Chương 46: Sự chuyển biến
Trước tình huống oái ăm không ai ngờ tới này, nó chỉ có thể luống cuống xua tay, điên cuồng giải thích:
- Thật sự không như những gì anh nghe đâu. Thật ra...
- Tôi hiểu. Cậu không cần bận tâm.- Lam Thiên hạ mi mắng bình đạm nói.- Chúng ta đi thôi.
- À, ừ.
Cao Văn có phần bất ngờ khi Lam Thiên hành xử như vậy nhưng Lam Thiên chính là Lam Thiên, cậu có suy nghĩ riêng của mình, không phải lúc nào cũng có thể hiểu lối suy nghĩ đó theo lẽ thường được.
Nó đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Lam Thiên xa dần. Như vậy là sao chứ? Anh ta nói hiểu... À, đúng rồi. Người đó là Lam Thiên mà. Không có chuyện anh ta dễ dàng hiểu lầm. Nhưng mà... cảm giác mất mát này là gì chứ?
- Tử Nguyệt, cậu ổn chứ?
Tử Lẫm cúi đầu hỏi. Nãy giờ nó cứ đứng đờ ra, hai mắt mong lung không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Hả? Tớ không sao!
- Tốt quá! Mà cậu thấy tớ thông minh không! Nhờ tớ mà cậu an toàn rồi đó! - Khuôn mặt Tử Lẫm lấp lánh niềm tự hào, đôi mắt sáng rực nhìn nó giống như muốn được khen thưởng.
Đáng tiếc, cách mà cậu giúp nó không thực sự tốt một chút nào!
- Cậu còn nói! - Tử Nguyệt tức giận thúc vào bụng cậu một cái rõ đau. - Không dưng cậu lôi biến cái tin đồn ấy thành thật chi vậy! Rốt cuộc là ai đã chỉ cậu thế hả?
Đương nhiên, Tử Lẫm không thể nào nghĩ ra mấy cái trò đó được. Chắc chắn bị dạy hư.
- Nó không tốt sao? Tớ thành trong phim nam chính cũng làm vậy mà!
- Phim? Cậu xem phim thể loại gì đấy? - Tử Nguyệt khoanh tay nhướng mày hỏi
- Hình như phim tình cảm! Tối qua đi ngang qua phòng trà, thấy thành viên trong kí túc xá tập trung xem tớ cũng vào xem luôn nhưng mà nó rắc rối quá, tớ không hiểu nổi! Nam chính thích nữ chính, nữ chính lại thích người khác. Vô cùng rối loạn luôn. A, trong đó có tình tiết bạn nam chính bị một cô gái bám, nam chính tới nhận mình là bạn trai của người bạn, sau đó cô gái kia sợ chạy mất mật luôn. Nên tớ nghĩ... cậu cũng có thể dùng cách đó để thoát khỏi Vân Di!
Rốt cuộc cậu xem phim gì thế chứ? Mấy tên nam sinh trong kí túc xá thiếu thốn tình cảm đến mức tụ tập xem phim tình cảm cẩu huyết rồi sao! Càng ngày càng sa đọa.
- Nhưng mà... không phải trong trường hợp đó là cậu giúp tớ sao? Tự dưng lại lôi Lam Thiên ra làm gì?
Làm nó hùa theo luôn, cứ tưởng lúc đó không có Lam Thiên, chỉ có ba người biết, Vân Di cũng không phải dạng người thích đồn này nọ... ai ngờ.. nuốt phải một quả đắng.
- Nếu là tớ thì Vân Di chắc chắn không bỏ cuộc đâu. Trong trường hợp này, Vân Di là người không dễ dàng từ bỏ. Phải đưa ra một đối tượng hơn cô ấy về mọi mặt, về nhan sắc lẫn thực lực. Nghĩ đi nghĩ lại... vẫn chỉ có anh Lam Thiên thích hợp...
- Tử Lẫm, tớ không ngờ cậu có tâm huyết suy nghĩ sâu xa về mấy vấn đề này đấy! Nghe tớ, tránh xa mấy tên trong kí túc xá một chút! Nhất định... phải giữ được tâm hồn trong sáng của cậu! - Tử Nguyệt xoa đầu Tử Lẫm dạy bảo. Cảm giác dạy dỗ em nhỏ rất tốt đó.
- Là sao? - Trên đầu Tử Lẫm hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng.
- Đi thôi! Còn không đi là trễ hẹn với Diệp Hoa đấy!
- A, đi! Đi mau! Cậu ấy mà tức giận thì đáng sợ lắm!
Suốt cả quãng đường trở về phòng, Lam Thiên vẫn giữ im lặng, không nói một lời nào. Cao Văn biết Lam Thiên không phải là người nói nhiều, thái độ hiện giờ của cậu có thể xem là như mọi ngày. Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy sự im lặng này không bình thường chút nào.
Lúc Lam Thiên chuẩn bị bước vào phòng, Cao Văn không nhịn được hỏi:
- Lam Thiên, cậu đang nghĩ gì vậy?
