Chương 91
Hạo Thiên nhìn nó,có chút e dè.Áo của anh của đã bị nó cởi hết dãy nút áo.Hạo Thiên nhìn nó,gương mặt nó rất đẹp.Anh cuối đầu hôn nó..một cái thật sâu!
"Nếu tôi chiếm hữu em thì em cũng không thể thuộc về tôi phải không?Tôi từng nghĩ nếu tôi làm chuyện đó với em thì em sẽ hoàn toàn thuộc về tôi nhưng không...cái suy nghĩ đó của tôi thật đúng là chưa thông suốt.Ở nơi đó của em...chỉ có hình ảnh của tên đó không hề có tôi.Với em tôi chỉ là một người anh trai thôi sao?Ha...nếu vậy thì tôi làm chuyện đó với em liệu nó còn có ý nghĩa?Với tôi chỉ cần một nụ hôn của em...đủ là tôi hạnh phúc rồi!"Hạo Thiên cười nhạt,đưa tay vuốt gương mặt nó nói rồi đứng dậy.
Hạo Thiên cài nút áo lại,nhìn nó cười rồi quay đi.
"Tôi biết linh cảm tôi không bao giờ sai.Tôi biết anh không phải loại người đó.Nhưng có điều anh lại làm tôi thất vọng!"Nó ngồi dậy nhìn Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên giật mình quay đầu lại nhìn nó.Lòng anh nóng rực,là do nó làm?
"Em....là em đã lên kế hoạch cho việc này?"Hạo Thiên hỏi.
"Phải,chính là vào ngày hôm qua.Anh uống say nói năng lung tung và kể cho tôi về chuyện Linh Nhi đưa anh cái lọ thuốc ȶìиɦ ɖu͙ƈ này.Tôi thật sự nghĩ anh là người như vậy sao?Nhưng lí trí tôi mách bảo anh lại không phải loại người đó nên tôi đã đặt ra một kế hoạch để thử xem suy nghĩ của tôi đúng hay là lí trí của tôi đúng nhưng quả thật thì lí trí của tôi không sao vì dù sao tôi thừa biết anh không phải hạng người dơ bẩn đó."Nó nói.
"Nhưng dù sao tôi cũng có ý định đó.Em nên rời xa tôi đi,càng xa càng tốt."Hạo Thiên nói.
"Rời xa?Tôi không vì thế mà bỏ anh được."Nó nói.
"Không,tôi sẽ không làm vậy.Từ giờ cho đến khi tôi và em làm lễ đính hôn nếu em không nói câu chia tay với tôi thì tôi càng không thể nói câu đó với em.Lý do gì bản thân em là người hiểu rõ!"Hạo Thiên nhếch môi nói.
Nó trầm ngâm,nếu nó rời khỏi Hạo Thiên thì đường nào hắn cũng sẽ bám theo nó và bỏ rơi cô ta.Nó lại không muốn hắn lại bỏ rơi mẹ con cô ta.
"Đương nhiên,tôi sẽ không rời bỏ anh.Chúng ta hãy xem như chuyện ngày hôm nay không hề xảy ra nha Hạo Thiên."Nó ôm Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên rung động,người con gái này tại sao năm lần bảy lượt lại cứ thích dày vò anh?Tại sao lại không để anh một ngày vui vẻ.Thà nó cứ lạnh lùng với anh như trước đây còn hơn là nó mềm yếu cứ luôn bên cạnh anh ngay lúc này.Nhưng cho dù nó có làm anh đau tới mức nào đi chăng nữa thì anh vẫn luôn yêu nó.Ai nói anh nhu nhược hay là một kẻ si tình đi chăng nữa anh cũng chịu.
----
Sáng sớm,tại sân bay quốc tế.Nó và Hạo Thiên ngồi ở ghế hàng chờ.Cuối cùng nó cũng phải vẫy tay tạm biệt nơi này.Thật là không nỡ!!
"Em thật sự muốn đính hôn với tôi?Hãy suy nghĩ cho thật kĩ để sau này không phải hối hận!""Hạo Thiên nhìn nó nói.
"Không hối hận!"Nó nói.
"Em thật sự muốn vậy?"Hạo Thiên hỏi.
"Dù sao ở cạnh anh em mới hạnh phúc.Người đó dù sao cũng nên quên em."Nó nói.
"Mọi chuyện không như em nghĩ,Linh Nhi ả ta..."Hạo Thiên chưa kịp nói xong thì nó đã đưa tay lên che miệng anh lại.
"Đừng...anh đừng nói nữa."Nó lắc đầu nói.
Hạo Thiên im lặng,tay đưa lên cầm tay nó đưa xuống.Chính là nó không muốn nghe sự thật của mọi chuyện,là chính nó muốn mọi chuyện chuyển theo chiều hướng xấu.Là do nó chứ không phải anh!!