Chương 37: Thực lực của lam thiên
Tử Lẫm và Tử Nguyệt luôn trong tâm trạng lo lắng, khi ăn cơm cũng thất thần. Cố Hoành chống cằm, chọc chọc vào bát cơm trêu chọc.
- Hai đứa chưa nhận được phần thưởng mà đã không ăn cơm nổi, khi nhận được rồi có phải cơm cũng không nuốt được không?
- Anh nói gì chứ! Không nuốt nổi cơm thì bọn em ăn cái gì? - Tử Nguyệt trừng mắt nói.
- Ăn bún, ăn phở... còn nhiều thứ để ăn lắm! Anh nói hai đứa nha, giờ lo mà ăn đi, không kẻo lát nữa nhận phần thưởng lại không có sức.
- Nói mới nhớ, anh có biết phần thưởng là gì không? - Cậu năm nhất trong câu lạc bộ hỏi anh.
Học sinh năm hai và năm ba đương nhiên biết phần thưởng là gì, còn học sinh năm nhất thì chưa biết. Cố Hoành đương nhiên sẽ không để cuộc vui bị lộ, anh đưa ngón trỏ lên thần bí nói:
- Bí mật! Đó là phần thưởng được trao bởi chính tay Lam Thiên. Một phần thưởng vô cùng quý giá!
Anh nói thế càng làm nhóm năm nhất tò mò. Chính họ cũng hồi hộp muốn biết phần thưởng quý giá ấy là gì.
Sau khi ăn tối, bọn nó nghỉ ngơi ba mươi phút rồi được gọi ra sân tập hợp. Trước khi ra sân, Cố Hoành bắt bọn nó mặc trang phục thi đấu ra nhận "phần thưởng quý giá".
Chừng năm phút sau, Lam Thiên mặc trang phục thi đấu kendo cũng bước ra. Trông cậu cứ như một chiến binh thực thụ.
- Bắt đầu thôi! Ai lên trước?
Nhóm năm nhất xôn xao, bọn họ vẫn chưa biết phần thưởng ở ngay trước mặt.
- Phần thưởng là cơ hội thi đấu với Lam Thiên. Đây là cơ hội quý giá để các cậu biết thực lực của mình yếu đến mức nào.
- Trật tự. Mau tản ra tạo thành sân thi đấu. Bu thành một đám thế này sao mà trận đấu bắt đầu được.
Thư Triết vỗ tay nói. Mọi người mau chóng lùi lại.
Tử Nguyệt vỗ vào tấm lưng căng cứng của Tử Lẫm nói khẽ:
- Cơ hội của cậu đó!
- Ừm.
Tử Lẫm tiến về phía trước, dõng dạc nói:
- Em đấu trước!
- Được. Phân thắng bại trong một đòn.
- Vâng!
Tử Lẫm vào tư thế sẵn sàng, đối diện với Lam Thiên, tình cảnh lúc này khiến cậu nhớ đến ngày xưa, trận đấu duy nhất của hai người hồi bé. Được thi đấu với Lam Thiên một lần nữa, so với việc thoát khỏi ông cố thì cậu lại vui mừng vì được thi đấu với Lam Thiên nhiều hơn.
- Bắt đầu!
Cố Hoành hô to.
Lời cậu vừa dứt, Tử Lẫm liền lao lên.
Kiếm không ngừng vung xuống, chân không ngừng duy chuyển.
- Động tác của cậu ta nhanh thật!
Lam Thiên né tránh, chưa có cơ hội tấn công.
- Chủ tịch bị cậu ta áp đảo rồi!
Một học sinh năm nhất khẽ nói.
- Chờ xem!
Mặc dù đang chiếm thế thượng phong nhưng chính Tử Lẫm mới biết cậu đang trong tình cảnh nguy hiểm, lơ là một chút sẽ thua. Ánh mắt Lam Thiên bình thản, sâu thẳm, đang chờ đợi sơ hở của đối phương, ra một đòn quyết định. Cậu vốn là người không thích ra sức nhiều, chỉ thích giải quyết đối thủ trong một đòn, nhanh, gọn và ít tốn sức.
- Đầu!
Tử Lẫm từ trên vung kiếm xuống.
Đôi mắt Lam Thiên lóe lên. Cậu hạ thấp người xuống, tay cầm kiếm vung ngang.
- Thân!
Một phát ăn điểm. Tử Lẫm ngây người, tay cầm kiếm dừng lại giữa không trung.
- Cậu thua rồi!
Hai tay Tử Lẫm buông thỏng, cậu lại thua, thua nhanh chóng, thực lực bây giờ vẫn chưa đủ để kéo dài trận đấu sao?
- Kỹ năng của cậu rất tốt thế nhưng đừng để tâm lý ảnh hưởng đến khả năng thi đấu. Con đường trở thành số một của em còn dài lắm.
Câu cuối, Lam Thiên đi lướt qua Tử Lẫm khẽ nói. Tử Lẫm vội vàng nhìn cậu. Khi Lam Thiên nói ra câu đó, cậu có cảm giác Lam Thiên biết thân phận thật sự của câu.
- Đến lượt cậu, Tử Nhật!
- Vâng!- Tử Nguyệt hoàn hồn đáp.
