Chương 45: “đại thiếu gia”
Sau khi ăn xong bữa tối, Thiệu Hoa nhẩm lại trong đầu, chỉ còn 18.8 tệ. Công việc thì đã tìm được nhưng phải chờ một tháng nữa mới có thể lấy được lương, vậy giờ phải làm sao? Thôi thì đến đâu tính đến đó.
Đêm nay có lẽ thật sự phải ngủ ngoài đường rồi. Thiệu Hoa đi hết mọi ngõ ngách, phát hiện một hoa viên nhỏ, bên trong có một cây tử đằng, cũng có thể xem như là cái “mái nhà”. Thiệu Hoa dải tờ báo ra, tay vừa chống xuống dưới đất thì liền cảm thấy trên mặt đất thực sự rất lạnh, vẫn là quyết định ngồi ngủ. Anh biết bản thân không chịu được lạnh, hơn nữa hai ngày nay đều ngồi ngủ, đối với anh chuyện này lại có chút lợi vì sáng sớm ngủ dậy, căn bệnh cương cứng của anh có vẻ đỡ hơn.
Thiệu Hoa đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ, dựa vào thân cây ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, rất nhanh anh đã có thể tiến vào giấc ngủ và cũng rất nhanh lại tỉnh. Lạnh, thực sự rất lạnh. Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, anh mới ngủ được 25 phút. Vươn người một cái, Thiệu Hoa lại ngồi tựa vào thân cây, xuyên qua từng kẽ lá, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài một hơi, đêm nay sẽ rất khó khăn. Sau này, cũng không biết sẽ phải trải qua mấy đêm thế này nữa. Có khi chưa kịp nhận được tháng lương đầu tiên thì anh đã ch.ết lúc nào rồi không hay, xem như làm không công cho cái sở môi trường kia. Nghĩ rồi Thiệu Hoa cười cười, thôi thì trước hết cứ được ngày nào hay ngày đó.
Đứng một lúc, ngồi một lúc, đi một lúc rồi lai ngồi một lúc, cứ lặp lại như vậy hai ba lần, đi lại xung quanh mấy vòng, một buổi tối cứ như vậy mà qua đi. Đồng hồ báo thức vừa reo lên anh liền với tay ra tắt nó đi.
Hai cái bánh bao, một hộp sữa, ăn sáng xong, Thiệu Hoa không có chuyện gì làm nên lại đi lòng vòng thêm lần nữa rồi đến trước sở môi trường đứng đợi.
“Này, sớm như vậy đã tới rồi sao?” Sở trường vừa nhìn thấy Thiệu Hoa liền bắt chuyện.
“Vâng.”
“Cậu thật chịu khó.”
“Ha ha.”
Sau màn chào hỏi, sở trưởng liền dẫn Thiệu Hoa đến khu vực tiếp quản, giải thích rõ cho anh những công việc phải làm, còn cấp cho anh một bộ quần áo lao động, một đôi găng tay, một chiếc khẩu trang, sau đó bảo anh có thể trở về.
Thiệu Hoa lúc này thật sự vô cùng buồn ngủ, anh chỉ vào bên trong sở nói: “Sở trưởng, cháu có thể ngủ trong này một chút được không?”
Sở trưởng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng ngẫm lại cũng không phải là không thể, liền gật đầu một cái.
Toàn bộ gia tài của Thiệu Hoa giờ chỉ là cái bọc hành lý nhỏ này, anh đem cái bọc để ở đầu chiếc ghế, gối đầu lên rồi ngủ.
Giữa trưa, một bác gái trở về ăn trưa bỗng nhiên nhìn thấy một người nằm như ch.ết trên ghế, liền hoảng sợ. Thiệu Hoa định ngồi dậy xin lỗi thế nhưng thân thể anh, kể cả biểu tình cũng cương cứng lại. Bác gái nhìn anh, khó xử cười một tiếng rồi cầm lồng cơm đi ra ngoài.
