Chương 13
"Nếu như gặp phải người mình thích sẽ phải tóm chặt lấy." Đây là trước khi rời đi trấn Bạch Vân, mẹ ta nói cho ta biết.
Mặc dù, ta không biết đến tột cùng mình có thích Công Tôn Liệt hay không, thế nhưng thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng ta thì có một loại cảm giác muốn tóm chặt lấy hắn ta. Vì loại cảm giác này, ta nguyện ý mạo hiểm thử một lần.
Nhưng là, ta thật đúng là nghĩ không ra rốt cuộc Lạc Vân Thu đang suy nghĩ gì. Rõ ràng xoen xoét nói muốn dẫn ta đi gặp Công Tôn Liệt, lại chậm chạp không lên đường, mang theo ta thưởng hoa ngắm trăng, nhàn nhã không còn gì để nói.
Cuối cùng, rốt cuộc ta không nhịn được.
"Này, rốt cuộc ngươi có mang ta đi không? Ta không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này với ngươi đâu!"
"Ngươi không thấy ta đang bận sao?" Lạc Vân Thu cũng không ngẩng đầu lên đáp lời.
Bận cái đầu ngươi! Rõ ràng là sợ canh hạt sen đắng, cầm đũa trúc loại hết tâm sen ra, so với nữ người còn phiền toái hơn, người nào lấy được loại nam nhân này, khỏi phải nói đời này, đời sau cũng gặp nạn!
Đang suy nghĩ, Lạc Vân Thu hết sức chăm chú cúi đầu chợt ngẩng đầu lên, ta giật mình vội vàng thu hồi mặt quỷ.
"Ngươi sốt ruột cái gì?" Hắn chậm rãi từ từ nói.
"Ai nói ta sốt ruột?" Ta liếc hắn một cái, có chút chột dạ.
Hắn cũng không suy xét nhiều, chỉ nói: "Dù ta có nói vậy, cũng không thể cứ như vậy dẫn ngươi đi được!"
"Ta làm sao?" Ta cúi đầu nhìn qua chính mình, tốt vô cùng nha, đủ hai tay hai chân đó.
Nhưng hắn nhíu mày, nhìn ta lắc đầu như trống bỏi: trong miệng còn nói lẩm bẩm: "Không được, không được. . . . . ."
"Có cái gì không được?" Ta bây giờ, trở về trấn Bạch Vân, bảo đảm có thể mê ch.ết tất cả nam nhân trong trấn!
"Cái gì cũng không được!"
Thật là quá đáng, thế mà không nhìn ra mỹ mạo của ta! Ta trừng mắt liếc hắn một cái: "Đó là ngươi không biết thưởng thức."
"Ngươi đừng nóng giận." Lạc Vân Thu mỉm cười, "Ngươi có biết Công Tôn Liệt là ai không?"
"Cái này còn phải hỏi? Võ Lâm Minh Chủ tương lai!"
"Cũng không phải, cũng không phải." Lạc Vân Thu lắc đầu, "Công Tôn Liệt là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, ngươi biết bốn chữ ‘Ngự Phong sơn trang’ này ở trên giang hồ có ý nghĩa như thế nào không?"
Ta lắc đầu.
"Ý chỉ quyền uy chí cao vô thượng." Lạc Vân Thu nét mặt chợt trở nên nghiêm túc, "Kể từ hai mươi năm trước, trang chủ tiền nhiệm của Ngự Phong sơn trang, Công Tôn sách dựa vào Thí Hồn đao một mình xông ‘Thiên Ma Cung’, tiêu diệt Thiên Ma Tứ Đại Hộ Pháp, cũng giết ch.ết Thiên Ma cung chủ, Ngự Phong sơn trang liền thay thế Thiếu Lâm, Võ Đang thành trung tâm giang hồ. Mười mấy năm qua, có vô số nhân sĩ giang hồ tự xưng là võ công cái thế thiên tân vạn khổ đến Ngự Phong sơn trang, chính là để khiêu chiến Thí Hồn đao của Ngự Phong sơn trang, nhưng là mười mấy năm qua chưa từng có một người chiến thắng. Đối với giang hồ mà nói, Ngự Phong sơn trang chính là một thần thoại, là thần thánh bất khả xâm phạm, ai dám không phục Ngự Phong sơn trang chính là đối địch cả võ lâm."
