Chương 116
“Đúng rồi.” Khâu Hàn đột nhiên nhớ ra: “Xét nghiệm DNA chú đã làm xong rồi hả?”
“Đã có kết quả.” Diệp Huyên Thành nói: “Em đoán không sai, Lâm Dật Cẩm xác thật là con trai ruột của Lâm lão gia tử.”
“Quả nhiên là thế.” Khâu Hàn dùng sức cầm quyền.
“Mấy ngày nay, chú cho người điều tr.a thì còn tr.a được một chút việc.” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn nói: “Những việc xui xẻo bất ngờ xảy ra khi em còn nhỏ, kỳ thật đều là do Lâm lão gia tử cố ý sắp xếp, mà cái gọi là vận khí tốt của Lâm Dật Cẩm cũng đều là do ông ta tạo ra, Lâm Dật Cẩm có thể có nhiều bạn trong giới hào môn như vậy, cũng là vì có Lâm lão gia tử hao hết tâm tư âm thầm giúp hắn ta.”
Khâu Hàn sửng sốt hảo một lúc nói: “Cho nên nói…… Việc em mang đến bất hạnh là giả sao, Lâm Dật Cẩm mang đến vận may cũng là giả. Vậy việc người Lâm gia đều hướng về Lâm Dật Cẩm, còn ghét em như vậy, khẳng định cũng đều là do ông ta hao hết tâm tư mưu hoa ra tới.”
“Ở Lâm gia, cũng chỉ có mình ông ta có thể làm được.” Diệp Huyên Thành trầm mặc trong chốc lát, nhìn Khâu Hàn nói: “Còn có một việc, nếu em biết khẳng định sẽ rất khổ sở và phẫn nộ nhưng chú cảm thấy, embcó quyền lợi biết được chân tướng.”
Khâu Hàn nhìn Diệp Huyên Thành, chờ y tiếp tục nói.
“Căn cứ theo nội dung chú tr.a được thì việc em bị bắt cóc khi còn nhỏ, bị lưu lạc ở bên ngoài, rất có thể cũng đều là kế hoạch của Lâm lão gia tử, ông ta muốn để cho Lâm Dật Cẩm dùng thân phận của em quang minh chính đại sống ở Lâm gia, chứ không phải dùng thân phận con riêng để tồn tại, chẳng qua là ông ta không nghĩ tới việc bà ngoại em lại tìm được em trở về.”
Khâu Hàn nhắm mắt lại, bởi vì nội tâm vô cùng phẫn nộ, thân thể cậu khống chế không được mà phát run, cũng bởi vì trong lòng quá mức khó chịu, cậu chẳng thể nói ra được điều gì.
Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn vào trong lòng ngực an ủi nói: “Những việc đó đều đã qua rồi, mà hiện tại, em đã có thể tự mình trả thù, khiến cho bọn họ phải trả giá tất cả những gì bọn họ đã làm. Có chú ở đây, em muốn làm cái gì đều được, có chú ở sau chống lưng rồi.”
“Chú ơi…….” Khâu Hàn giơ tay ôm lấy cổ Diệp Huyên Thành, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống, trong lòng cậu vô cùng ủy khuất, những đau khổ mà cậu phải trải qua, mười mấy năm sống lưu lạc ở bên ngoài, đối mặt với chân tướng như vậy, không thể chỉ dùng mỗi phẫn nộ để biểu đạt.
“Vì sao ông ta lại đối xử với em như vậy?” Khâu Hàn khóc lóc nói: “Em cũng là cháu ông ta mà, chỉ vì muốn con ông ta thay thế thân phận của em mà ông ta có thể làm ra những chuyện như vậy, vì không cho người Lâm gia quan tâm đến em mà ông ta làm cho cả Lâm gia hợp lại khi dễ em, rốt cuộc ông ta có phải là con người hay không?!”
Khâu Hàn phẫn nộ, đau khổ nhưng không có chỗ phát tiết, trong lòng khó có thể thừa nhận, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn từ trong nước lên, giúp cậu lau khô nước trên người, lại mặc áo ngủ vào cho cậu, sau đó ôm cậu ra ngoài phòng tắm.
Diệp Huyên Thành vẫn luôn ôm Khâu Hàn gắt gao vào trong ngực, gọi người đưa cháo gạo kê tới, uy cậu ăn hai muỗng cậu liền ăn không vô nữa, lại gọi người đưa sữa bò tới, Khâu Hàn mới vừa uống xong, lại ói hết cả ra, lăn lộn một phen thì Khâu Hàn bắt đầu phát sốt.
