Chương 76
“Chúng ta đều là cháu ngoại của Khâu gia, có cái gì đâu mà cảm ơn với không cảm ơn.” Lâm Dật Cẩm nói: “Anh ngồi trước đi, muốn ăn cái gì thì nói, tôi gọi phòng bếp làm cho mình anh ăn, gia gia cùng ba mẹ, còn có thúc thúc và thẩm thẩm, một lát nữa sẽ lại đây.”
Lâm Dật Cẩm nói xong, xoay người đến bên cạnh bạn của hắn ta chào hỏi mấy câu, sau đó lại rời đi.
“Da mặt của Lâm Dật Cẩm còn dày hơn tớ nghĩ nhiều.” Cố Dương không thể hiểu nỗi mà nói: “Sao hắn có thể nói được những lời đó mà sắc mặt không đổi vậy nhỉ, da mặt chắc phải dày như bê tổng cốt thép.”
“Hắn ta luyện từ nhỏ mới ra được trình độ đẳng cấp này đấy.” Khâu Hàn trào phúng mà nói: “Cái này còn đỡ đó, còn dày hơn nữa kia kìa.”
“Mấy năm nay, cậu…… Cũng thật không dễ dàng.” Cố Dương thở dài nói.
Cố Dương tuy rằng cha mẹ mất sớm, nhưng trước đó mẹ anh vẫn luôn bên cạnh, rất dụng tâm dạy đỗ anh, ông nội anh cũng đối với anh vô cùng tốt, trước nay chưa từng nói nặng lời với anh. Đáng thương nhất là Khâu Hàn, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, không ai tìm về, ngay cả chính ba mẹ ruột, ông bà nội đều đối với cậu không tốt, người duy nhất đối tốt với cậu cũng qua đời, anh thật sự là không nghĩ ra rốt cuộc là vì cái gì.
Sau khi Lâm Dật Cẩm rời khỏi, ánh mắt nhìn về phía Khâu Hàn càng ngày càng nhiều, rất nhiều người bắt đầu nghị luận sôi nổi, Khâu Hàn vẫn bình tĩnh tiếp tục cùng Cố Dương uống trà nói chuyện phiếm.
Rốt cuộc cũng tới thời điểm khai tiệc, các khách mời hầu như đều đã tới đủ, người Lâm gia cùng nhau đi vào đại sảnh lầu hai, theo chân bọn họ tới còn có cha mẹ Diệp Bác Lỗi, bọn họ đều đã thấy được Khâu Hàn, Lâm lão gia tử cảnh cáo nhìn Khâu Hàn một cái.
Trong chốc lát, Lâm Dật Cẩm liền đi tới, đối với Khâu Hàn nói: “Ông nội kêu anh qua.”
“Đã biết, bảo ông ta đợi một chút, tôi uống xong chén trà này thì qua.” Khâu Hàn bưng chén trà nói.
Lâm Dật Cẩm nhìn Khâu Hàn, sau đó xoay người đi về chủ bàn.
Khâu Hàn uống xong, buông chén trà, nhỏ giọng đối với Cố Dương nói: “Trò hay sắp bắt đầu, lát nữa nhớ rõ phải thưởng thức biểu tình của những người đó nha.”
Cố Dương cứ như vậy nhìn Khâu Hàn đứng dậy cầm bao văn kiện, đi đến chủ bàn.
“Mày tới đây làm gì?(*)” Lâm lão gia tử nhìn Khâu Hàn nhíu mày hỏi.
(*) Thật ra từ lúc Khâu Hàn ly hôn lấy lại một phần tài sản thì cũng coi như cắt đứt với gia đình của mình rồi mọi người ạ, giờ ẻm chỉ nghĩ cách lấy lại gia sản của bà ngoại thôi, chứ với gia đình này ẻm hết hy vọng từ kiếp trước rồi. Mà cái nhà này cũng chán ghét em từ nhỏ đến giờ rồi á vì em đi lạc, sau này bà ngoại ẻm nuôi ẻm, mấy người này chưa từng nuôi em nên không có tình cảm, cộng với việc ẻm xui xẻo ý nên xa lánh luôn. Mọi nguoeif đọc từ chap 1 đến giờ cũng thấy gòi đó. Mà vụ xui xẻo này với vụ đi lạc sẽ được giải đáp sau nha bae.
