Chương 62
Thật sự đối với thânthể mà Xuân Tiêu lưu lại chưa dứt tình? Nhưng tiếp xúc nhiều lần nhưvậy, Ngôn Chi Thanh vẫn chưa phát hiện ta không phải Xuân Tiêu sao? Cóphải những người chìm đắm trong ảo tưởng tình yêu đều mù quáng haykhông? Mù quáng tin tưởng người kia chính là người mình nghĩ đến, mùquáng cho là vẫn còn yêu?
Nghĩ tới đây, ta bắt đầu thông cảm vớiNgôn Chi Thanh. Thái hậu lão bà tuy là bộ dáng người đẹp hết thời vẫncòn chút quyến rũ, nhưng dù sao cũng là phụ nhân (phụ nữ có chồng) đãhơn bốn mươi, nếp nhăn ở khóe mắt cũng đã sâu như vậy, hơn nữa vừa rồitình cờ nhìn, một thân trắng nõn kia, cho thấy làn da được chăm sóc,nhưng đã không còn săn chắc, không thể so với cô nương mười tám mườichín!
Là một thanh niên trai tráng, ai là không thích tiểu cônương non nớt? Ngôn Chi Thanh dáng dấp cũng coi là tuấn tú. Cùng lão bàkia mây mưa một chỗ thật đúng là ủy khuất hắn, bất quá, nếu hắn nguyện ý coi mình là Ngưu Lang mà hi sinh nhan sắc, chuyện cần làm chắc chắn vôcùng trọng đại, chỉ là ta đến tột cùng cũng không biết đó là chuyện gìmà thôi. Bất quá, muốn cầu xin người phải lấy lòng người, nếu hắn nguyện ý, như vậy cũng không có vấn đề gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hành Cửu đột nhiên dán sát vào, đôi mắt lóe ánh sáng mang ý vị không rõ, ta cúi đầu nói: “Không có gì.”
Không biết vì sao, ta gần đây luôn cảm thấy Hành Cửu vô cùng quái dị, cũng khiến cho ta cảm thấy có chút sợ hãi.
“Xuân Tiêu, Xuân Tiêu!” Qua Tử huynh đột nhiên hào hứng chạy vào, trong taybưng một cái mâm, ta đột nhiên cảm thấy tư thế của mình và Hành Cửu mậpmờ tới cực điểm, liền muốn đứng dậy, mới vừa động, lại cảm giác bàn tayHành Cửu đặt trên hông ta càng chặt hơn, khiến cho ta thấy cả ngườikhông được tự nhiên.
“Xuân Tiêu, ngươi làm sao vậy?” Thình lình nghe Qua Tử huynh nói, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, mắt chăm chú nhìn ta.
“Ân, ta trặc chân, tỷ tỷ kiểm tr.a giúp ta.”
Qua Tử huynh lộ ra vẻ mặt “thì ra là vậy”, rồi sau đó thấy hắn gãi gãi đầu, vô cùng hàm hậu cười nói: “Tỷ tỷ hảo!”
Vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cùng với mong đợi, khẩn trương này vô cùngquen mắt. Không phải là vẻ mặt ngại ngùng của Dạ lang quân khi nói “Giao A Cửu cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng” sao? Hai người nàykhông phải có liên hệ máu mủ chứ? Nếu không sao lại giống nhau như thế?
Khụ khụ, thật ra lúc đó ta không biết, con rể thấy cha mẹ vợ thật ra cũng chỉ ra vẻ đáng thương, vờ nhu thuận mà thôi.
Ta vốn nghĩ Hành Cửu sẽ không thèm để ý, ai ngờ hắn nhàn nhạt đáp “ân” một tiếng, một giây kia Qua Tử huynh vô cùng vui vẻ, hoa nở trên mặt hắn ta cũng thấy rõ!
“Tỷ tỷ, Xuân Tiêu bị thương nặng sao? Không bằngđể cho ta xem một chút?” Qua Tử huynh khế nhi bất xá [1] nói. Kết quả bị mắt lạnh của Hành Cửu nhìn, lập tức liền im lặng.