- Hử? - Lam Thiên quay đầu lại, đôi mắt phẳng lặng nhìn cậu.
Cao Văn thầm nghĩ:"Quả nhiên không bình thường." Đôi mắt kia phẳng lặng hơn mọi ngày, mọi cảm xúc gần như biến mất.
- Chuyện ban nãy... cậu còn bận tâm đúng không? Cậu... và tớ giống nhau!?
- Không! Tớ khác cậu! Tớ biết chính xác mình phải làm gì. Tớ không hề do dự, chỉ cần làm rõ được mọi chuyện... mọi thứ sẽ ổn.
Lam Thiên nói xong liền bước vào phòng, đóng cửa lại.
Cao Văn thẫn thờ một lát, cậu cúi xuống nhìn nắm cửa. Cậu đương nhiên khác tớ. Bởi... đối tượng của chúng ta khác nhau... tình thế cũng khác nhau và hơn hết... so với cậu... tớ chẳng có gì hết... không có gì để bảo vệ người đó.
Lam Thiên đứng tựa lưng vào cửa, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt đầy gợn sóng. Lam Thiên đặt tay lên ngực trái, khẽ xiết chặt lại. Nơi đó... vừa nãy thực kì lạ.
"Thật sự! Tớ rất thích anh ấy..."
"Thình thịch" âm thanh trái tim loạn nhịp, lần đầu tiên... cậu nghe thấy rõ nhịp tim của mình đến thế. Khoảnh khắc đó, trong mắt chỉ có một người. Dù biết đó không phải cảm xúc thật của người đó thế nhưng bản thân cậu lại xao động. Dù đã cố đè ép bản thân thốt ra những lời đó, đè ép cảm xúc của bản thân... đây là lần đầu tiên cậu nhận ra việc đó khó khăn đến mức nào. Một việc cậu luôn dễ dàng thực hiện vậy mà giờ phải thật cố gắng mới làm được.
Chú ý một người, quan tâm một người thậm chí... còn có thể để cho cái tin đồn vô lý kia tiếp tục phát tán. Đâu phải đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề... thế mà cậu lại dễ dàng chấp nhận cách giải quyết mà Cao Văn đưa ra. Tất cả những việc làm đó đều hướng về một nguyên nhân duy nhất.
Lam Thiên không chỉ có IQ cao mà EQ cũng không thấp. Cậu nhận ra cảm xúc bất thường này là gì.
- Ha... - Lam Thiên bật cười nhẹ. - Không ngờ tới... người đó lại là con trai... có lẽ ba mẹ sẽ rất sốc.
Trong lúc đó, Tử Nguyệt, Tử Lẫm cùng với Diệp Hoa đang dạo phố. Cô nàng Diệp Hoa dù lớn lên trong trường quân đội nhưng bản tính nữ giới không bị triệt mất. Bằng chứng là sở thích dạo phố mua đồ. Mang danh con trai, nó và Tử Lẫm phải lẽo đẽo theo sau xách đồ cho cô.
- Diệp Hoa, cậu còn tính mua bao nhiêu đồ nữa? Dù sao cũng có mang vào trong trường được đâu! - Tử Lẫm ảo não nói. Hai tay cậu chất đầy túi xách, sắp bị đống đồ che kín mặt rồi.
- Có sao đâu! Đường nào tớ cũng sắp tốt nghiệp. Ba muốn tớ vào trường Quang Vân học, đến lúc đó sài dần. Không phí đâu! - Diệp Hoa vừa ăn kem vừa nói.
- Gì chứ? Còn tới nửa năm nữa mà cậu lo xa vậy luôn. Diệp Hoa, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi được không? - Tử Lẫm nài nỉ.
- Không được! Đừng có phá hứng thú của tớ. Cậu xem mà học hỏi Tử Nhật, nãy giờ cậu ta có than thở gì đâu. Tệ hại. - Diệp Hoa bĩu môi chê bai.
Là do không còn sức để nói. Tử Nguyệt âm thầm nghĩ trong đầu. Lúc trước vẫn nghe mấy tên con trai trong lớp tỏ ra sợ hãi khi kể đến chuyện cùng bạn gái đi dạo phố, là một đứa con gái, rốt cuộc nó cũng thấu hiểu được tâm tình của họ.
Tử Lẫm thấy không thể lay chuyển được Diệp Hoa đành chậm bước chân lại đi bên cạnh Tử Nguyệt.
- Tử Nguyệt, đưa đồ tớ xách bớt cho.
- Không... không cần đâu. Cậu cũng có rất nhiều đồ rồi.
- Không sao đó. Tớ là con trai. Nhiêu đó đồ chưa thấm tháp gì. - Tử Lẫm tiếp tục khuyên nhủ. Nó nhỏ con như thế lại mang nhiều đồ như vậy sẽ rất mệt đó. - Tử Nguyệt, cuối cùng tớ cũng nhận ra, có lẽ cậu là cô gái tốt nhất trên đời. Con gái xung quanh tớ, ai cũng đáng sợ hết, ngoại trừ cậu.
