Chương 76
Các bác sĩ bước vào phòng nhìn thấy nó ngất liền vội chạy lại.
"Cô gái trẻ?Cô ổn chứ?"Y tá khẽ lắc nhẹ người nó hỏi nhưng nó lại không hề trả lời.
"Có vẻ là ngất do quá sức và vô cùng mệt mỏi..."Vị bác sĩ nói.
"Cũng phải...vì người con trai này mà cô ấy đã tốn rất nhiều thời gian chăm sóc ngay cả bản thân cũng không màng đến.Hai cô đưa cô ấy nghỉ ngơi và truyền nước biển đi!!"Vị bác sĩ nói.
Hai y tế đỡ nó dậy và dìu đi.Bàn tay người con trai đang nằm trên giường khẽ động đậy,đó là điều đáng mừng đối với các bác sĩ.
"John,anh xem cậu ta có chút tiến triển rồi!!"Vị bác sĩ nói.
"Có lẽ là vì có một động lực nào đó đã khiến cậu ta tiến triển tốt hơn."Người tên Jonh nói.
"Cô gái đó...Có lẽ cậu ta vì lo lắng cho cô gái đó ngất nên mới cố gắng cử động."Vị bác sĩ cười nói.
"Hai người này gia thế không phải hạng tầm thường...nên cố gắng chăm sóc tốt cho họ.Tôi đi chút việc,anh ở đây khám sơ lược tình trạng hiện tại của cậu ta rồi báo lại cho tôi."John nhìn vị bác sĩ nói.
"Ok..."
John bước ra ngoài đóng cửa lại,nó hiện tại là người mà anh tìm kiếm bao lâu nay cho nên những gì liên quan đến nó đều phải được chu toàn thì anh mới mong có thể gặp lại một người.
Hạo Thiên anh suốt bao lâu nay vẫn đều nghe thấy tiếng nói của nó,vẫn nghe thấy tiếng khóc của nó,...Anh vẫn nghe tất cả những gì đang xảy tr.a nhưng....cơ thể anh có cố đến mấy cũng không thể nào cử động hay mở mắt được.Phải!Đúng như nó nói,anh đang ngủ và anh đang mơ một giấc mơ đẹp.Trong giấc mơ ấy anh gặp một con gái...không giống như nó nói vì người anh gặp trong giấc mơ đẹp ấy "Chính-là-nó".Khi nãy vừa nghe có người bảo nó vì chăm lo cho anh mà ngất,anh rất đau lòng.Không hiểu tại sao trong người anh như có một động lực nào đó thúc đẩy các hệ thần kinh hoạt động làm tay anh cử động...chắc có lẽ đúng như lời vị bác sĩ tên John ấy,chính nó là động lực giúp anh tỉnh lại!!
----
Nó nằm đó,gương mặt nhợt nhạt dễ khiến người nhìn không khỏi đau lòng.Lờ mờ mở mắt nó cau mày,nó bất tỉnh từ khi nào vậyGắn gượng ngồi dậy,nó đưa tay lên đầu,đầu nó đau nhức kinh khủng!!Hung hăng tháo gỡ kim truyền nước ra,nó rời khỏi phòng.
Mở cửa phòng Hạo Thiên,nó bước vào với cái đầu đau nhức khiến nó không khỏi cau mày.Ngước nhìn chàng trai đang nằm trên giường kia.....Nó mở to mắt nhìn,nước mắt tuôn trào như nước,miệng nở nụ cười.
"Hạo Thiên!!Anh tỉnh rồi à?"Nó nhìn Hạo Thiên xúc động nói.
"Theo em biết đấy....nằm ngủ một chỗ lâu dần sẽ trở nên nhàm chán nên tôi tỉnh ngủ để ngắm nhìn em cho đỡ nhàm đây cơ mà chưa gì em đã bất tỉnh nhân sự rồi.Em có sao không"Hạo Thiên nhìn nó hỏi.
"Nhờ phước của anh...Ái Nhi tôi còn sống."Nó nhìn Hạo Thiên mỉm cười nói.
"Cậu không chịu..."John bước vào phòng nói nhưng vừa nhìn thấy nó liền im bặt.
Nó quay lưng nhìn John liền nhớ điều gì đó.
"Vị bác sĩ này có thể nói chuyện với tôi một lát không?"Nó hỏi.
"Được chứ!!"John gật đầu nói.
"Tôi và vị bác sĩ này ra ngoài chút việc anh ở trong đây ngoan ngoãn một chút."Nó nhìn Hạo Thiên nói.
Anh nhìn nó cười gật đầu.Nhìn nó và vị bác sĩ tên John kia ra ngoài gương mặt Hạo Thiên liền trở nên buồn bã.Ông trời thật biết trêu đùa người khác mà!!
"Hạo Thiên.. anh ấy có sao không"Nó nhìn John hỏi.
"Rất khó nói...tình trạng cậu ta bây giờ không mấy lo nhưng có điều có thể cậu ta sẽ không đi lại được."John nhìn nó e ngại nói.
Nó sững người,"không thể đi lại" là có ý gì?
"Anh nói gì vậy?Chả phải nói là không mấy lo sao?"Nó cau mày hỏi.
"Tai nạn phá nghiêm trọng việc cậu ta bị liệt chân có thể cho là khá may mắn lắm rồi nhưng cô yên tâm chân cậu ta theo kiểm tr.a tôi thấy vẫn có thể điều trị được."John nhìn nó nói.
"Là sao?"Nó khó hiểu hỏi.
"Theo kiểm tr.a của tôi cho thấy chân cậu ta không phải là bị liệt hoàn toàn,vẫn còn có phản xạ.Chỉ cần điều trị là có thể đi lại được hoặc có thể tự động bình phục nhưng mà điều này rất khó xảy ra!"John nói.
"Anh quả là một bác sĩ giỏi nhưng chuyện này đừng nói cho anh ấy biết được khôngTôi sợ anh ấy khó lòng chịu nổi."Nó nhìn John nói.
John nghe xong câu nói đó liền giật mình.Gượng cười nhìn nó.
"Nếu khi nãy không có cô ở đó thì tôi có lẽ đã nói ra hết rồi...Được,tôi cũng không muốn bệnh nhân đau lòng."John nhìn nó nói.
"Bác sĩ có thể cho tôi biết danh tính của anh không"Nó hỏi.
"Tôi tên John...sau này tôi chắc sẽ còn tìm đến cô nhiều."John nhìn nó nói rồi quay đi.
Nó quay lại phòng,nhìn Hạo Thiên cười bá đạo nói.
"Giờ thì kể tôi nghe...Mấy tháng nay anh mong được mấy ẩm rồiCó kết con nào chưa"
---
Tg sửa chương này là do nó có nhiều lỗi.Hôm nay tg không ra chương tại đang học:))Nếu rảnh tốt ta sẽ ra..hì hì