Chương 64: Lợi dụng đồ bỏ đi
Thiệu Hoa tay phải thuận theo giai điệu bắt chước kéo đàn, Tiểu Hà kéo xong, Thiệu Hoa liền hỏi: “Khúc này tên là gì?”
“ “Quang ảnh”, rất nhiều người còn gọi nó là “Thương” nhưng tôi không thích tên này.” Hôm nay Tiểu Hà đặc biệt muốn kéo khúc này. Tiểu Hà biết Thiệu Hoa hoàn toàn có thể đánh lại toàn bộ bởi vì phổ nhạc rất đơn giản, tiết tấu nhẹ nhàng, những chỗ cần dùng ngón giữa bấm thì đều có thể dễ dàng dùng ngón áp út thay thế, hơn nữa…
“Thương?”
“ Ý nghĩa của chữ “thương” này là chưa trưởng thành đã ch.ết.”
“À” Thiệu Hoa dựng lại cây cello, ngồi đối diện với Tiểu Hà rồi bắt đầu kéo “Quang ảnh” thêm một lần nữa, giai điệu không tồi.
Vài lần chứng kiến tận mắt, Tiểu Hà biết Thiệu Hoa thực sự là người rất có bản lĩnh, chỉ tiếc tay trái của anh đã bị tật.
“Ai sáng tác?”
“Không rõ lắm, mọi người đều nói là Đỗ Phổ Lôi soạn nhạc nhưng tôi không chắc.”
“Cậu có đĩa “Quang ảnh” không?”
“Tôi nhờ bạn cóp tất cả các phiên bản từ trên mạng xuống, đều là định dạng mp .” Nói xong Tiểu Hả lấy ra máy nghe nhạc rồi mở lên cho Thiệu Hoa nghe.
Nghe xong Thiệu Hoa nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn không phải là cô ấy viết, vả lại cũng không có phiên bản nào do cô ấy đánh cả.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì cuộc sống của cô ấy không bi thương” Bọn họ đều nói Đỗ Phổ Lôi đau khổ nhưng Thiệu Hoa cũng không cho là như vậy. Nói xong Thiệu Hoa lại kéo “Quang ảnh” một lần nữa. Vừa kéo được hai nốt, Thiệu Hoa liền dừng lại kéo lại từ đầu, bất quá anh đã thay đổi chút tiết tấu, trở thành nhẹ nhàng mà nhanh dồn dập, chỉ biết suốt quá trình kéo đàn, Tiểu Hà cười khanh khách không ngừng. Tiểu Hà không nhịn được nhớ đến một người bạn có lần bắt cậu đoán một đoạn nhạc, cậu nghĩ mãi mà không thể nào đoán ra được, sau người bạn đó nói với cậu đó chính là một tấu khúc nhạc buồn trong bộ phim điện ảnh “Đại Uyển”, sau khi biến đổi cách diễn tấu, chẳng những không bi thương mà còn rất vui tai.
Nhạc là người khác soạn ra, biến tấu là do Thiệu Hoa làm, cảm giác mà “Quang ảnh đem đến cứ như vậy mà bị thay đổi hoàn toàn. Bao nhiêu người ở trên mạng bình luận “Quang ảnh” được tấu lên vì bi thương, vì bi ai, vì cuộc sống vốn là bi kịch… không những thế còn đem tên gốc chuyển thành “Thương”, vậy mà dưới bàn tay của Thiệu Hoa nó đột nhiên lại biến thành một tác phẩm nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ cùng nhẹ nhõm.
Kéo xong Thiệu Hoa do dự một chút rồi vẫn mở miệng hỏi: “Tiểu Hà, cậu có chuyện gì sao?” Anh thấy hai tuần gần đây Tiểu Hà giống như có tâm sự, cho dù Tiểu Hà đã cật lực che dấu nhưng người mù không phải lúc nào cũng đặc biệt mẫn cảm hay sao? Thiệu Hoa lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, làm sao có thể không cảm nhận được? Hơn nữa tiếng đàn hôm nay của Tiểu Hà vô cùng buồn bã.
“Không có chuyện gì.” Tiểu Hà cười trừ một cái dù rằng Thiệu Hoa không nhìn thấy.
