bạn tốt.” Lý Hiên Hiên vẻ mặt vui vẻ nói.
Phương Quân Mân mỉm cười gật đầu nói: “Ăn cơm đi.”
Sau khi Phương Quân Mân động đũa, mấy người khác mới cầm đũa bắt đầu ăn cơm, đôi mắt Phương Quân Mân hay ngẫu nhiên ngó đến Tôn Thần Thần, trong ánh mắt như có như không mang theo chút phản cảm.
Ăn xong cơm chiều, sau khi rời khỏi chỗ ở Phương Quân Mân, Khâu Hàn lại về phòng làm việc của mình.
Ngồi xuống sô pha, Khâu Hàn nhớ lại đôi bạch ngọc miêu vừa rồi, cậu thật sự không nghĩ tới nó sẽ ở trong tay mẹ Diệp Huyên Thành, càng không nghĩ tới nàng sẽ dùng thứ này uy hϊế͙p͙ cậu.
Cậu xác thật rất muốn đem nó về, vô cùng muốn, nhưng yêu cầu của Phương Quân Mân là không thể làm hai chị em kia lộ ra cảm xúc không vui, nói cách khác, hai người Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên dù cố ý gây khó xử cho cậu, thậm chí là cố ý nhục nhã cậu, cậu đều chỉ có thể chịu đựng, nếu cậu phản kháng, hai chị em kia liền không vui, vậy cậu không thể lấy đôi bạch ngọc miêu về.
Vốn dĩ tính tình cậu đã không tốt, cảm xúc dao động khá lớn, nhiệm vụ như vâyh với cậu mà nói thật sự rất khó.
Hơn nữa điều cậu lo lắng nhất chính là mặc kệ phát sinh chuyện gì đi nữa cậu đều phải nhịn, chắc chắn Phương Quân Mân cũng sẽ dùng lý do khác, cố ý không đem đôi bạch ngọc miêu trả lại cho cậu, sẽ lại uy hϊế͙p͙ cậu làm chuyện khác, ví dụ như chủ động rời đi linh tinh.
Khâu Hàn tự hỏi, đột nhiên di động vang lên một chút, cậu vừa cầm lấy di động thì thấy, là Tôn Thần Thần gửi một cái tin nhắn cho cậu, xem qua nội dung tin nhắn, cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ.
Khâu Hàn đi vào một khu hoa viên nhỏ, bên trong có một ngôi nhà gỗ nhỏ, cửa lớn nhà gỗ đang mở, bên trong có một bàn nhỏ nhắn, Tôn Thần Thần ngồi ở trước bàn, đang cầm bình giữ ấm châm trà.
“Anh cư nhiên còn biết nơi này, tôi ở Diệp gia trong khoảng thời gian này còn chưa phát hiện ra.” Khâu Hàn cởi giày, nhấc chân vào nhà gỗ, ngồi xuống đối diện Tôn Thần Thần..