Chương 114
“Khó trách.” Khâu Hàn cầm lấy đũa tùy tiện gắp đồ ăn, lại nhìn thức ăn trên bàn nói: “Sao lại không có đồ ăn Lâm Dật Cẩm thích nhỉ? Đây đúng là điều hiếm lắm mới gặp ở Lâm gia trong nhiều năm qua đó nha.”
Lâm Dật Cẩm sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
Khâu Nghiên Phương đáp: “Con khó lắm mới có thể trở về một chuyến, đương nhiên phải làm nhiều món con thích ăn rồi, Dật Cẩm nó ở trong nhà muốn ăn cái gì ngày thường làm cho nó là được.”
“Khâu Hàn à.” Khâu Lộ Thanh nhìn Khâu Hàn nói: “Con cũng coi như là đã trải qua một lần sinh tử, chuyện lúc trước có gì khiến con không vui, con có thể bỏ qua được không? Trên đời này còn có cái gì quan trọng bằng tình thân trong gia đình chứ, chuyện quá khứ để cho nó qua đi nha con.”
“Dì con nói rất đúng.” Khâu Nghiên Phương lập tức nói tiếp.
“Vâng ạ.” Khâu Hàn nói: “Con nghe lời dì ạ.”
Lúc sau, Khâu Hàn không còn nói gì nữa, hỏi cậu thì cậu cũng trả lời đơn giản, kỳ thật là cậu lười nói chuyện với bọn họ, bây giờ cậu chỉ muốn chờ đợi cơ hội lẻn vào thư phòng của Lâm lão gia tử.
Dù sao Khâu Hàn cũng ở căn nhà này mấy năm trời, nên đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của những người trong nhà này vẫn là rất rõ ràng, cậu ở Lâm gia được hai ngày rốt cuộc chờ được cơ hội có thể lẻn vào thư phòng Lâm lão gia tử rồi, Lâm lão gia tử đã cùng bạn ông ta ra cửa uống trà, Lâm lão thái thái thì đi ngắm hoa, những người khác cũng đều đi làm và đi học, Lâm gia trừ bỏ giúp việc, thì chỉ còn lại ba người Khâu Hàn, Khâu Lộ Thanh cùng Lâm Dật Cẩm. truyện tiên hiệp hay
Sau khi Khâu Hàn trở về Lâm gia, Lâm Dật Cẩm liền ở mãi trong phòng không ra, Khâu Hàn nhờ Khâu Lộ Thanh canh chừng giúp cậu, nếu có người đã trở lại, liền lập tức phát ra tiếng báo cho cậu.
Khâu Hàn tiến vào thư phòng, thật cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mang theo tâm tình khẩn trương bước nhanh đến trước ngăn tủ ven tường ngồi xổm xuống, mở cửa tủ ra, nhìn cái két sắt trong trí nhớ, quả nhiên lần này không có vận khí tốt như lần trước, lần này cửa tủ sắt đóng gắt gao.
Khâu Hàn nghiêm túc suy nghĩ mật mã tủ sắt một chút, sau đó ấn xuống ngày sinh của Lâm lão gia tử, mật mã sai, không thể mở ra. Trong lòng Khâu Hàn càng khẩn trương, nếu như sai mật mã ba lần, tủ sắt sẽ phát ra cảnh báo, nói cách khác cậu chỉ còn một cơ hội.
Khâu Hàn lại suy nghĩ, chuẩn bị nhấn ngày sinh Lâm Dật Cẩm, thời điểm ngón tay vừa định ấn xuống lại dừng lại, bởi vì cậu nhớ ra ngày sinh Lâm Dật Cẩm cũng chính là ngày sinh của cậu, đây không phải là ngày sinh chân chính của Lâm Dật Cẩm, cho nên khẳng định không phải mật mã này.
Khâu Hàn thở dài, nghĩ thầm chỉ có thể từ bỏ, chờ Diệp Huyên Thành giúp cậu tìm ra ngày sinh chân chính của Lâm Dật Cẩm lại nói.
Đang lúc Khâu Hàn muốn đóng cửa tủ lại, thời điểm cậu chuẩn bị đứng dậy rời đi, trong đầu cậu lại đột nhiên lóe lên, cậu ở Lâm gia mấy năm, mỗi năm đều có một ngày cố định, chẳng phải là ngày kỉ niệm, cũng không phải sinh nhật ai hay ngày gì đó có ý nghĩa nhưng Lâm lão gia tử lại quy định một ngày này tất cả mọi người ở Lâm gia nhất định phải về nhà ăn cơm chúc mừng, cũng đem ngày này gọi là ngày gia đình.