Nghe Lạc Vân Thu kể xong chuyện xưa này, ta thầm giật mình, vốn tưởng rằng Công Tôn Liệt chỉ là Võ Lâm Minh Chủ tương lai mà thôi, không ngờ phía sau hắn ta lại là cả một Sơn Trang lớn như vậy, so với làm Tiểu Bá Vương còn mệt hơn, không trách được hắn ta luôn bày ra một bộ dáng lạnh lẽo, đổi thành ta khẳng định cũng không vui vẻ nổi.
Ta hỏi: "Ngự Phong sơn trang lợi hại như vậy, nhưng tại sao ngày đó ở quán rượu, những người đó giống như không tôn trọng Ngự Phong sơn trang?"
"Đó là bởi vì ba năm trước đây, trang chủ Ngự Phong sơn trang- Công Tôn sách chợt qua đời, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, giang hồ đối với nguyên nhân cái ch.ết của ông ấy có nhiều lời đồn đãi, thậm chí còn nói ông ta luyện ma công tẩu hỏa nhập ma mà ch.ết. Vì thế, nhân sĩ giang hồ có lòng dạ xấu xa cố ý khơi lên sự việc ở trên giang hồ, muốn dao động địa vị của Ngự Phong sơn trang. Nhưng là dù sao Ngự Phong sơn trang thống lĩnh võ lâm đã hai mươi năm, cũng không phải dễ dàng như vậy liền bị đánh sụp. Đại hội võ lâm lần này chính là do Ngự Phong sơn trang chủ trì, mà chủ nhân hiện tại của Ngự Phong sơn trang- Công Tôn Liệt vẫn là thí sinh có tiềm năng cạnh tranh chức Võ Lâm Minh Chủ nhất. Hiểu chưa?"
"Hiểu." Ta gật đầu một cái, "Nhưng là. . . . . ."
"Ta đều nói rõ ràng như vậy, còn nhưng là cái gì?" Lạc Vân Thu hơi không vui.
Ta nói: "Nhưng là ngươi nói nhiều như vậy, cũng không có giải thích, tại sao ta như vậy lại không được chứ?"
Khóe miệng Lạc Vân Thu co giật một chút, âm thanh cao lên mấy phần, "Ngươi ngốc à? Ta nói nhiều như vậy chính là nói cho ngươi biết, Ngự Phong sơn trang lớn như vậy, Công Tôn Liệt là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, dạng mỹ nữ nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ bằng dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ của ngươi bây giờ, mặt cũng không rửa sạch sẽ, ngươi liền muốn đi gặp Công Tôn Liệt? Người ta không coi ngươi thành ăn mày đá ra ngoài đã rất tốt."
Ta "Cắt" một tiếng, "Nói nửa ngày ngươi chính là muốn ta thay y phục, nói thẳng không được sao? Nói nhảm nhiều như vậy, đồ đàn bà!"
Mặt Lạc Vân Thu trắng bệch, thật lâu mới nhả ra mấy chữ: "Ngươi biết cái gì!"
Ta không hiểu, nhưng trưng diện ta vẫn biết, không phải là mặc quần áo xinh đẹp, học mẹ ta bôi bôi trét trét trên mặt sao! Ai không biết?
Quả nhiên, chờ ta ăn mặc xong, mọi người bên ngoài đều bị mỹ mạo của ta kinh hãi, đặc biệt là Lạc Vân Thu há to miệng, trừng mắt ngón tay run run chỉ vào người ta: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
"Cứu mạng!"
Sau đó, tất cả mọi người mới vừa rồi còn đứng đó đều chạy hết, một người cũng không còn dư lại. Ai! Không có kiến thức chính là không có kiến thức, thấy mỹ nữ cũng kích động thành như vậy, nếu là thấy mẹ ta, không biết sẽ biến thành cái dạng gì!
Sau khi được chiêm ngưỡng mỹ mạo của ta, Lạc Vân Thu quyết định dẫn ta đi gặp Công Tôn Liệt bằng tốc độ nhanh nhất.
Ta nói: "Ngươi không cần gấp nha, ta còn có thể trang điểm đẹp hơn một chút."
Lạc Vân Thu vừa nghe, vội vàng lắc đầu: "Ngươi đã quá đẹp, đừng lãng phí son phấn."
Nói đi nói lại, còn không phải là tiếc chút son phấn sao, ta nói: "Không thể được, ta phải đẹp một chút, Tiểu Liệt không chú ý tới ta thì làm sao?"
"Ngươi yên tâm, ta lấy nhân cách bảo đảm, ngươi bây giờ rất xinh đẹp, hắn ta nhất định sẽ chú ý tới ngươi!"