[1] Khế nhi bất xá: Ghi nhớ không ngừng → sự nghị lực, kiên nhẫn.
“Hoàng thượng đến!” Còn đang ngơ ngác, liền nghe thấy thanh âm chói tai củathái giám. Còn chưa đợi ta chuẩn bị xong, chỉ nghe Hành Cửu “Vèo” mộttiếng vào phòng trong. Thật ra thì bình thường hắn đều núp trong vòngtay, đoán chừng lần này bởi vì có Qua Tử huynh ở đây, hắn sợ sẽ hù dọaQua Tử huynh.
Hãm cha! Hành Cửu ngươi muốn liền trốn sao! Chẳngqua là sao ngươi không nghĩ ta vẫn ở trong lòng ngươi, ngươi trốn taliền ngã xuống đất? Mặc dù lão tử không phải là nữ nhân, nhưng thân thểnày dù sao cũng là nữ nhân! Da mềm thịt quý, dễ tổn thương a!
Vìvậy khi đi vào tiểu hoàng đế liền thấy tình cảnh như vậy, nữ tử tinhquái kia đang tứ ngưỡng bát xoa [2] té xuống đất, mặt hướng phía dưới.Bên cạnh là một tiểu cung nữ, không biết xoay sở thế nào. Thấy hắn tới,cung nữ kia thật nhanh cong người đứng ở một bên.
[2] Tứ ngưỡng bát xoa: 2 tay, 2 đầu gối, đầu chạm đất.
Nữ tử trên đất nghe được tiếng bước chân mới phục hồi tinh thần, từ trênđất lảo đảo lắc lư đứng dậy, môi khẽ nhúc nhích, liền khạc ra một hớpbụi. Thấy hắn vẻ mặt buồn cười, nàng nhéo mày nói:
“Hoàng thượng, vừa rồi nô tỳ luyện yoga.”
“Nga, yoga sao? Chẳng lẽ chính là thế chó đi thức [3] bây giờ?”
[3] Chó đi thức: tư thế bơi lội của chó.
Ba chữ “Chó đi thức” vừa nói ra, ta cảm thấy cả người bị chọc tức điên.Tuy nói tư thế mới vừa rồi ngã xuống không thể coi là ưu nhã, nhưng cũng không cần phải so sánh với chó chứ? Nhíu mày, ta vỗ vỗ mặt. Trước mắtđột nhiên xuất hiện một cái khăn lụa, là Qua Tử huynh đưa tới. Ta hướnghắn cười một tiếng, kỹ càng lau mặt, sau đó mới nhàn nhạt nói với tiểuhoàng đế:
“Hoàng thượng tới đây, là vì chuyện gì?”
Cầuhoan sao? Ban ngày, trừ thái hậu, ta còn chưa thấy cổ nhân nào phóngtúng tới trình độ này. Tiểu hoàng đế nghe vậy mới phục hồi tinh thần,lập tức hỏi:
“Xuân Tiêu, mới vừa rồi Tào công công nói ngươi đến tẩm cung thái hậu. Mới vừa rồi. . .”
Nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, xoay người lại ghé sát vào tai ta nói:
“Ngươi mới vừa rồi, có thấy cái gì không nên nhìn hay không?”
Khoảng cách gần như vậy, nhưng lại có chút lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra ý uy hϊế͙p͙. ..Tiểu hoàng đế như vậy, đột nhiên sẽ khiến sâu trong tâm ta dâng lên cảm giác khủng hoảng. Không nên nhìn? Nếu không nên thì dĩ nhiên ta khôngnhìn thấy. Ta biết chuyện hắn muốn nói, nhưng ta biết giờ phút này tuyệt đối không thể thừa nhận! Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn tất nhiên biết được việc thái hậu ɖâʍ loạn hậu cung. Cũng có thể rất tức giận,chẳng qua là với vẻ mặt hờ hững lúc này của hắn, chuyện tất nhiên sẽkhông đơn giản như vậy!
Vì vậy ta ngẩng đầu, không thừa nhận nói:
“Lúc buổi sáng thức dậy ta cảm thấy quá nóng, liền ở trong cung tùy ý đidạo. Tuy có đi qua Vị Ương cung, nhưng chưa từng gặp thái hậu.”
