Chương 62
"Ể...hai người...làm gì vậy?"Nó cau mày nhìn hai người họ hỏi.Cả hai giật mình quay ra nhìn nó với trạng thái sợ hãi còn nó thì rất...bình thản.
"Cô bảo hai tụi tôi dọn dẹp mà nên tụi tôi đang dọn dẹp thôi."Trần Dương thản nhiên nói.
"Đúng..đúng là tụi này đang dọn dẹp."Kiều Trinh hùa theo Trần Dương nói.
"Không,không phải cái chuyện đó mà là khi nãy hai người vì sao mà..Kiều Trinh quay về phía anh rồi mặt ửng đỏ quay lại vậy?Hay là.."Nó nheo mắt nghi hoặc hỏi.
"L..Làm gì có cơ chứ...Tôi đường đường tân bang chủ của Hắc Long và là người thừa kế duy nhất nhà họ Phạm.Một người lạnh lùng như tôi thì làm gì có khái niệm đỏ mặt cơ chứ!!Cậu đừng có ăn nói hàm hồ."Kiều Trinh nói.
"Ơ...ơ tôi..tôi có..."Nó chưa có nói xong thì bị người ta nhảy vào.
"Cô ta có quay đi đâu thì kệ nhau đi cô làm gì mà soi mói quá vậy?"Trần Dương cau mày hỏi.
"Hai người cứ cái thái độ này tôi khó mà không thể nói là..."
"Không có chuyện gì xảy ra đâu mà cậu làm ơn lên phòng đi."Lại một lần nữa nó bị người khác chặn lời nó nói.Kiều Trinh đi lại chỗ nó đẩy đẩy nó.
Nó hơi hơi đơ người,cái quái gì đang xảy ra trong cái nhà này vậy
"Ê này...chả phải hai người lúc nào cũng như chó với mèo sao?Hồi nãy vẫn còn đang cãi nhau mà...hay là cái tôi mới thấy vừa rồi là..."
"CẬU/CÔ CÓ IM ĐI KHÔNG"Cả hai đồng thanh quát khiến nó sợ hãi.
"Các người có gọi là quá đáng không?Cứ nhảy vô họng không cho tôi nói...hay là hai người trèo lên đầu lên cổ tôi mà ngồi luôn đi...Tôi hỏi lại khi nảy hai người làm cái trò gìCó phải hai người đã......"Nó tức giận quát nhưng vẫn bị chặn lời nói.
"Ái Nhi à,cậu biết đấy trên đời này cái quái quỷ gì cũng có thể xảy ra nhưng cũng có vài cái là vô tình xảy ra mặc dù không muốn...tôi và cái tên này cũng vậy...chỉ là vô tình hôn môi thôi mà cũng không phải là hôn chỉ là môi chạm môi thôi...không không,chỉ là vô tình chạm nhẹ à...một chút xíu xíu à...cậu phải tin tưởng tôi chứ?Tôi và cậu là bạn mà."Kiều Trinh nói.
"Mất 7 giây chứ chả ít,thế cô còn bảo là chạm nhẹ à?"Trần Dương cau mày hỏi.
" giây?Ừ thì 7 giây đấy chí ít nó còn bé hơn ai kia tới hơn 1 phút còn lợi dụng ôm người ta."Kiều Trinh hếch cằm nói.
"Cái đó chỉ là hiểu lầm,tôi bị truy đuổi bởi đám người kia đó chỉ là phòng thủ thôi."Trần Dương nói.
"Phòng thủ?Anh có hiểu nhầm nghĩa của nó không vậy?Phòng thủ là dùng võ của anh đập chúng chứ anh hiểu nghĩa nó ra cái quái gì vậy?Đừng nói anh hiểu từ phòng thủ là chạy rồi sau đó thấy một cô gái xinh đẹp rồi đè đầu cô ấy ra mà hôn rồi ôm à?Có thấy biến thái quá không?Nếu không thấy gái đẹp mà thấy trai gay thì sao?Anh nghĩ sao mà gọi đó là phòng thủ hả?Trời ơi...thật không thể hiểu nổi cái tên đần hết thuốc chữa như tên này...Mà anh có biết đó là nụ hôn đầu của tôi không hả?Cái nụ hôn mà tôi gìn giữ suốt 18 năm nay giờ lại bị một tên không quen biết cướp...anh nói sau này chồng tôi biết thì ấy gì mà ăn nói với anh ấy hả?Anh ấy sẽ nghĩ tôi như thế nào hả?Tôi mà kể chuyện này cho anh ấy nghe thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào hả?Anh ấy sẽ nhìn tôi sẽ mắng tôi "ngu" hay "dại trai" hả?"Kiều Trinh tức giận tuôn một tràng dài khiến Trần Dương hắn không còn khả năng cãi lại.
Nó đờ người,đây là lần đầu tiên nó thấy Kiều Trinh cô nói một câu nói dài nhất mà cô từng thấy.OMG...hai người này đã...KISS nhau ư
"Vậy là không phải hai người vô tình đụng nhau mà là vô tình hôn nhau ư?"Nó hỏi.
Trần Dương và Kiều Trinh đứng hình,cái ý mờ ám của nó từ khi nãy cho tới giờ là ám chỉ hai người họ vô tình đụng vào nhau ư?Không phải là hôn?Trời ơi,tại sao lại ngu tới mức "chưa đánh đã khai" thế trời!!
"Vậy là cậu nhìn thấy tôi với tên này chỉ đơn thuần là đụng nhau?"Kiều Trinh hỏi.
"Không..."Nó nói.
"Chứ cô mới nói."Trần Dương cau mày nói.
"Chả phải hai người vừa nói là hôn nhau đó saoThế nên ý kiến của tôi thay đổi."Nó nói.
"Cậu.."Kiều Trinh cứng họng.
"Hai người cứ tưởng là như chó với mèo ai ngờ cũng rất là thương nhau...chúc hai người hạnh phúc.."Nó cười nói rồi đi lên phòng.
Cả hai nhìn nó đi khuất rồi tiếp tục dọn dẹp nhưng lại nhớ cái quái gì đó....
"NGUYỄN HOÀNG ÁI NHI...CẬU/CÔ NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ"Cả hai quát lớn rồi nhìn nhau và rồi lại "hứ" một cái rồi quay mặt đi và rồi....mặt cả hai xuất hiện chút gì đó ửng đỏ và cười mỉm.
"Ể...hờn yêu rồi àNhìn hai người có vẻ đáng yêu nhỉ?Ráng mà hạnh phúc đấy tôi đi tìm Ái Nhi.."Hạo Thiên không hiểu từ khi nào đã ở đó thản nhiên nói rồi đi lên lầu.
"ANH/CẬU BỊ HÂM ÀHAI NGƯỜI MỚI LÀ MỘT CẶP ĐẤY!!"Cả hai lại đồng thanh quát.