Nếu hắn cũng nói như vậy rồi, "Được rồi." Ta gật đầu một cái, "Vậy chúng ta đi."
Ta cho là, bằng tài phú của Lạc Vân Thu, ra cửa ít nhất cũng phải đi kiệu tám người khiêng, nhưng ra cửa liền thấy một chiếc xe lừa.
Ta nói: "Ngươi có thể ki bi hơn không? Dù sao cũng phải là con ngựa kéo nha."
"Ngươi không biết, hiện tại mua một con ngựa có thể mua được ba con lừa, dù sao cũng có thể kéo xe, không bằng mua con lừa, giá tiền lại rẻ."
Quả nhiên là người làm ăn, tính toán đủ chi li!
"Hơn nữa, ngươi biết trong thành này có bao nhiêu cô nương nằm mơ cũng muốn gặp Công Tôn Liệt một lần sao? Nếu là biết ta dẫn ngươi đi, còn không đố kỵ đến ch.ết? Vì an toàn của ngươi và ta, chúng ta vẫn là ít nổi bật một chút thì tốt hơn."
Khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng cũng không cần khiêm tốn đến nỗi đến Ngự Phong sơn trang, còn phải leo tường đi vào chứ?
Sau khi được Lạc Vân Thu dùng khinh công mang theo vào Ngự Phong sơn trang, ta thật sự rất muốn lại ói ra người hắn. Mới vừa có ý định, hắn đã sớm nhảy thật xa rồi, hả hê nhìn ta, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngã xuống một cái hố hai lần."
Lần nữa chứng minh: người làm ăn, khôn như rận!
Ta lười so đo với hắn, nói: "Ngươi nói muốn dẫn ta tới gặp Tiểu Liệt, người đâu?"
"Người lập tức đến."
Ta nhìn quanh bốn phía một cái, lúc này ta đang đứng ở bên cạnh một ao sen, đầu thu, hoa sen đã tàn rồi, chỉ còn lại mảng lớn lá sen trùm lên ao thượng. Dọc theo ao hoa sen, trồng không ít cây cối, xuyên thấu qua tán cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy một gian lầu các.
Ta đang muốn hỏi Lạc Vân Thu, có phải Tiểu Liệt ở trong đó hay không, quay đầu, lập tức trợn tròn mắt.
Làm gì còn bóng dáng Lạc Vân Thu? Vườn hoa trống rỗng, địa phương Lạc Vân Thu vừa đứng chỉ còn lại một cây quạt.
Fuck, tên ẻo lả đó dám bỏ ta lại!
Ta đi tới, nhặt cây quạt lên, mở ra xem, trên mặt quạt viết một hàng chữ: chuyện sau đó phải dựa vào chính ngươi, nhớ lấy không cần nói cho Công Tôn Liệt là ta dẫn ngươi tới, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Liên tiếp dùng ba nhớ lấy, bản lãnh phủi sạch quan hệ của tên khốn này thật không phải là tốt bình thường.
"Lần sau ta mà gặp được ngươi, không ói ch.ết ngươi ta không phải là Sở Tiểu Bắc!" Ta nhỏ giọng mắng, giơ tay tức giận ném cây quạt vào trong ao sen.
Kèm theo tiếng cây quạt rơi xuống nước, một âm thanh cảnh giác vang lên phía sau ta: "Ngươi là ai?"
Ta cực kì kinh hoảng, nghĩ thầm xong rồi, mới vừa rồi tức quá mức, thế mà lại quên lúc này mình đang ở trên địa bàn Ngự Phong sơn trang, lúc này tối lửa tắt đèn, ngộ nhỡ người khác tưởng lầm thành trộm chém thì sao? Đều do tên họ Lạc khốn kiếp, không nói một tiếng liền tự chạy, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nghĩ như vậy, ta tỉnh táo xuống, ăn nói khép nép nói: "Cái đó. . . . . . Ta là nha hoàn ở nơi này. . . . . ."
"Nói bậy!" Người nọ quát một tiếng, "Đây là trọng địa của Sơn Trang, người không có nhiệm vụ không được đi vào, người trong phủ đều biết, một mình nha hoàn ngươi không biết sao? Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?"
Ta cũng đến khóc, tên khốn Lạc Vân Thu kia, dửng mỡ mang ta tới trọng địa làm gì? Rõ ràng muốn giết ta mà!
"Nếu không nói, đừng trách ta không khách khí!" Lúc nói chuyện, ta liền nghe được thanh âm của binh khí ra khỏi vỏ.
