Chương 120: Tình yêu là nhàm chán như vậy sao???
-Ta nói cháu của Lâm Lão Gia là Lâm Yến Vi. Cháu không nghe lầm đâu!
Hắn nghe giọng chắc như đinh của ông thì không nói gì nữa. Ánh mắt thoáng trẫn tĩnh lại nhưng sự giằng co ngập trong ánh mắt không thể nào mờ đi:”Cháu chợt nhớ cháu còn có chuyện phải xử lý. Cháu xin phép ông cháu vè trước”.
-Ừm. Vậy cũng được! Cháu đi về suy nghĩ cho chắc đi.
Cạch……… Tiếng cửa phòng đóng lại và bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa.
Thì lúc này Dương Lãnh Mặc thả lưng tựa vào ghế.
-Cháu còn chưa đủ trình lão luyện để ngờ những việc như thế này đâu. Hoặc nói con bé Lâm Yến Vi kia đủ giỏi để lừa cháu………..Haha!
++++++++
1h, Bar LM.
Hoàng Nhật Minh vừa bước vào bar vừa hớt hải tìm. Cái tên Dương Lãnh Phong ch.ết tiệt này sao biết hành hạ người khác thế không biết. Anh muốn yên ổn mà cũng không tha cho hắn. Đang nửa đêm yên lành gọi người ta đến đây làm gì…….
Chợt thấy cạnh quầy rượu, cái bóng người cao cao đang cầm một chai rượu mà tu đến chán sống thì anh không thể bình tĩnh nữa rồi.
Phóng một đường đến chỗ hắn, Minh giơ tay giơ tay giật phắt chai rượu.
-Dương Lãnh Phong, Mày muốn ch.ết à???? Nhìn lại đồng hồ đi. Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Sao mày còn ngồi đây mà tu rượu như thế????
Đáp lại Minh chỉ là:”Minh, mày đến rồi sao? Tốt lắm! Lại đây uống rượu với tao!!!!!” Nói xong hắn vươn tay cố giựt lại chai rượu.
Nhìn cái tên Dương Lãnh Phong cao ngạo thường ngày giờ say rượu đến nỗi mất lý trí thế này thì thật sự Minh không thể nhịn nổi tức giận. Nhưng có điều, để hắn say điên cuồng như thế này thì thật hiếm. Trước giờ hắn rất tỉnh táo và lý trí, dù cho trong hoàn cảnh nào hắn cũng không để mình say đến mơ hồ như thế này, trừ lần Tuyết Nhi bỏ ra đi thì hắn không bao giờ như thế cả.
Cuối cùng thì đành áp chế cơn tức giận xuống mà nghiêm túc hỏi hắn:”Phong! Mày bị sao vậy? Nói tao nghe coi?”
-Có sao? Có chuyện gì sao? Mày có chuyện gì sao? …… Ực…….. Ừm…….-đôi mắt hắn nửa nhắm nửa mở mà nhìn Minh hỏi.
-TAO ĐANG HỎI MÀY?-Lần này thì Minh không thể nhịn nổi tức giận mà hét vào mặt hắn.
Nhưng mà người bị hỏi lúc này đã không đủ lý trí mà trả lời câu hỏi của anh vì hắn đã gục đầu xuống bàn mà ngủ luôn.
“Lão Thiên ! Kiếp trước con thiếu nợ nó nên kiếp này Người bắt con trả sao trời!!!!!!” Người nào đó đang khóc thầm lên rồi khiêng con sâu rượu ra khỏi quan bar.
+><+
Sáng sớm trong căn hộ của hắn,
Nằm trên sofa, tay chân hắn gác tứ tung. Vì rèm cửa không được đóng nên ánh sáng chiếu vào. Thật sự hắn không ngủ được nữa nên đành miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn lên trần nhà. Sự việc ngày hôm qua hắn không nhớ hết nhưng vẫn nhớ được vì sao hắn lại đi vào bar. Biết việc trốn tránh mà tìm đến rượu để quên đi là một hành động rất ngu ngốc nhưng hắn không còn cách nào. Nhưng hắn thề đây là lần cuối cùng hắn cho phép mình như vậy.
Lâm Yến Vi, lúc trước hắn còn đắn đo, Yêu hay không yêu. Nhưng vì cô, vì gia tộc nhà cô, vì hôn ước của hắn với cô mà hại Tuyết Nhi gặp chuyện không may. Hắn thật sự còn có thể yêu cô sao????????
::::::::::::::::::::::::::::
Trường King Glory,
Tin tức mới nhất khiến mọi người không thể không xôn xao”Dương Lãnh Phong đá Cô bé Lọ Lem quen với mĩ nữ nhà họ Mạc”.
-Tiểu Vy!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó vừa mới bước vào trường thì bị tiếng gọi của Linh làm giật thót tim.
-Mày làm cái gì vậy hả Linh Linh!???
-Mày biết tin gì chưa???
Nó nhíu mày một cái: “Tin gì là tin gì? Mày hỏi tao sao to biết?”
-Cái tên họ Dương nhà mày với mày chia tay hồi nào sao tao không biết? – vừa thở hổn hển Linh vừa ôm bụng hỏi.