Thấy Lam Thiên không có thái độ gì khác lạ,Tử Lẫm lắc đầu cho rằng mình đã nghĩ nhiều. Cậu đã che giấu rất tốt cơ mà. Nếu để cho Lam Thiên biết cậu là Tử Lẫm, thua anh những hai lần, không biết Lam Thiên liệu có coi thường cậu không?
Thấy tinh thần Tử Lẫm suy sụp, Cố Hoành vỗ vai cậu an ủi:
- Đừng buồn. So với anh thì em đã thi đấu tốt rồi.
- Anh cũng từng đấu với anh ấy?
- Ừ. Thua trong vòng chưa đầy hai phút. Em đánh được tới năm phút là hay rồi.
- Các anh thi đấu khi nào?
- Đợt tuyển chọn đội trưởng câu lạc bộ. Ai cầm cự lâu nhất thì thắng.
- Vậy đợt tuyển chọn ấy...
- Trong đầu em chưa gì đã có ý định lật đổ anh rồi đấy hả? - Cố Hoành cốc mạnh vào đầu cậu. - Ít nhất chờ đến khi anh tốt nghiệp đã.
- Một năm nữa sao? Không phải anh lên làm đội trưởng năm nhất à?
- Bởi vì tiền đội trưởng khi ấy đã năm ba rồi. Anh đấy là sinh đúng thời điểm. Nếu em sinh trước một năm đã có cơ hội. - Cố Hoành đắc ý nói.
Là hai năm. Tử Lẫm âm thầm bổ sung thêm.
Trận đấu của nó và Lam Thiên bắt đầu. Trong câu lạc bộ, học sinh năm nhất có thực lực nhất là Tử Lẫm, bây giờ cậu đã thua dễ dàng, những người còn lại đa phần không còn hứng thú nữa.
Tử Nguyệt hít sâu một hơi. Tư thế hồi nãy của Lam Thiên làm nó nhớ đến một người. Tư thế hạ thấp người chém ngang đấy, anh nó đã từng một lần sử dụng. Nó đã thấy anh mình nỗ lực luyện tập chiêu này từ lúc mười tuổi, anh nói đã thấy một người rất giỏi dùng chiêu này. Sau khi thành công dùng chiêu này đánh bại đối thủ ở vòng loại giải đấu toàn quốc hồi năm nhất sơ trung, anh không còn luyện nữa mà thay đổi mục tiêu của mình. Vượt qua người sử dụng chiêu này. Tiếc thay, người đó không tham gia các giải đấu kendo, thực lực của anh đến đâu, liệu có vượt qua người đó hay chưa, anh không còn cơ hội biết nữa.
Thế nhưng, người đó đang đứng trước mặt nó. Tử Nguyệt tự hỏi thực lực của nó bây giờ đã sánh bằng với anh nó hay chưa?
- Bắt đầu được rồi chứ?
Câu hỏi của Lam Thiên kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Được... được rồi ạ!
- Tập trung đi!
- Vâng!
- Bắt đầu! - Cố Hoành hô lên.
Như trước, Lam Thiên là người đón đợt tấn công mở đầu. Đòn tấn công của Tử Nguyệt không được ổn định, nó đã bị những suy nghĩ của mình làm phân tâm.
- Cậu đang xem thường tôi sao?
Lam Thiên kề sát nó, hai thành kiếm đối nhau.
- Tôi không có!
- Vậy thì thi đấu cho đàng hoàng. Đối thủ của cậu, đang ở ngay trước mắt!
Một lời nhắc nhở của Lam Thiên làm nó thức tỉnh, thi đấu nghiêm túc. Khí thế tấn công dồn dập. Thấy đòn tấn công của nó đã tốt hơn, Lam Thiên không chần chừ nữa mà ra đòn quyết định.
- Thân!
Vẫn là chiêu giống ban nãy. Nó bại bởi chiêu đó.
- Xong rồi! - Lam Thiên tháo mũ bảo hộ ra nói.
Không ít tiếng khen ngợi vang lên. Lam Thiên không để ý đến những lời đó, cậu liếc mắt nhìn qua Tử Lẫm và Tử Nguyệt.
- Hãy ghi nhớ thất bại hôm nay. Đừng biến nó thành thứ cản trở các cậu. Giờ đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai khởi hành trở về.
- Vâng.
Lam Thiên nhìn thêm một chút rồi rời đi.
- Anh ta quả thật lợi hại như cậu nói.
- Anh ấy rất tuyệt! Tớ đã nói rồi mà!
- Giờ cậu tính sao?
- Tìm một cơ hội khác vậy. Tớ không tin không ai đánh bại được anh ấy.
- Vậy cùng nhau cố gắng. Tớ cũng muốn đánh bại anh ta!
Tử Lẫm ngạc nhiên nhìn nó. Cậu vừa nghe lầm sao?
- Không đâu. Cậu không nghe lầm.
- Được. Nhưng người đánh bại được anh ấy sẽ là tớ! - Tử Lẫm chống hông nói.
- Còn chưa biết!
Tử Nguyệt cười nói.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trên phòng Lam Thiên. Nơi đó vẫn tối đèn, chủ nhân vẫn chưa trở về phòng.
Ấn tượng ban đầu của nó về Lam Thiên không tốt lắm. Thế nhưng càng tiếp xúc, càng biết cậu lâu hơn, nó càng nhận ra ưu điểm của cậu có rất nhiều. Thật sự muốn biết, người kia liệu có khuyết điểm nào không?