Diệp Huyên Thành gọi điện thoại bác sĩ tư nhân tới, kiểm tr.a cho Khâu Hàn, cũng may không nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi, ngày mai hẳn là là có thể hạ sốt. Mà nguyên nhân Khâu Hàn phát sốt trừ bỏ chịu kích thích nghiêm trọng, còn có chính là lần đầu tiên mà đã bị Diệp Huyên Thành làm quá mức -.- ha đàn ông, Diệp Huyên Thành nghiêm túc hối lỗi.
Diệp Huyên Thành vẫn luôn bồi cậu, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cậu.
Ngày hôm sau, quả nhiên Khâu Hàn hạ sốt, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cố Dương biết cậu lại bị bệnh, chạy tới thăm cậu, Khâu Hàn kêu quản gia mang Cố Dương tới nhà ấm trồng hoa.
Diệp Huyên Thành tự mình ôm cậu đến nhà ấm trồng hoa, y đặt Khâu Hàn lên trên sô pha, nhìn cậu nói: “Nếu như cảm thấy không thoải mái thì gọi chú.”
“Dạ.” Khâu Hàn gật đầu.
Nhà ấm trồng hoa rất ấm áp nhưng Diệp Huyên Thành vẫn lấy thảm lông đắp lên đùi Khâu Hàn, hôn lên trên trán cậu một cái mới xoay người rời đi.
Cố Dương cầm chén trà, nhìn hành động của hai người, chờ sau khi Diệp Huyên Thành rời đi, anh mới nhìn Khâu Hàn nói: “Không ngờ Diệp tổng lại dịu dàng như vậy đó. Nếu kể ra, thì ai mà dám tin đây?”
“Không phải với ai y cũng dịu dàng như vậy đâu.” Khâu Hàn có chút đắc ý.
“Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu kìa, chẳng giống như cái người mượn rượu giải sầu lúc trước xíu nào.” Cố Dương trêu ghẹo nói.
“Lúc ấy là bởi vì tớ không biết người chú ấy vẫn luôn thích là tớ cho nên mới như vậy.” Khâu Hàn có chút ngượng ngùng nói.
Cố Dương hỏi: “Vậy thì tốt, thế sao cậu lại sinh bệnh?”
“Bởi vì biết một chút việc nên quá mức tức giận, cảm xúc bức bối trong lòng cho nên có chút sốt nhẹ.”
“Việc gì mà ghê vậy?” Cố Dương có chút không hiểu.
Khâu Hàn nhắm mắt lại, hít sâu nói: “Cậu biết không? Lâm Dật Cẩm kỳ thật là con riêng của ông nội tớ.”
“Quát đờ heo?” Cố Dương kinh ngạc trừng lớn mắt, hoài nghi mình có phải đang nghe lầm hay không: “Thiệt hay giả? Ông nội cậu lớn tuổi rồi đó.”
“Lâm Dật Cẩm cùng tuổi với tớ, hơn hai mươi năm trước, ông nội của tớ……còn không đến 50 tuổi, có con riêng cũng không kỳ lạ gì.” Khâu Hàn dùng sức nắm tay: “Nhưng…… ông ta vì để con riêng mình có thể quang minh chính đại sống ở Lâm gia, vì để Lâm Dật Cẩm thay thế được tớ mà lên kế hoạch bắt cóc tớ, còn khiến tớ lưu lạc bên ngoài gần mười năm…….”
Cố Dương sau khi nghe xong Khâu Hàn nói, bởi vì quá mức phẫn nộ, đột nhiên đứng lên đi tới đi lui, anh muốn mắng chửi người nhưng đã tức giận đến mức không chửi nên lời, Hiện tại anh có thể hiểu Khâu Hàn vì sao lại tức đến phát sốt, đổi lại thành anh có khả năng trực tiếp tức đến ngất xỉu.
"Không phải ông ta làm ra những chuyện như vậy là vì không muốn Lâm Dật Cẩm lộ ra thân phận con riêng sao?” Khâu Hàn trong mắt tràn đầy hận ý nói: “Tớ sẽ không để ông ta được như nguyện, tớ sẽ cho tất cả mọi người biết chuyện này, việc ông ta nhằm vào tớ, tớ đây khiến cho con ông ta hiểu được như thế nào là chúng bạn xa lánh!”
- -------------------------------------------