Chương 42
Nó cứ chạy mắt thì không thể nào rời nổi cái màng hình điện thoại.Không hiểu sao lòng nó lại cảm thấy có gì đó bất an lắm!!Mặc dù nó với Kiều Trinh quen nhau chưa đầy một tháng nhưng với lòng nó đã thực coi Kiều Trinh là một người bạn là ột người thân của nó rồi!!"RẦM.."
"BỊCH..."Nó hình như va phải ai thì phải?Mà cũng đúng thôi...nó chạy mà có nhìn đường đâu nhưng mà nó thật không hiểu tại sao từ nãy giờ nó chạy mà không có tông phải ai nhưng sao giờ lại tông trúng nhỉ?(Thấy bà chạy mà như xe mô tô phóng mà hỏi sao người ta không né bà....họ đâu muốn vô nằm viện!!)
"Đi đường kiểu đó à?"
Cái giọng băng lãnh hòa lẫn chút gì đó bực dọc khiến nó không khỏi cảm thấy quen nha!!Ngước mặt lên nhìn...OH MY GOOD!!Đụng phải người quen rồi!!Dường như con người kia cũng nhận thức ra điều gì đó.
"Là anh/em"
Nó hí hửng đứng dậy.Mặt nó giờ không thể nào mà không tươi được.
"Mạnh Tường Quân....anh đến đúng lúc lắm...em cần anh giúp đỡ đây!!"Nó cười nói.
"Nói đi!!"Người con trai mang tên Tường Quân kia nói.
"Cùng em đến nơi này để giúp một cô bạn của em.."Nó nói.
"Ở con hẻm...kia hình như anh thấy một cô gái đang đánh nhau với một bọn côn đồ..."Tường Quân nói.
"Chỗ nào vậy"Nó hỏi.
"Đi theo anh!!"Tường Quân nói.
Nó chạy theo Tường Quân.
------
Dừng chân trước con hẻm lớn...dường như chỗ này không có nhà dân ở thì phải!Nó hình như nghe có tiếng đánh nhau thì phải...Tính chạy vô vì giờ lòng nó không khỏi lo lắng thì bị Tường Quân cầm tay níu lại.
"Không thể vào được...vì đám côn đồ đó thuộc người của tụi Hoàng Long.Chúng rất thâm độc nên chúng ta cần dè chừng...anh đi đến một chỗ trên cao nào đó quan sát rồi sẽ dùng súng ngắm rỉa từng tên một...em cầm súng lục có gì lo liệu để cứu cô gái kia!!"Tường Quân đưa nó cây súng lục giảm thanh nói rồi chạy đi.
Nó vội vã chạy vào con hẻm...
"Nhóc con...mày cũng trâu lắm đấy....đánh từ nãy giờ mà không bị hạ gục nhỉXem ra đám người tinh nhuệ của tao không gây hề hấn gì đến mày nhỉ?"Tên cầm đầu đám kia nhếch môi khinh bỉ.
"Những bọn chơi chó như các ngươi thì võ công không hề mạnh..."Kiều Trinh lạnh lùng đáp.
"Mày mạnh miệng gớm..."Tên kia nhếch môi.
"Quá khen.."Kiều Trinh nói.
"Cho mày ăn đạn thì mới có thể dập tắt được cái bản mặt kiêu ngạo của mày phải không?"Tên kia móc khẩu súng ra giơ giơ lên cười đểu.
"Lũ hèn hạ.."Kiều Trinh khinh bỉ.
Tên cầm đầu cười đểu giơ súng ra chĩa về phía Kiều Trinh.Và....
"Không thể để mày ch.ết ngày vào lúc này được....."Tên kia nhếch môi.
"Ha...chỉ là một phát bắn là kết thúc một cuộc đời...mày muốn bắn thì cứ bắn tao ở ngay đây mà?Còn đợi chờ vào lúc nào nữa?"Kiều Trinh khinh bỉ "hừ" lạnh một tiếng.
"Tụi tao còn muốn chơi mày nữa...."Tên kia nở một nụ cười đầy dục vọng nhìn về phía Kiều Trinh.
"Bọn chó...muốn giết thì cứ giết chứ dục vọng của chúng mày tao đây không rảnh để đáp ứng...nếu cần thì phố đèn đỏ sẽ đón chào mày nếu như mày đến đó!"Kiều Trinh lạnh lùng nói.
"Con chó...mày nghĩ mày là ai mà dám nói như vậy với tao hả?"Tên kia tức giận quát.
"Chứ mày nghĩ tao là ai mà đòi làm chuyện đồn bại với tao hả?"Kiều Trinh cũng tức không kém cạnh gì hắn ta nên cũng quát lớn.
Tên kia tức giận điên cuồng,nhìn đám đàn em đứa thì nằm la liệt dưới đất,đứa thì người bị thương nặng nhưng lại cố gắng đứng dậy,đứa thì cố gắng đánh trả những đòn của Kiều Trinh.Vừa có thể đánh mà vừa có thể nói chuyện mà không có chút gì đó hoảng sợ...Có lẽ hắn ta đã quá xem thường Kiều Trinh cô rồi....Thôi thì...
"Oắt con mày được lắm giờ tao cho mày đi gặp ông bà!!"Tên kia giơ súng chĩa về phía Kiều Trinh và....
"Đoàng...."Tiếng súng được vang lên và....
-------------
Ra chương muộn rồi xin lỗi mấy bạn nha!!Tính viết tiếp nhưng mà thôi thì khơi gợi trí tò mò của mọi người cho rồi!!
Đọc-Truyện-Vui-Vẻ!!