Chương 79

Hiện tại Lâm gia cùng Diệp gia, đều trở thành truyện cười trong cuộc trò chuyện của người khác, có thể nói là mất hết thể diện, phải chờ Diệp lão gia tử tỉnh lại mới biết được ông ta sẽ xử lý chuyện này như thế nào.


Khâu Hàn cẩn thận đặt Bạch Ngọc Miêu vào hộp gấm, trong lòng nghĩ, sự trả thù của cậu bây giờ mới bắt đầu mà thôi.
Bệnh viện.
Diệp lão gia tử đã tỉnh táo lại, bảo người khác rời đi trước, chỉ chừa lạo vợ chồng Diệp Phùng Minh cùng Diệp Bác Lỗi đứng ở mép giường.


“Ba…….” Diệp Phùng Minh nhìn Diệp lão gia tử, thật cẩn thận hỏi: “Kế tiếp, nên xử lý như thế nào?”


“Không phải các người thích tự chủ trương sao?” Diệp lão gia tử lạnh mặt nói: “Hiện giờ lại biết tới hỏi tôi? Lúc trước gạt ông già này để Bác Lỗi cùng Khâu Hàn ly hôn, có hỏi ý tôi sao?”


“Chúng con biết sai rồi.” Diệp Phùng Minh cúi đầu khổ sở nói: “Về sau việc gì cũng đều nghe ba hết, chúng con không dám tự tiện quyết định cái gì nữa.”
Diệp lão gia tử thở dài, nhìn về phía Diệp Bác Lỗi hỏi: Cháu nghĩ sao?”


“Cháu muốn ly hôn, trừ cái này ra, không còn muốn gì khác.” Diệp Bác Lỗi kiên định nói.
“Cháu muốn cùng Khâu Hàn tái hôn?” Diệp lão gia tử nói: “Chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.”
Diệp Bác Lỗi trầm mặc cúi đầu, hắn biết chuyện này rất khó nhưng vẫn muốn thử.


available on google playdownload on app store


“Mau để bọn nó mau chóng ly hôn đi, chuyện này, kéo đến càng lâu, Diệp gia chúng ta càng bị người ta chế giễu mà thôi.” Diệp lão gia tử đối với Diệp Phùng Minh nói.


“Đúng vậy.” Diệp Phùng Minh lại hỏi: “Vậy…… Đứa nhỏ làm sao bây giờ? Quyền nuôi nấng lão đại, chúng ta có nên giành không?”


“Mấy đứa nhỏ để nhà kia mang đi hết đi.” Diệp lão gia tử xụ mặt nói: “Nhà kia muốn để tụi nhỏ họ gì thì họ đó, ai muốn nuôi thì nuôi, về sau mấy đứa nhỏ này cùng Diệp gia không có bất luận quan hệ gì nữa.”


“Ba, dù sao lão đại cũng là con Bác Lỗi, sao có thể nói không cần cho được ba?” Tần Tú có chút nóng nảy, trong lòng nàng vẫn luyến tiếc cháu trai.


“Hai vợ chồng tụi bây đúng là hồ đồ!” Diệp lão gia tử tức giận nói: “Bác Lỗi nó còn khả năng sinh dục, muốn bao nhiêu đứa thì có bấy nhiêu. Về sau nó tái hôn, ai sẽ nguyện ý kết hôn với nó rồi thay người khác nuôi con cho nó? Nếu tụi bây còn muốn nó tìm một đối tượng tốt để kết hôn, thì không thể để đứa nhỏ kia chiếm danh phận trưởng tử được!”


Diệp Phùng Minh cảm thấy Diệp lão gia tử nói rất có đạo lý, hiện tại hắn cũng cảm thấy mình thật ngu mà, những việc này căn bản là không thể được, hắn quyết định về sau đều nghe ba mình an bài, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Tần Tú đừng có nói nữa, ba nói cái gì thì là cái đấy, trong lòng Tần Tú tuy rằng vẫn luyến tiếc cháu trai, nhưng con trai mình càng quan trọng hơn, vì thế cũng không nói gì nữa.