"Đừng!" Ta vội vàng chuyển người qua, "Ta là Lạc ——"
Lời nói ra khỏi miệng, nghẹn ở trong cổ họng, ta ngây ngẩn cả người.
Lại là hắn ta!
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Công Tôn Liệt toàn thân áo đen đứng ở nơi đó, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của hắn ta, môi mím lại rất chặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như ánh đao trong tay, mang theo hơi thở thần bí.
Thời gian giống như dừng lại trong một khắc kia, ta ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn ta, ban đêm ở nơi tĩnh mật (yên tĩnh+bí mật) này, trái tim trong lồng ngực, từng phát từng phát, nặng nề nhảylên.
"Ngươi. . . . . ." Đao trong tay Công Tôn Liệt cũng dừng lại, giật mình, hé mở miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta chằm chằm, bộ dáng ngạc nhiên này, giống như bị cực kì kinh sợ.
Ta cho là hắn ta bị mỹ mạo của ta khuynh đảo, nén tâm tình khẩn trương, hơi nở nụ cười với hắn ta.
Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của hắn ta từ khiếp sợ chuyển thành kinh sợ, lại từ kinh sợ biến thành tức giận, theo ánh đao chợt lóe, ta nghe hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng: "Yêu nghiệt! Xem đao!"
Tất cả tới quá đột ngột, vì tự vệ, ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, chưa từng nghĩ sau lưng chính là ao hoa sen, thân thể ta nghiêng một cái, liền rơi xuống. Dưới tình thế cấp bách, ta vội vàng kéo Công Tôn Liệt trước mắt, kết quả là, đao của hắn ta bổ trượt, người cũng rất bất hạnh bị ta kéo vào trong nước.
Trong nháy mắt, nước ao lạnh như băng lao qua từ bốn phương tám hướng, lúc ấy liền khiến ta sợ ngây người, dùng cả tay cả chân vùng vẫy trong ao, cố gắng túm lấy tất cả vật thể ta có thể bắt được, hơn nữa liều mạng mượn lực nổi lên.
Trong thoáng chốc, hình như ta nghe thấy tiếng Công Tôn Liệt, nhưng một lát sau, âm thanh này đã không thấy tăm hơi, lại một lát sau, ta bỗng nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng ——hình như là ta biết bơi.
Thật là mất hết cả mặt rồi, lại bị sợ đến chuyện trọng yếu như vậy đều quên, hi vọng không bị Công Tôn Liệt phát hiện.
Nói đến hắn ta, hình như cũng bị ta kéo xuống ao hoa sen, ta lấy lại tinh thần, nhờ ánh trăng lục soát bốn phía bóng dáng của hắn ta, lúc này mới phát hiện ra "vật thể" mới vừa rồi mình liều mạng mượn lực lại chính là hắn ta.
Giờ phút này, trong ao nước, lần đầu tiên ta nhìn mặt của hắn ta từ khoảng cách gần như vậy, hai mắt hắn ta nhắm thật chặt, đôi môi mỏng thật đẹp, khuôn mặt dính đầy nước, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta thêm một phần nhu hòa. Ta ngơ ngác nhìn, cảm thấy tim mình cũng mau ngừng đập, nếu như hắn ta mở mắt ra liếc ta một cái, là tốt đẹp dường nào.
Thực tế luôn là quá tàn khốc, ta đã đoán ra mở đầu của chuyện xưa, nhưng không có đoán được kết cục. Sau khi ta tưởng tượng tất cả chuyện tốt đẹp ở trong đầu một lần, mở mắt ra, đối tượng ảo tưởng của ta đã chìm xuống rồi.
Thì ra là. . . . . . Công Tôn Liệt không biết bơi.
Nếu không phải là bởi vì người đàn ông này là Võ Lâm Minh Chủ trong lòng ta, ta thật sự muốn khi dễ hắn ta từ đầu tới chân một lần, đường đường Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ thế nhưng không biết bơi, còn có thể nữa mất thể diện hơn nữa không?
Lúc ta phí hết sức chín trâu hai hổ kéo Công Tôn Liệt từ trong hồ ra, hắn ta đã hôn mê hoàn toàn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, vô luận gọi như thế nào cũng vẫn bất tỉnh.
Ta liền nóng nảy, nghĩ thầm ta còn chưa có gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đã giết ch.ết hắn ta rồi, chuyện như vậy nếu là truyền đi, đừng nói Kim Nguyên Bảo muốn cười ta cả đời, chỉ sợ ngay cả cha ta đều bị toàn bộ giang hồ nhạo báng.
