Chương 14: Đông phủ

Sau khi Lô thị đoạn thất, Tiết Thần liền chính thức bước lên hành trình xem xét sổ sách, sáng sớm mỗi ngày cố định giờ Thìn hai khắc rời giường, buổi tối giờ Hợi một khắc ngủ, sáng sớm sau khi ăn điểm tâm, đi bộ một khắc, sau đó ngồi vào trong thư phòng xem sổ sách, giữa trưa ngủ gần nửa canh giờ, buổi chiều lại cẩn thận xem sổ sách, không muốn xem nữa thì đọc sách một chút, trước khi Lô thị tại qua đời, đã sửa sang tất cả các mục của năm trước, tuy rằng Lô thị làm người quá mức yếu đuối, nhưng mà đối với phương diện quản lý tiền tài cùng kinh thương thì bà lại có thiên phú rất cao, sổ sách cũng là một tay bà viết, Tiết Thần nhìn nàng trướng cũng không phí lực, mà hình như Lô thị quy định chưởng quỹ của cửa hàng cùng điền trang dưới cờ mỗi nửa năm giao nộp sổ sách một lần, Tiết Thần còn có thời gian hai ba tháng để chỉnh lý nợ cũ.


Tiết Vân Đào cũng dâng tấu lên triều đình, ở nhà nhàn rỗi một năm, để chịu tang vong thê Lô thị.


Tin tức quản sự mụ mụ cùng hai quản sự khố phòng bên cạnh Tiết Thần bị xử trí truyền tới Đông phủ, nhưng mà, bên ngoài cũng không biết đây là bút tích của Tiết Thần, đều cho rằng đây là Tiết Vân Đào làm, hôm sau Đông phủ lão phu nhân liền phái người tới hỏi, Tiết Vân Đào không muốn để Tiết Thần gánh vác ác danh này, liền qua loa tắc trách một phen, ôm tất cả về người mình cũng miễn cưỡng qua được.


Đến đây, Tiết Thần mới biết được, thì ra mẫu thân Lô thị của mình, quả thực là không được Đông phủ yêu mến, cứ liên quan đến bà cũng không được thích.


Đông phủ lão phu nhân là đại tiểu thư của thư hương môn đệ ở Giang Nam, một lòng muốn thay nhi tử tìm người thê tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết văn biết vẽ, nhưng Lô thị nữ nhi của thương hộ dừng ở trên người nhi tử nhà mình, đã chặt đứt ý nghĩ niệm tìm hiền phụ cho nhi tử, bởi vậy, đối với Lô thị, thậm chí còn nữ nhi Lô thị sinh, đều không có hảo cảm. Sau này Từ Tố Nga xuất hiện, bà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu rõ nhân tình, tài khí có thể so với nam tử, uyển chuyển hàm xúc trầm tĩnh, lập tức bắt sống tâm lão phu nhân, cũng là mấu chốt thúc đẩy Từ Tố Nga một ngoại thất được phù chính (nâng lên làm thê), chẳng qua bên trong này còn có nguyên nhân gì khác hay không, Tiết Thần không thể biết rõ được.


Tiết Thần ở trong phủ vội hơn một tháng, cuối cùng làm rõ tất cả các khoản Lô thị lưu lại, cửa hàng Lô thị lưu lại, phần lớn đều là cửa hàng thư họa, có lẽ lúc người Lô gia cho Lô thị của hồi môn, vì phù hợp với thư hương môn đệ Tiết gia nên cố ý sửa cửa hàng, tuy nói nhã ý có, nhưng cửa hàng thư họa so sánh với cửa hàng son, cửa hàng xiêm y, tửu lâu khách điếm, nhất định là được ít lợi nhuận hơn, Lô thị có thể duy trì những thứ đó nhiều năm không ngã, cũng coi như là có chút tài cán, Tiết Thần muốn sửa mấy cửa hàng này làm cái khác, nhưng hiện tại trong tay nàng cũng không có dư thừa nhân lực, mình lại là một tiểu cô nương, quả thật cũng không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên, tất cả ý tưởng, tạm thời cũng chỉ có thể là ý tưởng, trước mắt cứ duy trì như vậy, chờ đến khi nàng tìm tới được người thích hợp sau đó sửa những cửa hàng này cũng không muộn.