- Phì. Tử Lẫm, nghe cứ như cậu đang tỏ tình với tớ ấy. Giữ những lời đó cho người cậu thích đi. - Tử Nguyệt nói rồi xốc lại mấy túi đồ đi tiếp.
- Tỏ... tỏ tình? Không phải đâu!
Diệp Hoa đang bận ngắm nghía mấy cửa hàng xung quanh chợt nghe âm thanh lạ vang lên trong con hẻm nhỏ. Trực giác của quân nhân cho cô biết đó là một cuộc ẩu đả.
- Đi nhanh lên. Ở đó đang có đánh nhau. Xem chừng thú vị lắm!
Diệp Hoa hối thúc, chạy nhanh tới con hẻm. Tử Lẫm và Tử Nguyệt thở hồng hộc đuổi theo.
Trong con hẻm tối. Hai chàng trai đang cầm thanh kiếm gỗ không ngừng đánh xuống người của một chàng trai.
- Thế nào? Chịu thua chưa? Quay lại chưa vậy. Về mở cho đám kia xem, coi còn đứa nào dám chống đối tao. - Người đang nói là một chàng trai ăn mặc sành điệu, mái tóc nhuộm hai màu, hất hất đầu nói với một người khác đang cầm điện thoại quay phim.
- Các người... không xứng đáng chơi kendo... - Chàng trai nằm dưới đất thoi thóp nói.
- Kendo? Nó là cái thá gì chứ? Không phải là trò đấu kiếm của con nít thôi sao? Nè, bộ mày quên là nhờ ai bọn mày có thể tiến vào vòng trong sao? Không muốn bị giải tán thì ngoan ngoan ngậm miệng. - Chàng trai ăn mặc sành điệu dí mũi chân lên tay chàng trai kia, đè thật mạnh xuống.
- A!
- Các người đang làm gì vậy!? - Diệp Hoa tức giận gắt lên. Tưởng là hai bang phái đánh nhau không ngờ là ỷ đông hϊế͙p͙ yếu. Cô là ghét cái trò này nhất!
- Ôi chà! Em gái, không muốn bị đánh thì đừng xen vào chuyện của người khác.
- Ai đánh ai còn chưa biết!
Diệp Hoa quăng cây kem còn dở nhào tới, dùng thân thủ được đào tạo trong trường tấn công chàng trai kia. Cậu ta không kịp phòng bị liền bị đánh, người bên cạnh thấy thế cũng nhào ra toan bắt giữ Diệp Hoa.
Bốp. Tử Lẫm cho ngay một cú đá vào bụng cậu ta, chắn trước mặt Diệp Hoa.
- Con trai mà đánh con gái có biết nhục không?
- Tử Lẫm, cậu đang đánh đồng tôi với bọn ẻo lả đấy hả? - Diệp Hoa không những không cảm ơn ngược lại còn tỏ ra tức giận.
- Ý... ý tớ không phải vậy!
- Mẹ nó! - Chàng trai ăn mặc sành điệu cầm kiếm xông tới.
Tử Lẫm hai tay đều bận chỉ còn cách né tránh. Xoay qua xoay lại chật vật.
Keng. Tử Nguyệt cầm thanh sắt không biết kiếm được từ đâu đánh rớt thanh kiếm gỗ của cậu ta, trừng mắt nói:
- Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, có đáng mặt con trai không hả?
- Có đáng hay không chưa tới lượt mày nói! - Chàng trai kia còn tính nhào lên liền bị đồng bọn chặn lại.
- Kiệt, đừng đánh nữa. Cậu ta là người của trường Quang Vân, chúng ta không nên làm to chuyện. Cảnh sát mà tới thì phiền lắm.
- Đội trường Quang Vân? A, là cái trường sắp bị chúng ta đánh bại đấy hả? Được thôi, tao tạm tha cho bọn mày, chờ tới ngày thi đấu, tao sẽ trả lễ hết! - Cậu ta nhếch mép nói.
- Mày nói cái gì!
- Đừng, Tử Lẫm. - Tử Nguyệt ngăn Tử Lẫm đang tức giận lại. Xem chừng người này chính là thành viên của trường Tường Lĩnh, đối thủ tiếp theo của bọn nó. Nếu nhất thời hành động theo suy nghĩ sẽ bị truất quyền thi đấu.
- Thức thời đấy nhóc con à! Chúng ta đi.
Tử Lẫm không cam lòng nhìn bọn họ rời đi, cậu tức giận nói với nó:
- Sao cậu lại ngăn tớ?
- Tớ không muốn cậu bị truất quyền thi đấu. Chuyện này nếu làm lớn không có lợi cho chúng ta, với lại... giải quyết trên sàn đấu sẽ tốt hơn.
- Này, đừng có nói nữa. Mau gọi cấp cứu, cậu ta bị thương nặng lắm.
Diệp Hoa xem xét vết thương cho chàng trai kia, lớn tiếng bảo.