Nó nghe Linh nói thì không hiểu cái tê mô gì: “Chia cái gì?”.
-Lúc nãy tao thấy hắn với cái con hồ ly nhà họ Mạc đi với nhau, hai đứa nó thân thiết lắm. Nên tao tìm mày hỏi hai đứa bày chia tay bao giờ………… @<>?<#@$%^&*(&^%@!@$%
Nó nghe Linh nói vậy thì đầu cảm thấy như mơ hồ đi. Tại sao chứ? Hôm qua vẫn bình thường mà, tại sao tự nhiên lại như vậy?
Trong lớp,
Nó bước vào lớp thì thấy hắn vẫn bộ dạng bất cần thường ngày, cắm chiếc MP3 vào rồi nhắm mắt dưỡng thần mà nghe nhạc.
Nó ngồi vào chỗ thấy hắn vậy cũng không lên tiếng, lát sau giáo viên vào lớp thì cả lớp đứng lên, còn hắn thì lúc này bật chế độ không nghe không thấy.
Giáo viên đứng trên bảng thấy vậy thì tức điên lên mà nhìn chằm chằm vào hắn, Nó đành miễn cưỡng lay hắn.
-Phong!!....Phong! Anh đứng lên đi giáo viên nhìn kìa!!!!
Cuối cùng thì hắn cũng chịu mở mắt ra,nhưng không chịu mở miệng, đôi mắt xanh dương hiện lên vẻ lạnh băng, cái lạnh này không như vẻ lạnh lùng thường ngày, nó như muốn đóng băng người nhìn đối diện luôn vậy.
-Giáo viên kìa-nó nhắc lại lần nữa.
Bỗng hắn bật đứng một phát lên, mặt cũng không them nhìn nó mà đẩy ghế cất bước đi ra ngoài. Giáo viên thấy vậy thì tức điên lên, còn nó thì chưa kịp hiểu gì thì đã thấy bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa.
Mấy đứa hằng ngày ghen tị với nó thì lúc này được dịp chế giễu:
-Nhìn kìa! Cô bé Lọ Lem đáng yêu đã bị hoàng tử bỏ rồi. Ha haa,, tao biết ngay là có ngày này mà!!!! Đấy là số phận của những đứa trèo cao đấy mà.
NHưng đáng tiếc nó không them để vào đầu,
Ngồi ở đằng sau, Linh Linh và Hân lo lắng cho nó: “Tiểu Vy, Rốt cuộc là Hai đứa mày có chuyện gì vậy?”.
Nhưng căn bản là nó không nghe được. Rồi không biết nó nghĩ gì cũng đẩy ghế cất bước đi ra ngoài. Thấy nó như thế Linh định di theo thì bị Minh cản lại.
-Kệ họ đi! Cho họ không gian yên tĩnh để nói chuyện.
NHưng Linh không chịu được: “Lỡ Tiểu Vy có chuyện gì thì sao?”
-Tin anh đi. Không có chuyện gì đâu-ánh mắt Minh hiện lên vẻ kiên định mà khuyên Linh.
Lúc này Linh mới dịu đi mà ngồi xuống.
Bên ngoài,
Nó bước ra khỏi của lớp thì thấy hắn đang quẹo qua chỗ góc hành lang, nó vội chạy đuổi theo.
-Phong ! Dương Lãnh Phong,,,,,
Bước chân của hắn đang đi thấy tiếng gọi thì chợt dừng bước nhưng không quay đầu lại:”Chuyện gì?”
-Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Hôm qua vẫn bình thường mà!!!!!
-Làm sao là làm sao?-hắn xem như không có gì mà hỏi lại.
Nhìn bộ dạng bất cần của hắn thì nó nhịn không được mà cất bước đi đến trước mặt hắn:”Thái độ của anh là sao đây?”
-Cô………. Không hiểu sao?-đem khuôn mặt điển trai của hắn ghé sát xuống mặt nó, hắn nhếch môi mà hỏi.
-Hiểu gì?????????-khuôn mặt nó trở nên mơ hồ, thật sự nó không hiểu ý hắn là gì.
-Kết thúc đi. Tôi nghĩ chúng ta kết thúc cũng là được rồi đó.
-Cái gì??? Cơ mà tại sao????/
-Đơn giản là vì, Tôi chán rồi!!!-Kết thúc bằng ba chữ, Tôi chán rồi. Hắn lách qua người nó mà đi về trước không chút lưu luyến.
Để lại mình nó với khuôn mặt mờ mịt. Chuyện tình mà nó từng ảo tưởng kết thúc bằng ba chữ tôi chán rồi sao.
Haha, là do nó ngốc hay do đoạn tình này từ đầu đã là sai-tự cười bản thân mình rồi nó không để ý. Trên khóe mắt của nó chợt đỏ lên nhưng nó không rơi nước mắt. Tim chợt nghẹn lại như bị ai bóp chặt vậy. Để bên nhau, rồi yêu nhau là cả một qua trình rất dài và rất khó, nhưng khi kết thúc thì lại chỉ bằng ba chữ đơn giản…
Tình yêu, nó nhàm chán như vậy sao?