available on google playdownload on app store


Tháng 6 thời tiết đã có chút oi bức, sinh thần của Đông phủ lão thái gia chính là giữa tháng 6, bởi vì Lô thị vừa mới qua đời, thế nên Đông phủ cũng không định tổ chức long trọng, chỉ mượn cơ hội này để mấy người họ hàng bình thường ít gặp nhau tụ họp một chút mà thôi.


Tiết Vân Đào là con trai độc nhất của lão thái gia, coi như phải chịu tang, lại đã phân phủ ra sống một mình vài năm, nhưng không trình diện cũng không nói được, vì thế hai ngày trước, đã để cho Tiết Thần chuẩn bị, mười lăm tháng sáu ngày ấy cùng ông đi Đông phủ dập đầu lão thái gia, lúc yến tiệc thì tránh đi.


Lúc Tiết Thần đáp ứng, liền đi vào khố phòng, chọn một bộ Diêm Đông Thanh Ma mừng thọ đạo hiếu, ngoài ra còn hai tấm thiếp chính mình viết phỏng theo chữ bách thọ, hôm đó liền theo phụ thân, cùng tới Đông phủ.


Phố Chu Tước của Tiết gia tọa lạc ở phía Đông, mà hẻm Yến Tử của Tiết gia tọa lạc ở phía tây, nơi này trong miệng người Tiết gia chính là Đông phủ, mà hẻm Yến Tử đầu kia liền gọi Tây phủ, vốn hẻm Yến Tử của Tiết gia mới đúng là Đông phủ, chẳng qua, nhà cũ kia Tiết Kha đã cho Tiết Vân Đào, mà phố Chu Tước là dinh thự ngự ban, đối với Tiết gia mà nói tự nhiên càng thêm vinh quang, bởi vậy mới định danh như thế.


Bây giờ Tiết Kha là chưởng Hàn Lâm viện tứ phẩm, mặc dù không phải là chức quan cao nhất, nhưng địa vị trong văn thần của Hàn Lâm viện tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, không nói cái khác, chính là khoa cử hàng năm, những người kia gọi là môn đệ của thiên tử, ai không từng nhậm chức ở Hàn Lâm viện, tân khoa Trạng Nguyên, Tam Nguyên thi đậu tài học, lúc đầu đều chỉ có thể làm biên soạn ở Hàn Lâm viện, càng không nói đến học sinh khác, bất luận sau này chức quan lớn nhỏ, thấy Tiết Kha chưởng viện Hàn Lâm luôn kêu một tiếng lão sư, đệ tử vái chào, địa vị có thể thấy rõ.


Cho nên, đừng nhìn Tiết Kha chỉ là quan tứ phẩm, nhưng quan viên lui tới mừng thọ, không ít người tà áo là tiên hạc, kỳ lân, gà cảnh, sư tử, có thể thấy được những quan viên đương triều nhất phẩm, nhị phẩm này, cũng đều nguyện ý kết giao với Tiết gia thanh quý.


Kiếp trước Tiết Thần cũng tới Đông phủ vài lần, Tiết lão phu nhân không thích nàng, khi Lô thị còn tại thế, nàng còn có thể đi theo bà tới, nhưng sau khi Lô thị qua đời, liền không có người chủ động đề xuất mang nàng tới, hai năm trước, còn có người hỏi tới nàng, Từ Tố Nga cũng sẽ trôi chảy nói vì nàng sinh bệnh, dần dà, cũng không có người tới hỏi nữa, thế nhân chỉ nhớ được hẻm Yến Tử của Tiết gia chỉ có một đích tiểu thư gọi là Tiết Uyển, nơi nào nhớ rõ còn có một người gọi là Tiết Thần?