Ăn xong bữa tối, kỳ thật cũng chỉ ba chiếc bánh bao, Thiệu Hoa lại bắt đầu run lên. Ngồi như thế này thật sự lạnh quá. Đi trên con đường lớn, Thiệu Hoa cảm thấy hơi mệt, anh ngồi ở ven đường nhìn ngắm dòng xe tấp nập qua lại. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh những vệt sáng chói lọi trải dài trên con đường.
Một nụ cười nhàn nhạt trong một buổi tối lạnh lẽo.
Sau khi nhắm nhìn đường phố, Thiệu Hoa đứng lên, tiếp tục đi mà chẳng có mục đích. Anh không biết mình đã đi tới nơi nào, chỉ thấy nơi này thật náo nhiệt, các cửa hàng đều rực sáng ánh đèn, hai bên đường còn có rất nhiều những quán ăn vỉa hè, Thiệu Hoa cảm giác hình như mình đã đi tới một khu chợ đêm.
“Đại thiếu gia”.
Thanh âm này thật quen thuộc quá. Thiệu Hoa muốn quay đầu nhưng lại không dám.
“Đại thiếu gia” Thanh âm của dì Tình có chút xúc động. “Cậu ra rồi sao?”
“Vâng” Thiệu Hoa cúi đầu che đi sự run rẩy của chính mình. “Cháu ra rồi.” Nói xong, Thiệu Hoa lại thói quen cũ mà cong lưng xuống, cọ cọ mặt vào má dì.
Dì Tình nâng hai tay chạm lên mặt Thiệu Hoa, không thể tin nổi vào mắt mình, đại thiếu gia của bà cuối cùng cũng ra rồi, họ sẽ không cần phải nói chuyện với nhau qua tấm song sắt của nhà tù kia nữa. Chỉ là khuôn mặt này so với lần gặp cuối cùng của 5 năm về trước đã kém sắc bao nhiêu: mới tuổi này đã có tóc trắng, khi cười rộ lên còn có thể thấy được những nếp nhăn ở khóe mắt, hai bên má không có một chút thịt nào…
“Đại thiếu gia…” Dì Tình khóc nấc lên đến không nói được lời.
“Dì Tình.” Thiệu Hoa muốn cười an ủi dì một cái, thế nhưng không nghĩ tới mắt anh cũng rơi xuống hai giọt nước mắt, Thiệu Hoa nhanh tay lau đi, anh nắm bả vai dì, nói: “Dì tính thật thích khóc.”
“Dì là vui mừng quá, vui mừng quá mà.” Dì tình nâng tay lên lau nước mắt, dì muốn kéo Thiệu Hoa đến một chỗ ngồi nói chuyện, nhưng khi vừa chạm vào tay trái của anh thì chợt có cảm giác không đúng. Dì nâng tay trái của anh lên, hốt hoảng nói: “ Sao lại như thế này?”
“Cháu gãy xương, không kịp trị liệu.”
Nhìn bàn tay của Thiệu Hoa, dì Tình lại khóc, Thiệu Hoa đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì cho phải. Cuối cùng dì Tình cũng bình tĩnh lại, dì hỏi: “Đại thiếu gia hiện tại có thời gian rảnh không?”
“Có ạ!”
“Đến nhà dì ngồi đi.”
“Được !”
Dì Tình vừa thu dọn quầy bán hàng, vừa nói với Thiệu Hoa: “Bán hàng vỉa hè cũng kiếm được ít tiền. Ha ha. Nhà dì cách chỗ này không xa lắm, chỉ cần đi một chút là tới, chưa đến nửa tiếng là đến nơi.” Dì Tình chợt nhớ tới gì đó rồi nói tiếp: “Gọi xe thì không tới 10 phút.”
“Đi bộ thôi dì, cháu không có việc gì.”
“Như vậy làm sao được.”
Dì Tình kiên quyết muốn gọi xe, Thiệu Hoa đành nghe theo ý dì, đương nhiên tiền xe là anh trả, tốn 12 tệ, cũng không có vượt quá phạm vi năng lực của anh lúc này.