Khâu Hàn nghiêm túc nhớ lại, sau đó ở trên két sắt nhấn vào một dãy số, khi cậu còn đang mang theo tâm tình khẩn trương ấn xuống nút xác nhận, cửa két sắt đã mở ra. Tuy rằng là mình đoán trúng nhưng Khâu Hàn vẫn không nhịn được cảm thấy kinh ngạc, như vậy xem ra, ngày này 90% có thể là ngày sinh của Lâm Dật Cẩm.
Sau khi cửa két sắt mở ra, Khâu Hàn nắm chặt thời gian tìm kiếm chứng cứ, quả nhiên cậu lại thấy được tấm ảnh trong trí nhớ, điều khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là cậu còn được giấy khai sinh của Lâm Dật Cẩm, phần ghi tên cha là tên của Lâm lão gia tử, Khâu Hàn không nghĩ tới, Lâm lão gia tử cư nhiên sẽ còn giữ loại đồ vật này, cậu nhanh chóng lấy ra điện thoại ra quay chụp, còn có tờ di chúc cùng bức thư phân chia tài sản của Lâm lão gia tử lại tìm được rồi mấy phong viết về tình hình mấy năm nay của Lâm Dật Cẩm, ông ta đã sắp xếp cho Lâm dật Cẩm một đường lui rất thỏa đáng, thật đúng là dụng tâm đó nha.
Khâu Hàn chụp xong tất cả chứng cứ rồi bỏ hết đồ lại vào trong tủ sắt khôi phục lại nguyên dạng, sau đó đóng cửa tủ sắt lại chuẩn bị rời đi.
Khâu Hàn mới vừa mở cửa ra, liền nghe được âm thanh ở bên ngoài.
“Dật Cẩm!” Khâu Lộ Thanh nhìn thấy bóng dáng Lâm Dật Cẩm liền lớn tiếng kêu lên.
Lâm Dật Cẩm xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy dì?”
“Con có nhìn thấy nhẫn của dì không?” Khâu Lộ Thanh thực sốt ruột nói: “Luca dì rửa tay liền cởi ra bỏ vào túi, kết quả rửa xong dì lại không thấy nữa, đó là nhẫn kết hôn của dì nha, còn có thể tìm giúp dì được không?”
“Dì đừng có gấp, con giúp dì tìm.” Lâm Dật Cẩm đi về phía Khâu Lộ Thanh: “Dì tìm ở nơi nào rồi?”
“Để dì suy nghĩ xem, hẳn là bên này…….” Khâu Lộ Thanh mang theo Lâm Dật Cẩm chậm rãi đi xa.
Khâu Hàn vỗ ngực, nghĩ thầm nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng phải Lâm Dật Cẩm rồi. Cậu lại mở cửa ra nhìn quanh một chút, xác định không có người mới thật cẩn thận đi ra, sau đó bước nhanh trở về phòng.
Trở lại phòng, Khâu Hàn bởi vì kích động mà tim đập bình bịch, yeah cuối cùng cậu cũng nắm được chứng cứ rồi, thuận lợi hơn so với cậu dự đoán. Cậu bước nhanh đi đến bàn sách, mở laptop ra, nhấn liên tiếp, nghiêm túc xem xét các chứng cứ mà cậu chụp được ở trên màn hình máy tính.
Tới chiều, người Lâm gia lục tục trở lại, Khâu Hàn cũng đã sửa sang lại chứng cứ, đồng thời gửi cho Diệp Huyên Thành, kêu y nhìn thử có thể lợi dụng được những chứng cứ này không.
Đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, Khâu Hàn đáp: “Tiến vào.”
Làm Khâu Hàn cảm thấy ngoài ý muốn chính là người tiến vào cư nhiên là Lâm Thiệu, trong tay hắn còn bưng một mâm trái cây.
“Ủa, mặt trời ngày mai sẽ mọc đằng tây hả ta?” Khâu Hàn châm chọc nói: “Không ngờ anh sẽ đưa trái cây cho tôi á.”
“Mày cho rằng tao nguyện ý đưa sao?” Lâm Thiệu lạnh mặt, đem mâm trái cây tùy tay đặt lên trên bàn
Khâu Hàn cười lạnh nói: “Không muốn sao anh còn tới làm chi? Lâm đại thiếu gia không phải từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo sao? Xem ra đứng trước Khâu gia sáu phương, kiêu ngạo của ai kia cũng không đứng nổi nha.”
- ----------------------------------------------