Phố Chu Tước của Tiết phủ là phủ đệ ngự ban, tất cả trong phủ đều được sắp xếp theo quy củ, vào cửa chính là sân viện thư hương, phóng mắt nhìn quang, cây trúc vây quanh, ào ào vang nhẹ, tường trắng ngói đen, mái cong bát giác, đường nhỏ gạch xanh có sân yên tĩnh, vòng qua chỗ rẽ, đá cuội lớn nhỏ xếp thành một đường mòn, hai bên đều là hàng lan văn nhã, cuối đường mòn là một tòa tiểu viện thủy mặc, hình vòm bên cạnh đủ loại Hải Đường, cành lá sum xuê, có mấy cành sắc màu rực rỡ chặn lại tấm biển, sau khi đến gần mới thấy trên tấm biển viết hai chữ "Thanh Trúc", lướt qua cổng vòm, có một lan viên, trong vườn bố trí đá kì lạ khí thế, xây đắp thành các hòn núi giả, bên cạnh chính là một hồ nước nhỏ, hồ nước xanh biếc trong suốt, trong nước nuôi mấy con các chép có đốm, vẫy vùng trong đó.


Tiết Thần đi theo Tiết Vân Đào đến chủ viện, Tiết Kha ở ngoài đón khách, Tiết Vân Đào cùng Tiết Thần tiến vào theo cửa bên, bởi vậy không gặp được, đi qua chủ viện, liền có hai nha hoàn mĩ mạo đi lên thay bọn họ vén màn trúc, Tiết Thần còn chưa đi vào, đã nghe thấy bên trong truyền ra một trận tiếng nói tiếng cười.


Sớm đã có bà mụ đi vào trong thông truyền, tiếng cười trong phòng ngừng, liền nghe thấy lão phu nhân vội vàng nói: “Mau mời mọi người tiến vào.”


Tiết Vân Đào dẫn Tiết Thần bước vào bậc cửa, qua một màn che lớn bằng gỗ tử đàn, Tiết Thần nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, một phụ nhân hơn năm mươi tuổi mặc áo Vạn Thọ có hoa sẽ xanh chồng lên nhau, ngồi xếp bằng trên giường La Hán có khắc hoa mẫu đơn, váy màu xanh ở trên chân, trâm kế chải cẩn thận tỉ mỉ, trâm như ý cát tường mang nghiêng, thoạt nhìn vừa không lộ vẻ phú quý, lại không mất đoan trang.


Sau khi nhìn thấy Tiết Vân Đào, dường như lão phu nhân rất cao hứng, chỉ là có chút kiêng kị Tiết Vân Đào mặc mộc mạc, đầu giầy còn đeo vải bố, cũng không gọi ông tới gần, chờ Tiết Vân Đào hành lễ xong, Tiết Thần mới tiến lên, quy củ quỳ lạy đại lễ với Tiết lão phu nhân ngồi chính giữa.


Bên trái lão phu nhân có hai phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, nhìn trang điểm hẳn là di nương của lão thái gia, lời nói cử chỉ không mất nhã ý, nhìn liền biết là đọc sách qua, ngồi bên phải lão phu nhân là vài vị phu nhân trẻ tuổi, có một người Tiết Thần biết, là cô cô Tiết thị của nàng, trước kia gả vào phủ tướng quân Đình Uy, một năm sau, sinh được nữ nhi, Đình Uy tướng quân mang binh xuất chinh, liền ch.ết trận sa trường, triều đình quan tâm tướng quân không con chăm sóc trước lúc lâm chung, liền để con của thúc bá làm huyết mạch thừa tự của ông, cũng để người này nuôi dưới danh nghĩa tướng quân phu nhân Tiết thị, cùng với nữ nhi là con dòng đích, ngoài ra còn ban Tiết thị cáo mệnh phu nhân, trinh tiết chi danh.