Người Lâm gia rất nhanh nhận được tin, bảo Lâm Dật Cẩm mau chóng ly hôn với Diệp Bác Lỗi, mấy đứa nhỏ cũng đều thuộc về Dật Cẩm, Diệp gia bọn họ nhiều nhất chỉ cấp phí nuôi nấng, thẳng đến khi đứa nhỏ thành niên mới thôi.


Vốn dĩ Lâm Dật Cẩm còn cho rằng, cho dù ly hôn thì chắc chắn Diệp gia vẫn sẽ tranh thủ quyền nuôi nấng con cái, thời gian ly hôn sẽ kéo dài, không nghĩ tới Diệp gia cư nhiên đến cả cháu đức tôn cũng đều từ bỏ, việc này khiến hắn cảm thấy rất sốc, nhưng hắn quyết định kéo dài không muốn ly hôn.


Mà người Lâm gia cũng không nghĩ tới, vài ngày sau, Khâu Hàn đột nhiên tới cửa.
“Mày còn mặt mũi mà trở về?” Lâm lão gia tử căm tức nhìn Khâu Hàn nói.


Những người khác của Lâm gia bao gồm anh em họ của Khâu Hàn cũng đều phẫn nộ nhìn Khâu Hàn, thật giống như bọn họ có thâm cừu đại hận gì với Khâu Hàn vậy.


Khâu Hàn cảm thấy vô cùng buồn cười, nếu bọn họ cảm thấy Lâm gia bị mất hết thể diện, lại không đi trách cứ người làm ra việc này, mà lại toàn đi trách cái người vạch trần chân tướng là cậu, quả nhiên bọn họ mới chân chính là người một nhà nha.


Khâu Hàn đối mặt với chất vấn của Lâm lão gia tử, cùng những ánh mắt phẫn nộ của người khác ra vẻ khó hiểu mà nói: “Vì sao tôi phải cảm thấy không có mặt mũi? Tôi đâu có khiến cho Lâm Dật Cẩm mang thai đồng thời của hai người đàn ông đâu ta, chẳng lẽ tôi phải thấy xấu hổ dùm hắn ta hả?”


“Mày khiến cho Lâm gia mang tai mang tiếng, khiến cho Diệp gia đưa ra yêu cầu ly hôn, cuối cùng mày cũng vừa lòng đi?!” Lâm lão thái thái cũng đồng dạng phẫn nộ mà nói.


“Tôi chẳng qua chỉ công khai chân tướng mà thôi, khiến cho Lâm gia mang tai mang tiếng đâu phải do tôi làm, Diệp gia đưa ra yêu cầu ly hôn, cũng đâu phải do tôi quyết định, tôi có cái gì vừa lòng với không hài lòng.” Khâu Hàn nhàn nhạt nói.


“Anh còn đến đây làm gì?” Lâm Dật Cẩm tức giận đến cắn chặt răng, châm chọc mà nói: “Việc anh với chú Tư nhà họ Diệp, anh cho rằng tôi không biết sao? Tôi là tận mắt nhìn thấy!”


“À, anh nhìn thấy việc trên tàu sao?” Khâu Hàn không sao cả mà cười cười nói: “Anh thấy được thì thế nào? Chú ấy đâu có kết hôn cùng người khác, hiện tại tôi cũng độc thân, mặc kệ chúng tôi đã xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện của chúng tôi, mối quan hệ này đều hợp tình hợp lý hợp pháp, có cái gì mất mặt đâu? Nếu anh cảm thấy chuyện của chúng tôi mất mặt, anh cũng có thể hô hò bốn phía cho người ta nghe, dù sao tôi cũng không quan tâm người khác nói thế nào đâu.”


Lâm Dật Cẩm bởi vì lời Khâu Hàn nói, lại lần nữa ăn mệt, hắn ta cũng không phải không nghĩ tới việc đi kể khắp nơi, chỉ là hắn ta không có chứng cứ, rất dễ dàng bị trả đũa, thứ hai hắn ta cũng không muốn chọc giận Diệp Huyên Thành.


“Hôm nay mày trở về là để chê cười Lâm gia đó sao?” Lâm Ngữ Thu trừng mắt Khâu Hàn nói: “Bởi vì mày không phải họ Lâm, cho nên không những có thể chê cười Lâm gia, còn có thể rủ cùng người khác tới trào phúng Lâm gia phải không?!”






Truyện liên quan