Không được! Tuyệt đối không được!
Cái khó ló cái khôn, ta bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở Bạch Vân trấn, từng nghe cữu cữu từng nói tới chuyện Tiểu Đậu Tử nhà cữu ấy rơi xuống nước, cữu ấy chính là dùng sức ấn bụng Tiểu Đậu Tử, cho đến nó phun nước ra mới không có chuyện gì.
Ta nhìn Công Tôn Liệt nằm dưới đất, cả người hắn ta đều ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, thật sự nếu không nghĩ ra biện pháp khẳng định là không được rồi. Mặc dù Tiểu Đậu Tử là con chó, nhưng mà ta lại nghĩ chó với người cũng không khác nhau lắm.
Vì vậy, ta lập tức lấy tay ấn bụng của hắn ta, bất đắc dĩ hơi sức là có hạn, dùng hết sức lực cũng không thấy hắn ta phun nước ra. Ta càng ngày càng gấp gáp, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ thầm nếu Công Tôn Liệt không phun nước ra, ta liền muốn thành quả phụ! Vì vậy ta đứng lên, nhấc chân, hung hăng đạp hai cái lên bụng cậu ta.
Đừng nói, cái này thật đúng là có tác dụng, ta mới vừa đạp xong, Công Tôn Liệt nằm dưới đất chợt động, ngay sau đó phun ra một ngụm nước thật to, mặt cũng khôi phục huyết sắc, khẽ mở mắt ra.
Ta gấp rút đi lên dìu, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy, không có ch.ết chứ?"
Chỉ thấy cậu ta suy yếu nhìn ta một cái, thần trí mơ hồ hỏi: "Ta. . . . . . Thế nào?"
"Ngươi mới vừa rơi xuống nước, thiếu chút nữa ch.ết đuối."
"Mà ta. . . . . . Sao lại cảm giác có người đánh ta?"
"Đó là bởi vì. . . . . . Là bởi vì thờì gian ngươi rơi xuống nước quá dài, sinh ra ảo giác." Hắn ta là Thiếu Trang Chủ đệ nhất thiên hạ Đại Trang, nếu để cho hắn ta biết mới vừa rồi ta dùng chân đạp hắn ta, còn không liều mạng với ta sao?
Ta đang suy nghĩ, ánh mắt của hắn ta chợt lóe, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, ngay sau đó, một cái tay chợt đặt trên cổ ta.
"Ngươi làm gì đấy?" Ta la hoảng lên, không ngờ hắn ta mới tỉnh lại hơi sức đã lớn như vậy, nhất thời ta không có cách nào hô hấp.
"Ngươi là ai?" Hắn ta trầm giọng, cảnh giác nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
"Ta là. . . . . ."
Ta đang suy nghĩ nên nói cái gì, tay của hắn ta chợt bóp chặt hơn, lạnh lùng nói: "Nói!"
Ta bị đau, hô to: "Ta là ân nhân cứu mạng ngươi! Ngươi thậm chí ngay cả ân nhân cứu mạng đều muốn giết, nhất định chính là sói mắt trắng, người như vậy làm sao thống lĩnh võ lâm?"
Lời của ta nổi lên hiệu quả, một lát sau, ta cảm thấy cổ buông lỏng, tay của hắn ta buông ra.
"Ngươi nói bừa, làm sao ngươi có thể là ân nhân cứu mạng của ta?" Mặc dù hắn ta nói như vậy, ánh mắt lại lộ vẻ do dự.
Ta xoa cổ, hung ác trợn mắt nhìn hắn ta một cái: "Mới vừa rồi nếu không phải là ta vớt ngươi từ trong nước lên, còn đến phiên ngươi ở nơi này hung dữ à? Hừ! Đường đường một Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ lại chỉ là vịt cạn, nói ra cũng không sợ người chê cười!"
Ta vừa nói xong, mặt Công Tôn Liệt liền đen lại, không nói tiếng nào.
Ta nói tiếp: "Ta cứu ngươi...ngươi không những không cảm tạ ta, còn muốn giết ta, ngươi không nói đạo lý như vậy sao? Ta nghe người ta nói người trong Ngự Phong sơn trang tất cả đều là một thân chính khí anh hùng hào kiệt, thì ra là đều là gạt người! Ngươi chính là tên lường gạt lấy oán báo ân, phải hay không? Phải hay không?"
