Chương 4
Phong thủy của toàn nhà "Long mĩ" rất tốt , mới chuyển vào vài ngày, Nguyệt Tâm liền nhận được hai cái case . Hơn nữa hiện tại văn phòng so trước kia rộng hơn rất nhiều , mấy ngày nay tâm tình cô tốt vô cùng.
"Mọi người muốn ăn gì? Tôi mời" Nguyệt Tâm chủ động mời đồng nghiệp.
"Cà phê, Latte ."
"Bỏng ngô."
"Trà sữa, không trân châu."
"..."
Lầu một ở siêu thị có bán đầy đủ hết , bên trong hàng hóa rất nhiều có cả đầy đủ đồ dùng cho những người làm văn phòng nữa. Nguyệt Tâm mua trà bánh xong, đi vào thang máy, bỗng nhiên hoảng sợ một chút —— là anh ta, dáng người cao gầy, không lầm vào đâu cho được. Tuy rằng thoạt nhìn so trước kia có da thịt hơn một chút, nhưng dáng điệu ho khan, cô chắc chắn rằng mình không thể nào nhầm lẫn. Bỏ lỡ tầng 17 , Nguyệt Tâm đi theo anh ta đến tầng 23 . Nguyệt Tâm đang muốn đi theo anh ta, mới phát hiện bản thân đi nhầm , cô thu lùi lại, lúc cửa thang máy gần kháp lại, cô thấy hai chữ "Hoa duyệt" . Nguyệt Tâm hi vọng bản thân mình nhìn lầm, cô bấm thang máy trở lại tầng một, đi đến tầng trệt có sơ đồ phân bố, cô thấy hàng chữ :tầng 23-26 , công ty truyền thông hoa duyệt ...
"Tổng giám đốc của "Hoa duyệt" từng ngồi tù mười năm..." Này tin tức năm đó đã làm tốn biết bao giấy mực , Chu Nguyệt Tâm không thể không biết đến, vì vậy cô biết tổng giám đốc của "Hoa duyệt" chính là Thiệu Hoa. Như vậy, vừa rồi người kia cô nhìn thấy nhất định là anh, Thiệu Hoa.Đầu óc Nguyệt Tâm vô cùng rối bời, cô không hề phát hiện ra rằng, hốc mắt của mình đã đỏ hoe.
"Đồ ăn mua xong rồi, mọi người ăn gì cứ lấy đi." Nguyệt Tâm đem túi thức ăn để lên trên bàn, bước vào phòng làm việc . Thật may, Lisa không ở đây, Nguyệt Tâm nằm sấp ở trên bàn, khóc nức nở.
Bốn năm , không nghĩ tới còn có thể gặp được gặp anh. Khi đó, mặc kệ Nguyệt Tâm nói như thế nào, anh đều nhất quyết đuổi cô đi.
Anh ta nói: "Anh là một tội phạm giết người,lại chỉ có hai bàn tay trắng, em theo anh thì sẽ không được hạnh phúc !"
Nguyệt Tâm không để ý, kéo áo của anh, nói : "Em tin tưởng anh là người tốt, anh không phải tội phạm giết người. Lần đó nhất định là ngoài ý muốn…”
Anh còn nói: “ Anh toàn thân đều là bệnh, thắt lưng cũng bệnh, tim cũng bệnh, phổi cũng không tốt…không biết có thể ch.ết ngày nào, em dám yêu anh thì em là đồ điên”
Nguyệt Tâm sà vào lòng anh, vừa lấy tay vuốt lưng để anh thở đều một chút, vừa khóc: :Đúng, em bị điên rồi, em yêu anh, muốn đi theo anh!”
Không ngờ rằng, Nguyệt Tâm lại bị anh hung hăng đẩy ra, chưa kịp hoàn hồn thì thấy anh vào siêu thị mua một chai rượu to, mở ra uống một hơi. Nguyệt Tâm cầm lấy tay anh, la lên: : " Anh điên rồi sao, hay là không muốn sống nữa”
“Nếu em không nghe lời anh, anh liền ch.ết trước mặt em cho em xem!” Nguyệt Tâm nhìn anh, không nói nên lời, cơ thể anh như thế sao có thể uống rượu.