Trừ bỏ cha mẹ Khâu Hàn, người Lâm gia ai ai cũng đều dùng ánh mắt cảnh giác cùng chán ghét nhìn Khâu Hàn. Mà trong số bọn họ, cảm xúc của Lâm Thiệu biểu hiện ra ngoài rõ ràng nhất, chỉ cần Khâu Hàn làm ra chuyện gì, hắn liền một mình đứng ra, nói cho mọi người, là hắn tự nguyện nhường quyền thừa kế của Khâu Gia Tửu phường cho Lâm Dật Cẩm.
“Cái việc Lâm Dật Cẩm kế thừa Khâu Gia Tửu phường quan trọng như vậy, tôi sao lại không tới được?” Khâu Hàn cười nói: “Tôi là đặc biệt tới chúc mừng hắn ta đó.”
Trên mặt Khâu Hàn tươi cười, ngay cả Lâm lão gia tử đều có chút chần chờ cùng khó hiểu, ông ta biết việc Lâm Dật Cẩm muốn kế thừa Khâu Gia Tửu phường này dù cho cả thế giới vui vẻ thì chỉ có duy nhất Khâu Hàn tuyệt đối không có khả năng sẽ vui vẻ, nhưng ông ta nhìn thế nào cũng thấy Khâu Hàn không giống như là đang giả vờ, trong lòng ông ta đoán không được, Khâu Hàn rốt cuộc đang định làm cái gì.
“Nếu mày thiệt tình tới chúc mừng, vậy hãy thành thật ăn xong sau đó thành thật mà rời đi.” Lâm lão gia tử hạ giọng cảnh cáo mà nói: “Nếu mày mà dám quậy, đừng ỷ vào mày có chỗ dựa, mà tụi tao không dám làm gì mày!”
“Tôi không chỉ tới chúc mừng hắn ta, tôi còn đặc biệt chuẩn bị quà nữa.” Khâu Hàn mỉm cười nói.
Những người khác đều nghi hoặc nhìn Khâu Hàn, chờ xem cậu đưa quà gì.
“Phần lễ vật này, không chỉ là đưa cho Lâm Dật Cẩm cùng Lâm gia,” Khâu Hàn lại nhìn về phía cha mẹ Diệp Bác Lỗi nói: “Cũng là tặng cho Diệp gia các người đó.”
Trong lòng Diệp Bác Lỗi cùng cha mẹ hắn càng thêm nghi hoặc, nghĩ thầm Khâu Hàn khi nào trở nên hào phóng như vậy, Lâm Dật Cẩm muốn kế thừa Khâu Gia Tửu phường, cậu ta không chỉ tặng quà cho Lâm Dật Cẩm tặng lễ, còn tặng cho bọn họ sao?
“Mọi người!” Mặt Khâu Hàn hướng về phía khách khứa, lớn tiếng nói: “Hôm nay, là ngày lành tháng tốt để cho Lâm Dật Cẩm kế thừa Khâu Gia Tửu phường, vì để chúc mừng cho hắn, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một món quà lớn cho Lâm gia cùng Diệp gia!”
Người trong đại sảnh đều dừng lại động tác, không nói chuyện phiếm, ánh mắt mọi người đều nhìn về Khâu Hàn.
Khâu Hàn lấy văn kiện ở trong bao ra, lấy ra bốn phần văn kiện, cầm ở trên tay nói: “Trong đây, có bốn tờ kiểm tr.a đo lường báo cáo DNA, phân biệt là kết quả xét nghiệm ADN của Diệp Bác Lỗi cùng cặp song sinh, còn có Lâm Dật Cẩm cùng cặp song sinh.”