Chương 47

*Công viên*"Sao hôm nay em có vẻ hơi trầm tính nhỉ?"Hắn nhìn nó không khỏi khó hiểu.
"Không...không có gì đâu chỉ là chỉ là anh đi rồi nên tôi có chút gì đó hơi buồn và....."Nói tới đây nó hơi hơi chạnh lòng...
"Và gì?"Hắn chau mày hỏi.
Nó tự nhiên im lặng lạ thường và......


"Tới giờ anh phải đi rồi...Tới sân bay mau không kẻo lại muộn giờ!"Nó nói rồi đứng dậy đi bỏ lại hắn với vẻ mặt không hiểu gì cả.
-----Sân Bay Quốc Tế------
Nó và hắn vừa vào tới sân bay thì đã bị bọn loi nhoi là Julia,Gia Lâm,Hà Nam,Gia Bảo,Thúy Kiều và Hoàng Minh ập tới.


"Làm gì mà tới giờ mới lếch xác tới đây vậy?"Gia Bảo hỏi.
"XIN MỜI HÀNH KHÁCH BAY CHUYẾN VIỆT-PHÁP XIN MỜI LÊN MÁY BAY ĐỂ ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI!!"
"Đã báo thông báo rồi!!Anh lên đi!!"Nó nói.
"Vậy thôi tụi này về nha!"Gia Lâm cười nói.


Cả bọn kéo nhau ra về để lại nó và hắn.Nó nhìn hắn và hắn cũng vậy...cả hai nhìn nhau.
"Anh đi mạnh khỏe....Tôi sẽ đợi anh trở về!"Mắt nó cay cổ nó cứng lại...Lòng nó tự nhiên nhói...
"Đừng như vậy!!Trông sến quá!!Tôi đi rồi về chứ có đi luôn đâu!Bye."Hắn nói rồi quay đi.


Nhìn bóng hắn khuất dần trong đám người đông đúc nó thơ thân ra về.Mới vừa ra tới cổng sân bay thì...
"Nói chuyện với chị một lát!"Thúy Kiều người tựa vào tường nói.
Nó quay người nhìn Thúy Kiều chau mày.
"Chị chờ tôi từ nãy tới giờ ư?Đợi lâu chưa?"Nó hỏi.


"Không lâu lắm!!Tới công viên với chị được không?"Thúy Kiều cười hỏi.
"Cũng được!"Nó gật đầu nói.
---
"Nước của em!"Thúy Kiều cười đưa lon nước ngọt cho nó.
Nó cầm lấy lon nước không ngại mà khui ra uống.
"Có phải trong thời gian qua chị đã làm gì sai không?"Thúy Kiều hỏi.


available on google playdownload on app store


"Ừ...chị đã làm sai...làm sai rất nhiều là đằng khác!"Nó nói.
"Điều đó khiến em có thái độ khinh rẻ chị à?"Thúy Kiều hỏi.
"Không hẳn.....đó là do lòng tôi có thứ gì đó quá bảo thủ chăn!"Nó nói.


"Chị biết chuyện chị làm vừa qua là hơi quá đáng nhưng chị chỉ sợ về cái nơi đầy ám ảnh đó thôi!!"Thúy Kiều hạ giọng nói.


"Tôi biết....thật ra tôi chưa từng nghĩ chị lại là một con người như thế và chưa bao giờ đặt hoàn cảnh của chị vào mình cả....lớn lên từ một gia tộc có truyền thống hoạt động giới ngầm đầy quyền lực và ch.ết chóc kia thì chắc hẳn một con người nào mà không ghê tởm nó...vì họ muốn họ là một con người bình thường như bao người khác chứ không nhất thiết phải giết người không thương tiếc!Tôi chưa hề hiểu cảm giác của chị cả tôi chỉ biết nghĩ cho mình..tôi thật sự là một đứa xấu xa và ích kỉ..."Nó nói.


"Chị..."Thúy Kiều chưa nói xong thì đã bị nó chen vào.
"Cơ mà tại sao chị lại hỏi chuyện này?"Nó chau mày hỏi.
"Chị với Hoàng Minh quyết định..."Thúy Kiều nói.


"Tôi hiểu rồi!!Chuyện đó thì đâu cần bày ra đủ chuyện để được tôi đồng ý chứ!!Hai người muốn kết hôn thì cứ việc nhưng....chưa phải là lúc này!!"Nó nói rồi quay người bước đi.
"Chị...."Thúy Kiều chưa kịp nói thì đã thấy nó đi thật xa rồi.


Nó trở về nhà với một tâm trạng cực kì nặng trĩu.
"Một con người từ nóng tính sang trầm lặng có phải người đó có vấn đề về thần kinh không?"Gia Lâm hỏi.
"Một con người nóng tính thì đã mắc phải bệnh thần kinh từ lâu rồi chế ạ!"Julia đánh vào đầu Gia Lâm một cái rõ đau.


"Chúng mày....điên!!"Nó nói rồi đi một lèo lên lầu.
Julia và Gia Lâm đờ người nhìn nhau mà chả hiểu cái gì cả!!
"Nó đang làm cái thái độ gì vậy?"Julia hỏi.
"Bình thản!!Hay là tại tụi mình bỏ bơ lơ là nó quá rồi nó đâm ra không còn muốn thân thiết với tụi mình nhở?"Gia Lâm hỏi.


"Làm gì có chuyện đó...tụi mình quen biết nhau cũng gần mười một năm rồi...mới bỏ bơ nó một tháng mà nó xem tụi mình là người xa lạ ư?Không đời nào!"Julia xua tay lia lịa.
"Bạn lâu năm là vậy chứ hở lơ là một phát thì BÙM tình bạn tiêu tan!!"Gia Lâm nói.


Julia và Gia Lâm rơi vào trạng thái im lặng để tĩnh tâm suy nghĩ....và....
"Á...KHÔNG ĐƯỢC....ÁI NHI ƠI....ĐỪNG LƠ TỤI TAO NỮA HÃY CHỬI TỤI TAO ĐI!!"Julia và Gia Lâm vờ khóc mà la.
Nó ở trên phòng nghe tụi kia rên là đủ chuyện mà không khỏi đau đầu!Móc điện thoại ra và...


"Alô?Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng..ngày mai tiến hành mọi chuyện theo dự kiến!"Nó nói rồi cúp máy ngay.
---






Truyện liên quan