Chương 96

Tiến vào thang máy, Trương Đồng phẫn nộ nghĩ, hắn dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình để lên làm cái chức bí thư này, đám đó chỉ biết dựa vào nhan sắc thì tính cái là thá gì?! Không phải chỉ có khuôn mặt đẹp thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người mà dám kiêu ngạo chứ!


Trương Đồng quay đầu lại nhìn nhan sắc bình thường của mình, dùng sức đấm vào thang máy cho đỡ hả giận một chút.


Hứa Vân Kỳ ngồi ở sô pha, gã suy nghĩ những lời Trương Đồng nói vừa rồi, Khâu Hàn sắp xếp công việc cho hắn, bảo hắn lập tức về nước nhưng Trương Đồng là bí thư của Diệp Huyên Thành, trong tay hắn còn rất nhiều công việc quan trọng, chuyện này khẳng định là phải được chính bản thân Diệp Huyên Thành đồng ý.


Mà theo hiểu biết của gã đối với Diệp Huyên Thành, y tuyệt đối không phải là một người sẽ bởi vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc, như vậy xem ra, Khâu Hàn có thể ảnh hưởng tới quyết định Diệp Huyên Thành nhiều hơn so với gã nghĩ.


Mà người hiểu biết tính cách Diệp Huyên Thành, đương nhiên không chỉ có mỗi Hứa Vân Kỳ, Khâu Hàn cũng rõ ràng biết, Diệp Huyên Thành đối với công việc luôn có một thái độ nghiêm túc. Mà sở dĩ cậu làm nũng với Diệp Huyên Thành là bởi vì cậu nắm chắc Diệp Huyên Thành sẽ đồng ý chuyện này.


Nguyên nhân Khâu Hàn nắm chắc là bởi vì cậu nhìn ra được Diệp Huyên Thành cố ý muốn bồi dưỡng trợ lý khác, chia sẻ công việc của Trương Đồng, nếu như bọn Lý Hâm có thể biểu hiện xuất sắc, nói không chừng có thể sẽ thay thế cho Trương Đồng.


available on google playdownload on app store


Còn mấy ngày nữa, bọn họ phải về nước, Khâu Hàn trên cơ bản đã không còn công việc gì nữa, cậu liền dành thời gian ra ngoài đi dạo, chuẩn bị mua chút đồ mang về nước.


Khâu Hàn gọi điện thoại cho Cố Dương, hỏi anh có thích cái gì không, Cố Dương nói anh đang thích chocolate của một nhãn hàng, nếu như cậu tiện thì có thể mua giúp anh vài hộp.


Khâu Hàn tr.a xét nhãn hàng mà Cố Dương nói ở trên mạng, phát hiện nhãn hàng chocolate này có một cửa hàng rất nổi danh ở quốc gia này, vừa lúc gần khách sạn có một chuỗi cửa hàng, vì thế Khâu Hàn ra cửa đi mua.


Khâu Hàn cầm di động, nhìn bản đồ trên màn hình, cậu rất nhanh tìm được cửa hàng chocolate kia rồi, sau đó đi vào, trong nháy mắt như đi lạc vào một thế giới tràn ngập chocolate, ập vào mặt đó là mùi hương thơm ngọt.


Sau khi Khâu Hàn ăn thử vài loại chocolate, mới hiểu được vì sao đất nước này lại có nhiều cửa hàng bán chocolate như vậy, cậu thử ăn vài loại chocolate, mùi vị nồng đậm hòa tan ở trong miệng, thật sự sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác hạnh phúc, so với các loại chocolate cậu từng mua còn ăn ngon hơn rất nhiều.


“Khâu Hàn.” Pearson đi vào trong tiệm, thấy được Khâu Hàn thì mỉm cười nói: “Trùng hợp thật đấy.”
Khâu Hàn quay đầu nhìn về phía Pearson, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là “trùng hợp” đó nha.”


Đây đã là lần thứ ba cậu "trùng hợp" gặp Pearson rồi, thành phố này lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có thể trùng hợp gặp nhau ba lần, Khâu Hàn không tin đây chỉ là trùng hợp.