“Ha ha” Thiêu Hoa dùng cây cung gõ vào đàn của Tiểu Hà: “Cậu không phải từng nói chúng ta là bạn vong niên sao? Có chuyện gì cứ nói ra, nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn. Hơn nữa tôi còn có thể hỗ trợ, tận lực giúp đỡ.”
“Không có việc gì, thật sự là không có chuyện gì.” Vốn cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng nhưng chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại yếu ớt như vậy.
Thiệu Hoa đứng lên, đặt đàn tựa vào ghế rồi đi đến bên cạnh Tiểu Hà, vỗ vỗ vai cậu, cúi người nói: “Tiểu Hà, cậu nghĩ tôi thật sự không nhìn ra sao? Ha ha”
Tiểu Hà nghe thấy ngữ khí của Thiệu Hoa vô cùng thoải mái nhẹ nhàng, hốc mắt cậu đỏ lên, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Tôi sắp mù hoàn toàn rồi.” Tiểu Hà vốn tưởng rằng bản thân đọc chữ nổi, chống gậy đã đủ để xem như một người mù thật sự, nhưng sau đó tầm mắt của cậu ngày một kém hơn, một buổi tối những hôm trước, hai mắt cậu hoàn toàn đen xì, cậu bỗng chốc vô cùng hoảng hốt. Dù chỉ là nhìn mờ mờ được quang cảnh nhưng có hay không cũng là một sự khác nhau rất lớn.
“Làm sao vậy? Không chữa được sao?” Rốt cục cũng đến phiên Thiệu Hoa phải hỏi người khác câu này.
“Bác sĩ nói màng mắt của tôi không được, trừ khi là cấy ghép.” Tiểu Hà biết cấy ghéo màng mắt dường như là không có khả năng, người hiến màng mắt trong nước quá ít, huống chi phía trước cậu còn không biết có bao nhiêu người cũng đang chờ được cấy ghép màng mắt nữa.
“Màng mắt?” Thiệu Hoa nghĩ một lúc rồi đột nhiên hưng phấn nói: “Vậy lấy của tôi đi.”
“Thiệu tiên sinh?” Tiểu Hà nghe mà ù ù cạc cạc.
“Màng mắt của tôi còn tốt lắm, thật đấy! Cấy ghép cho cậu đi.” Thiệu Hoa khoác tay lên vai Tiểu Hà, bộ dạng lúc này vô cùng kích động.
“Thiệu tiên sinh! Không có khóe mắt thì mãi mãi không thể nhìn được nữa, vạn nhất anh còn có thể hồi phục thể lực thì sao?”
“Không có khả năng.” Thiệu Hoa dừng lại một chút, trên khuôn mặt xẹt qua một tia phiền muội nhưng anh ngay lập tức lại vui vẻ nói: “Mắt tôi hỏng rồi, đem màng mắt này cấy cho cậu, đây gọi là lợi dụng đồ bỏ đi đúng không?” Nói xong Thiệu Hoa cười ra tiếng, còn vỗ vỗ bả vai Tiểu Hà: “Cậu phải lợi dụng cho tốt đồ bỏ đi này đấy, đừng cô phụ tình mảnh tình nghĩa này của tôi nghe chưa…” Thiệu Hoa cười to hơn nữa, cũng chọc cho Tiểu Hà cười theo.
Tiểu Hà mím môi, sau đó nghiêm túc nói: “Thiệu tiên sinh, dù như vậy cũng không thể cho, lúc trước bố mẹ tôi đều muốn dùng màng mắt của mình cấy cho tôi nhưng bác sĩ nói pháp luật cấm lấy màng mắt của cơ thể sống…”
“Tại sao có thể như vậy?!” Thiệu Hoa có chút tức giận: “Phát luật là ch.ết, người là sống.”
“Thiệu tiên sinh, anh đừng…đừng tức giận.”
Thiệu Hoa thở dài một hơi, gọi một tiếng: “Tiểu Trần.”
Tiểu Trần chạy tới: “Thiệu tổng, có chuyện gì vậy?”
“Cậu giúp tôi gọi điện cho cố vấn pháp luật.”
“Vâng”. Tiểu Trần nhấn điện thoại rồi đưa cho Thiệu Hoa. Thiệu Hoa hỏi về chuyện hiến màng mắt, cố vấn nói phương diện này anh ta cũng không rõ lắm, phải hỏi qua người khác rồi sẽ nói lại cho anh biết.
