Chương 73

----Sáng Hôm Sau----
Nó có mặt tại sân bay quốc tế,quay đầu nhìn lại có nơi này một hồi lâu....Không biết trong vòng 2 năm ở đây có cái đám cưới của ai đó không


Máy bay cất cánh nó tắt điện thoại nhìn qua gương cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng lại không thể nghĩ ra cái quen thuộc đó là gì...Hà hơi vô kính máy bay,nó đưa tay ghi ghi lên ô kính chỉ vỏn vẹn bốn 4 "Chờ em 2 năm!!"


Hắn chạy vào nơi sân bay cất cánh,chỉ biết đứng trơ trơ nhìn chiếc máy bay kia bay trên bầu trời mà không thể nào làm gì được.Hắn nhìn lên trời...trong đầu hiện lên một câu nói " năm...anh chờ!!"
---- tháng sau----
"Mạc Hạo Thiên!!Lại mặt dày ăn đồ của tôi à?"Nó cau mày nhìn Hạo Thiên.


"Nhà là của tôi...mọi thứ trong nhà đều là của tôi kể cả em."Hạo Thiên nhún vai nói.
"Được...tôi ra đường ở cho anh vừa lòng."Nó nói rồi đi ra ngoài để lại con người kia trố mắt nhìn.


Hạo Thiên chán nản...suốt ngày cứ muốn rời khỏi anh!!Đuổi theo nó ra ngoài anh dường như nhìn thấy một người rất quen....LÀ HẮN
Hạo Thiên chạy đi tìm nó....suốt mấy tháng qua tình cảm giữa anh và nó khá lên đáng kể không thể để nó gặp lại hắn...càng không thể để nó rung động vì hắn nữa.


"Hạo Thiên anh làm gì vậy"Nó cau mày nhìn Hạo Thiên hỏi.
Hạo Thiên ôm nó..cái ôm rất chặt.Nó cau mày khó hiểu hôm nay Hạo Thiên anh bị làm sao vậy nhỉĐẩy anh ra nó trừng mắt nhìn anh.
"Anh..bị sao vậy?"Nó hỏi.
"K..Không có gì..cứ tưởng em bỏ nhà đi thiệt!!"Hạo Thiên cười trừ nhìn nó nói,


available on google playdownload on app store


"Đâu có ngốc đến mức mà bỏ nhà đi bụi.."Nó nói rồi quay đầu đi cơ mà nó lại vừa gặp một người gì đó rất quen "Quốc Minh.."


Nó đi theo con người kia khiến Hạo Thiên nóng lòng.Nó cố chen qua đám người đông đúc kia...thoát khỏi đám người kia nó lại chẳng phát giác được rằng mình đã đứng gần giữa đường.Lúc nó đã phát giác được thì một chiếc xe lao tới...nó đứng trơ mắt nhìn mà không hề phản ứng..


"Cẩn thận!!"Hạo Thiên chạy bổ về phía nó hét lớn.
"Rầm.."
"Phịch.."
Nó lờ đờ mở mắt...chuyện gì vừa xảy ra vậyTại sao nó lại không hề bị sao?


"Hạo Thiên..."Nó lo lắng ngồi dậy nhìn người con trai đang nằm trên đường máu không ngừng chảy.Lòng nó nóng lên,tim nó nhức nhối không ngừng "HẠO THIÊN!!"Nó đi lại chỗ Hạo Thiên hét lớn,nước mắt vì thế mà rơi.
---
"Có chuyện gì à?"Hắn nhìn Linh Nhi hỏi.


"L...Làm gì có chuyện gì."Linh Nhi nhìn hắn cười.
"Đằng kia có chuyện gì mà lại đông người vậy?Tai nạn?"Hắn cau mày hỏi.
"Chắc là vậy rồi!!Mình đi thôi kẻo trễ giờ hẹn."Linh Nhi cười kéo hắn đi.
Hắn cau mày bước đi...Không hiểu lòng hắn tại sao lại khó chịu như vậy.
*


"Hạo Thiên anh hãy cố gắng lên!!Đừng có xảy ra chuyện gì!!Tôi xin anh đấy!"
----
Này này....chỉ mới nói cái kết thế thôi mà các ngươi có cần ném đá ta thế khôngTa nói sao thì kệ ta đi...đọc truyện rồi tính tiếp chớ!!HUHU...tội nghiệp ta quá mà!!






Truyện liên quan