"Ta. . . . . ." Công Tôn Liệt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu hắn ta mới rất không tình nguyện nói: "Dù vậy, cũng là do ngươi xông vào trước."
"Ta cũng không phải là cố ý, ngươi hỏi rõ ràng không được sao? Làm gì không nói một tiếng liền giơ đao muốn giết ta?"
"Đó là bởi vì tướng mạo của ngươi mới vừa. . . . . ."
Bộ dạng của ta? Ta đưa tay sờ sờ mặt, lúc này mới ý thức được gương mặt ta tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị nước trôi đi rồi. Xong rồi! Xong rồi! Hắn ta nhất định là cảm thấy ta không có đẹp như vừa rồi! Ngộ nhỡ vì vậy mà hắn ta không thích ta thì phải làm sao?
Vì hạnh phúc của ta, ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh!
Ta nói: "Trước tiên đừng động tới bộ dáng của ta, tóm lại là ta cứu ngươi...ngươi báo đáp ta thế nào?"
Hắn ta sửng sốt: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Có phải ta nói tới yêu cầu gì, ngươi đều có thể đồng ý ta?"
Cậu ta do dự một lát, cuối cùng vẫn còn gật đầu một cái, nói: "Chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa giang hồ."
Ta nói: "Tốt! Ta muốn thành thân với ngươi."
Có lẽ là bởi vì yêu cầu của ta quá ngoài dự đoán của hắn, Công Tôn Liệt liền ngây ngẩn tại chỗ, chỉ là hạ nhiệm Võ Lâm Minh Chủ dù sao cũng là gặp qua nhiều trường hợp, chỉ chốc lát sau, hắn ta chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: "Không được!"
Ta nhất thời chịu rất nhiều đả kích, không cần phải quyết tuyệt như vậy chứ? Nhưng mà mẹ ta lại nói rồi, thích một người sẽ phải tóm chặt lấy, nếu như chỉ bằng một câu nói này ta liền bỏ cuộc, ta còn có thể được xưng là bá chủ trấn Bạch Vân sao? Vì vậy ta phản bác: "Lấy ta lại không làm trái với đạo nghĩa giang hồ."
"Ta nói không được thì không được." Thái độ của hắn ta rất kiên định.
Ta cắn răng, nói: "Vừa rồi ngươi rõ ràng đồng ý, hiện tại lại đổi ý, ngươi sẽ không sợ người ta nói ngươi lật lọng không giữ lời sao?"
"Không được."
"Đường đường Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ, như thế này mà không giữ lời hứa, danh tiếng Ngự Phong Sơn trang đều bị ngươi phá hủy."
"Không được."
"Công Tôn Liệt, cái người không giữ lời hứa, con rùa đen khốn kiếp!"
". . . . . ." Khóe miệng của hắn ta giật một cái, cuối cùng vẫn là khạc ra hai chữ, "Không được."
Im lặng.
Ta nhất thời cảm thấy một hồi thất vọng, không ngờ Công Tôn Liệt tình nguyện làm rùa đen khốn kiếp cũng không muốn lấy ta, ta thật sự thật kém như vậy sao? Thiệt thòi ta dùng đến cả danh tiếng của Ngự Phong sơn trang, hắn ta vẫn còn là không chút dao động, xem ra bắt được người trong lòng, thật không phải một chuyện dễ dàng!
Thở dài, ta nói: "Thôi, ta cũng sẽ không làm người khác khó chịu, ngươi để cho ta ở nơi này là được."
"Không được."
Trả lời không nể tình như thế rốt cuộc chọc giận ta: "Này! Ta đều đã lui nhiều như vậy, ngươi còn không bằng lòng à? Mới vừa rồi chính ngươi đồng ý ta, sớm biết như vậy thì không cần loạn hứa! Cho ta hi vọng lại để cho ta thất vọng, có phải nam nhân hay không ?
". . . . . ."
"Thôi! Cũng không cần ở! Sẽ để cho ta đây một cô gái yếu đuối không nơi nương tựa lưu lạc đầu đường xó chợ thôi, sao ta lại thảm như vậy nha. . . . . ." Ta vừa nói, thuận tiện dùng sức ép hai giọt nước mắt ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt kiên định của Công Tôn Liệt rốt cuộc nới lỏng, nhỏ giọng nói một câu: "Có thể, nhưng không thể ở quá lâu."
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cắm cọc quá lâu." Ta nhếch miệng cười một tiếng với hắn ta, thời gian sau này còn dài mà, ai cũng không nói chắc được đúng không?