Đây là cách nói dễ nghe của triều đình, nói không dễ nghe một chút, chính là nói nữ nhi Tiết gia gả cho tướng quân, tướng quân ch.ết trận, tuy rằng có nữ nhi, nhưng mà không con nha, cho nên triều đình tìm con trai cho hắn, dưỡng dưới danh nghĩa Tiết thị, lại cho bà cáo mệnh cùng đền thờ trinh tiết, chính vì muốn chặt đứt tâm tư tái giá, ngoan ngoãn làm quả phụ, ch.ết tướng quân ch.ết trận nuôi lớn nhi tử làm con thừa tự.


Nay Tiết thị đang cười tủm tỉm nhìn nàng, chờ nàng đi qua lễ, liền vẫy vẫy tay với Tiết Thần, để nàng đi qua bên cạnh bà ngồi xuống, Tiết Thần nhìn thoáng qua Tiết Vân Đào, chỉ thấy ông gật gật đầu tỏ vẻ cho phép, Tiết Thần liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiết thị, Tiết thị đưa tay thay Tiết Thần vuốt tóc mai, sau đó mới thấp giọng thở dài, nói:


“Hài tử đáng thương, mẫu thân ngươi là người tốt, chỉ là phúc mỏng, sau này ngươi có chuyện gì, hãy đến nói với cô cô, cô cô thay ngươi làm chủ.”


Đây là người thân đầu tiên sau khi Lô thị đi, nói lời ấm lòng với Tiết Thần, lúc này hốc mắt có chút đỏ, lông mi chớp chớp hai cái, lã chã chực khóc, Tiết thị nhìn đau lòng, liền ôm Tiết Thần vào trong ngực, ôn nhu vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, nói:
“Đứa bé ngoan, không khóc.”


Lúc này Tiết Thần mới chớp mắt thu hồi nước mắt, hôm nay là sinh thần của lão thái gia, kiêng kị nhất là khóc sướt mướt, Tiết Thần vụng trộm nhìn thoáng qua Ninh thị, thấy tuy rằng bà mặt không chút thay đổi, nhưng cũng không bởi vì cảm xúc của Tiết Thần mà tức giận, cũng vẫn thông cảm việc Tiết Thần tang mẫu.


Tiết Vân Đào hành lễ với Ninh thị, liền muốn đi gặp Tiết Kha, Tiết thị ôm Tiết Thần, nói với Tiết Vân Đào:
“Đại ca đi đi, Thần tỷ nhi ở lại nơi này tốt lắm, ta chiếu cố cho huynh, đợi một lát nữa để Ngọc tỷ nhi đưa nàng đi chơi đùa với các tiểu thư khác, không có việc gì.”


Tiết Vân Đào lại nhìn nhìn Tiết Thần, lúc này mới gật gật đầu với Tiết thị, sau đó liền đi ra ngoài. Tiết thị rút khăn của mình lau khóe mắt cho Tiết Thần, sau đó mới hô thiếp thân thị tỳ tiến vào, để cho nàng đi gọi biểu muội Hàn Ngọc của Tiết Thần tiến vào.


Hàn Ngọc chính là nữ nhi duy nhất của Tiết thị cùng Hàn tướng quân, nghe tên của nàng, liền biết Hàn tướng quân ký thác kỳ vọng cao ở nữ nhi này, chỉ đáng tiếc, hắn chưa kịp tự mình giáo dưỡng, đã ch.ết trận sa trường.


Kiếp trước Tiết Thần cũng không quen thuộc với Hàn Ngọc, Hàn Ngọc thường xuyên xuất nhập Đông phủ, nhưng nàng lại cả ngày ở hẻm Yến Tử, cho nên cũng không thân quen với biểu muội này, chỉ cảm thấy nàng sinh ra không giống người Tiết gia, mặt mày tự có một cỗ anh khí phóng khoáng, sau khi thấy Tiết Thần, đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi nhu thuận hành lễ với Tiết Thần, sảng khoái hô một tiếng:


“Đại biểu tỷ.”






Truyện liên quan