“Ngươi nói là thật?” Sắc mặt tiểu hoàng đế có chút bán tín bán nghi, vì vậy ta vô cùng nghiêm túc nói: “Tất nhiên là thật! Nếu không không có chuyệngì sao ta lại vào cung thái hậu, ta biết thái hậu luôn không muốn nhìnthấy ta, ta cần gì phải chạm vào chân mày của nàng?” (Ý ở đây là khôngmuốn bà thái hậu mặt nhăn mày nhó)
Vừa dứt lời, liền thấy mặt mày tiểu hoàng đế giãn ra mấy phần. Nhìn tình hình chắc hắn đã tin. Hắn tất nhiên vẫn còn nhớ chuyện lần trước thái hậu cố ý làm khó ta. Đang lúcnày, lại nghe một tiếng buồn bã “Nương nương!”
Rồi sau đó Nhã Calảo đảo nghiêng ngả từ ngoài cửa chạy vào, tóc mai xốc xếch, cả ngườikhẽ run, bộ dáng vô cùng chật vật. Vào tới điện, mắt của nàng trong chốc lát liền chỉ thấy ta. Nàng tiến lên, nhào tới ôm ta nói:
“Nươngnương a! Nô tỳ thấy ngươi bị thái hậu tuyên vào hồi lâu cũng chưa ra,liền muốn vào xem một chút, ai biết ma ma đột nhiên trở mặt, giữ lấythân thể ta, còn muốn rót thuốc vào miệng ta, nô tỳ mất thật nhiều khílực mới tránh thoát. Hoảng hốt chạy ra bên ngoài, trên đường gặp Ngônđại nhân, hắn nói với nô tỳ người đã sớm trở lại, nô tỳ lúc này mới chạy về. Nương nương a! Thấy ngươi vô sự nô tỳ cũng an tâm!”
Cúi đầu, nhắm mắt lại. Nhã Ca a, ngươi trời sanh chính là làm hỏng chuyện của ta a! Được rồi, bây giờ ngươi an tâm, ta thì phải treo tâm! Đây không phải là khi quân sao!!
Đúng như dự đoán, tiểu hoàng đế tức giận đập bàn, rồi sau đó hung tợn nói:
“Xuân Tiêu, hai tháng này ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa! Ngươi ở trong Tuyền Lan điện hảo hảo kiểm điểm đi!”
Không cho phép ra cửa? Hảo hảo kiểm điểm? Ý tứ của hắn là: ta bị giam lỏng?Nằm mơ a! Tức khắc trong lòng có ngọn lửa, càng cháy càng mãnh liệt, một khắc kia ta thật muốn níu cổ áo hắn hung hăng hỏi:
“Ngươi có ýgì a? Mẹ ruột ngươi có gian tình ngươi không phạt, ngược lại tới phạt ta đây phá hư chuyện lén lút. Ngươi đần độn sao? Đây tột cùng là thói đờigì!”
Nhưng đến khi ta lấy hết dũng khí, muốn chất vấn hắn mộtphen thì phát hiện hắn đã đi mất! Một khắc kia tâm tình của ta phức tạpnhư nhất phật trùng thiên, nhị phật xuất thế! [4] Cúi đầu, lúc này mớiphát hiện cái bàn bị hoàng đế hung tợn vỗ xuống đã thành hai nửa. Chậcchậc, cấp trên khi giận thì thường thích phá đồ, cũng không biết đến tột cùng là bắt chước ai, dù sao trên TV đều diễn như vậy, nguyên lai làthật!
[4] Chỉ ch.ết đi sống lại.
Chỉ chốc lát sau liền thấy ngoài cửa điện cước bộ hỗn loạn, sai Nhã Ca ra ngoài thăm dò, mới biếtnguyên lai là tổng quản thị vệ phụ trách an toàn cung đình, cư nhiênmang một nhóm người vây quanh Tuyền Lan điện, giống như một cái thùngsắt. Lần này tốt rồi, ngay cả con muỗi cũng không thể đi vào. . .