Khâu Hàn cũng không bởi vì gặp được Pearson liền bỏ đi mà không mua gì, cậu tiếp tục ở trong tiệm ăn thử và mua sắm, hầu như các loại chocolate cậu ăn qua đều được bỏ vào túi, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, chờ nhân viên cửa hàng giúp cậu đóng gói xong, đã đầy hai túi giấy lớn.


Pearson có chút kinh ngạc nói: “Cậu thích ăn chocolate sao? Mua nhiều như vậy có thể ăn hết hả?”
Khâu Hàn nói: “Tôi mua cho bạn của tôi.”


Kỳ thật Khâu Hàn cũng không nghĩ tới mình sẽ mua nhiều như vậy, bất quá cậu đã nghĩ kỹ rồi, đợi trở về nước, cậu và Cố Dương mỗi người một nửa, sau đó tặng cho Trần Khải Dương và trợ lý khác.
“Tôi giúp cậu cầm cho.” Pearson ôm một túi chocolate nói.


Một mình Khâu Hàn cũng không phải không ôm được hai túi nhưng cậu nghĩ chờ anh ôm ra ngoài cửa hàng cậu liền có thể giao cho bảo tiêu cầm, cho nên không cự tuyệt.


Nhưng khi bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, vừa vặn có hai người bước vào, khiến cho Khâu Hàn ngây ngẩn cả người, bởi vì hai người này không phải ai khác chính là Diệp Huyên Thành cùng Hứa Vân Kỳ.. Được cop tại — tùtệ. —
Bốn người cứ đứng như vậy nhìn đối phương.


Trong lòng Khâu Hàn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cậu cũng phân không rõ rốt cuộc vì sao mình lại xấu hổ nữa, là bởi vì cậu đi cùng Pearson bị Diệp Huyên Thành bắt gặp mà cảm thấy xấu hổ hay là bởi vì cậu gặp được Diệp Huyên Thành cùng Hứa Vân Kỳ mà xấu hổ.


“Khâu Hàn, cậu cũng tới mua chocolate sao? Sao không nói một tiếng, như vậy chúng ta liền có thể đi cùng nhau rồi.” Hứa Vân Kỳ nói thì nói, còn mắt thì nhìn sang Pearson.


Khâu Hàn cùng Pearson nhìn qua như là đặc biệt hẹn nhau đi mua sắm vậy, thực tế không phải như thế, mà trong lòng Khâu Hàn thì rất rõ ràng, Diệp Huyên Thành cùng Hứa Vân Kỳ mới là chân chính hẹn nhau tới cửa hàng này.


Lúc Khâu Hàn còn đang xấu hổ, không biết nên nói cái gì thì Pearson mở miệng chào hỏi: “Diệp tiên sinh, thật trùng hợp, vị này chính là?”
Diệp Huyên Thành trả lời: “Bạn.” Sau đó ánh mắt chuyển hướng sang Khâu Hàn, tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.


Khâu Hàn hơi cúi đầu, rõ ràng cậu chỉ gặp được Pearson ở trong tiệm, cậu cũng không hiểu được rốt cuộc là mình đang chột dạ cái gì.
“Thì ra là bạn của Diệp tiên sinh.” Pearson mỉm cười nói: “Diệp tiên sinh cùng người bạn này, nhìn qua còn rất xứng đôi.”


Hứa Vân Kỳ quay đầu nhìn mắt Diệp Huyên Thành, nhanh chóng quan sát phản ứng của y một chút.


Khâu Hàn nghĩ thầm, cmình chỉ là tới mua chocolate, có gì đâu mà xấu với hổ, vì thế nhìn về phía Diệp Huyên Thành, mỉm cười nói: “Chú, chúng cháu đã mua xong, cháu về khách sạn trước đây, các người đi dạo đi.”


Nói xong Khâu Hàn liền ôm một túi chocolate trong lòng, từ bên người Diệp Huyên Thành đi ra ngoài.
Pearson sửng sốt một chút, sau đó lập tức bước nhanh đuổi theo: “Khâu Hàn…….”


Khâu Hàn dùng sức ôm túi giấy, vùi đầu bước nhanh về phía trước, Pearson đuổi theo cậu ở phía sau đang nói cái gì đó với cậu nhưng cậu hoàn toàn không nghe rõ, tâm tình cùng lực chú ý của cậu đều dùng để áp chế hết cảm xúc trong lòng rồi.
- -------------------------------------------






Truyện liên quan