Anh nhìn Nguyệt Tâm khóc, buông bình rượu, cố gắng để bản thân bình tĩnh rồi nói: “ Em chỉ vừa bước chân vào xã hội, cảm xúc đối với anh chỉ là tò mò mà thôi. Sau này, khi gặp được người những con người thú vị, những chuyện mới, lúc đó em sẽ quên anh . Cũng có khi, lúc đó anh đã ch.ết” .Nói xong, anh vứt bình rượu vào thùng rác, xoay người bỏ đi.
Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng của anh, nghĩ đến lời nói vừa nãy, bỗng nhiên thấy anh nói rất đúng. Bọn họ quen biết được bao lâu? Chỉ mới có ba tháng mà thôi, bản thân cô dựa vào cái gì mà yêu anh điên cuồng như thế? Cô hiểu biết nhiều về anh sao? Cô chỉ biết được rằng trong lúc say rượu mà lỡ đâm ch.ết người mà phải ngồi tù, anh là anh trai của chủ tịch “tập đoàn truyền thông Quang Hối”, bệnh rất nặng, trong người không có tiền nhưng một mực mời luật sư để kêu oan,…đó là tất cả những gì cô biết về anh. Có lẽ , cô chỉ tò mò về anh, cũng có lẽ vì anh đối xử tốt với cô nên cô lầm tưởng rằng mình yêu anh. Ha ha, anh nói đúng. Có lẽ không bao lâu sau anh sẽ ch.ết, lúc đó cô vĩnh viễn sẽ không được gặp lại anh nữa, mình sẽ quên anh ấy nhanh thôi.
Nhưng mà, Nguyệt Tâm không ngờ rằng, ba năm sau, từ tin tức trên báo cô biết được tin tức của anh: “ Tổng giám đốc “Hoa Duyệt” từng ngồi tù mười năm…” Thì ra anh còn sống, hơn nữa, lại còn sống rất tốt.
Hôm nay, Nguyệt Tâm lại nhìn thấy Thiệu Hoa. Cô nhớ lại kí ức về ba tháng ấy lại ùa về. Thiệu Hoa khi đó có thể hình dung như “một cái xác không hồn”, không, anh gầy đến nỗi không có một tí thịt nào. Khuôn mặt vừa trắng bệch vừa nhợt nhạt, giống như trong phim cuong thi vậy. Anh thường xuyên ho khan, lại ho rất nhiều, anh thật gầy, các đốt ngón tay lại rất thô, nhiều lúc bị sưng vù lên, có khi anh phải băng chúng lại. Sau này, Nguyệt Tâm mới biết rằng đó là do bệnh phong thấp. Bệnh trở thành kinh niên, có trị cũng trị không hết.
Hôm nay nhìn anh so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy nhìn không thấy mặt, nhưng nhìn dáng thì biết anh khỏe hơn trước rất nhiều.Nguyệt Tâm vừa nghĩ vừa mở nụ cười. Hiện tại, chắc anh sẽ không dễ ch.ết như trong lời nói anh đã nói trong ba năm trước như vậy đâu.
Nguyệt Tâm lấy gương ra soi, bây giờ cô khác xa so với bốn năm trước. Khi đó, gương mặt cô bầu tròn, tóc ngắn, quần áo đơn giản. Bây giờ, cô mặc đồ công sở, tóc uốn xoăn, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa đều trang điểm rất cẩn thận, tỉ mỉ. Khẳng định rằng anh không nhận ra cô. Huống chi, lúc bước vào thang máy, anh căn bản không thấy cô.
Lúc Thiệu Hoa tan làm, anh nhìn bảng bảng hướng dẫn, tầng 17 “ công ty luật Kim Mậu"