Khoảng nửa tiếng sau người cố vấn gọi điện tới, nói chuyện một hồi, Thiệu Hoa buông điện thoại xuống cười vui vẻ: “Tiểu Hà, tình huống của tôi có thể được hiến màng mắt.”
“Thiệu tiên sinh?” Tiểu Hà thực ra cũng là vì anh nên mới giấu vấn đề này.
“Thật sự! Luật sư nói, nếu như tôi đã hoàn toàn không còn hi vọng phục hồi thì có thể hiến tặng màng mắt…”
Tiểu Hà không dám tin, nếu như cậu có thể được cấy ghép màng mắt, chẳng những có thể nhìn thấy quang cảnh, mà còn có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới này! Tiểu Hà xúc động, nước mắt ứa ra nhưng cậu cật lực nhịn xuống để nước mắt không chảy xuống.
“Thiệu tổng thân thể của anh…”
“Tôi không nghĩ thân thể của tôi lại kém đến thế.”
Tiểu Trần lo lắng giải phẫu gây tê thật sự đối với trái tim của Thiệu Hoa là một gánh nặng quá lớn. Bác sĩ nói thân thể của anh không tốt, khuyên anh không nên giải phẫu nhưng anh vẫn kiên trì muốn làm. Tiểu Trần còn nghe được bác sĩ nói phẫu thuật sẽ tách màng mắt ra khỏi người, cậu sợ đến mức nước mắt chảy đầy mặt, không ngừng xin Thiệu Hoa đừng làm phẫu thuật nữa.
“Thuyết phục” xong Tiểu Trần, Thiệu Hoa vẫn chỉ đành nói dối dì Tình.
“Tiểu Trần, tôi sẽ nói với dì Tình tôi phải đi ra nước ngoài hai, ba tuần, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
“Vâng.”
Giải phẫu thành công.
Sau giải phẫu, mẹ Hà chăm anh còn tốt hơn cả thằng con trai của bà, ngày ngày đều ba bữa tự mình đưa cơm đến, còn ngồi kèm anh ăn hết mới thôi.
Tiểu Hà vừa mới được tháo gạc, cậu đeo một chiếc kính râm rồi ngay lập tức đến thăm Thiệu Hoa. Cậu nhìn thấy anh mắt vẫn còn đang quấn gạc trắng, không nhịn được mà nước mắt nước mũi đều chảy xuống, bật khóc nức nở, nghẹn gọi một tiếng “Thiệu tiên sinh.”
“Làm sao vậy?” Thiệu Hoa tìm phương hướng của Tiểu Hà, nâng tay đụng phải má cậu, sờ sờ lên thấy toàn là nước mắt. Thiệu Hoa cười lắc đầu, xoa xoa nước mắt trên mặt cậu: “Bác sĩ nói hiện tại không được khóc, mau nhịn xuống! Giúp cậu lau xong rồi, không được chảy nước mắt nữa.” Khẩu khí nói chuyện thật đúng là giống một ông bố.
“Vâng.” Trong ấn tượng của Tiểu Hà, cậu sống đến tuổi này rồi nhưng cũng mới chỉ khóc không quá hai lần, một lần khi bắt đầu bị mù, hôm đó sau khi về đến nhà, buổi tối tránh mọi người nằm trong chăn khóc, còn lần thứ hai chính là lần này.
Thiệu Hoa nâng tay chạm lên phía trên, đụng tới kính mắt liền hỏi: “Sao còn phải đeo kính râm?” Thiệu Hoa nghi ngờ lẽ nào phẫu thuật không thành công.
“Vâng, bác sĩ nói trước hết nhất định phải đeo kính râm, đeo một thời gian rồi mới được tháo kính.”
“A, đúng đúng, lập tức sáng quá không tốt…”
Thiệu Hoa thân thể có chút kém, anh phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa. Tiểu Hà mỗi ngày đều đến thăm anh, còn mang cả đàn đến đánh cho anh nghe nữa. Thật may phòng bệnh của Thiệu Hoa là phòng đơn, nếu không chắc chắn sẽ bị người ngoài trách mắng.