Chương 23: Tên lưu manh

Edit: Óc Cá
Tiết Thần ra khỏi Đông phủ, lên xe ngựa, tựa vào nệm êm và dựa lên chiếc gối lớn bằng vải gấm bông trắng tinh. Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Khâm Phượng vén rèm ra hỏi:
"Vương bá, tại sao lại ngừng xe?"


Bên ngoài truyền đến giọng nói già nua của Vương bá, nói: "À, đằng trước có rất nhiều người cản đường, xe không thể qua được."
Tiết Thần không muốn nhiều chuyện, để Khâm Phượng nói ra ngoài: "Lui lại, đi đường kế bên hồi phủ."


Sau khi Khâm Phượng nói xong, Vương bá liền nhảy xuống trước giữ cương xe, rồi quay đầu nhìn phía sau một chút, sau đó trở về đứng bên cạnh cửa xe ngựa bẩm báo:


"Tiểu thư, không lui được, phía sau vừa lúc có thêm năm ba chiếc xe ngựa đi tới. Hay là để ta đi xem thử phía trước đang xảy ra chuyện gì, nếu như lập tức giải tán ngay, chúng ta cũng không cần lui lại."
Tiết Thần gật đầu, Khâm Phượng đáp lại: "Được, ông hãy đi nhanh về nhanh."


Sau khi Vương bá nhận lệnh rời đi, Tiết Thần liền duỗi ra một ngón tay thon dài trắng xanh, đẩy rèm xe ra một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài, quả thật nhìn thấy rất nhiều dân chúng ở hai bên đường đang chỉ trỏ, nhất thời hiếu kì, vừa vặn Vương bá cũng hỏi thăm xong trở về, ngay tại bên cạnh xe ngựa bẩm báo:


"Tiểu thư, đằng trước có quan sai đang bắt người. Một đôi mẹ con bị ca ca nhà cữu cữu bán đi, không biết là tự nguyện hay bị lừa gạt, hiện tại chủ nợ kia tới cửa bắt người, mà đương gia của đôi mẹ con từ nơi khác đã trở về, hiển nhiên không chịu, còn đánh người chủ nợ kia. Chủ nợ liền gọi quan sai đến, nói đôi mẹ con kia đã ký văn tự bán mình, có giấy tờ đàng hoàng, cho dù đương gia của nàng ta trở về cũng vô dụng. Trừ phi đương gia chịu bồi thường, đòi người ta một ngàn lượng bạc, đương gia kia không đưa nổi, quan phủ liền muốn bắt người. Người chủ nợ kia được sự cho phép của quan phủ, lúc này liền đánh nhau trên đường phố, quan binh ăn thua thiệt từ đương gia của nữ nhân kia, nên đã tới nha môn kêu cứu binh. Hiện tại một nhà ba người đang bị khoảng một trăm quan binh vây bắt, có lẽ trong thời gian ngắn không thể thông đường được."


available on google playdownload on app store


Tiết Thần còn chưa lên tiếng, Chẩm Uyên liền không nhịn được nói: "Đây rõ ràng chính là quan thương cấu kết nhau, ta nghĩ nhất định đôi mẹ con kia đã bị lừa bán đi, ca ca nhà cữu cữu này đúng là ghê tởm."


Nghe Chẩm Uyên nói, Tiết Thần vẫn không có phản ứng dư thừa, không phải nàng lãnh tình, mà là người đáng thương trong thiên hạ này rất nhiều, đâu phải chỉ một người là có thể lo hết được, liền để Vương bá ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi. Chẩm Uyên vén rèm xe lên nhìn ra phía sau một chút, xe ngựa đứng đợi ngày càng nhiều, không thể lui lại được nữa rồi. Tiết Thần cũng không sốt ruột, để Chẩm Uyên lấy một quyển sách từ trên vách xe xuống cho nàng, vén rèm xe ngựa lên một ít, dựa vào ánh sáng mà xem sách.


Sau nửa canh giờ, nếu các nàng còn chưa quay về, trong phủ nên có người đi ra ngoài tìm.
Động tĩnh xảy ra ở đằng trước càng lúc càng lớn, Tiết Thần bỗng nhiên để sách trong tay xuống, bảo Khâm Phượng lấy mũ che mặt đưa cho nàng, liền muốn xuống xe, hai nha hoàn bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản, nói:


"Tiểu thư, không được đâu. Bên ngoài đang rối loạn lắm."


Tiết Thần làm như không nghe thấy, đội mũ che mặt, vén rèm xe lên, lập tức nhảy xuống xe ngựa. Quả nhiên liền nghe thấy có âm thanh đánh nhau ở đằng trước cách đó không xa, trong lòng hết sức nghi ngờ, trước đó nghe Vương bá nói, đã điều động khoảng một trăm quan binh, nhưng tại sao thời gian dài như vậy một trăm quan binh này vẫn chưa bắt được người?


Điều này chứng tỏ người bị bắt có võ công rất cao, với võ công cao cường như vậy nếu chỉ có một mình hắn, nhất định chạy trốn không khó. Nhưng bây giờ còn có vợ con bên cạnh, hắn bị bó tay bó chân, không có cách nào mang đi cả hai người, nên đành phải ở lại cố gắng chống đỡ.


Trong lúc nhất thời Tiết Thần đặc biệt muốn xem thử, người có võ nghệ cao cường như vậy là hạng người thế nào.


Có Khâm Phượng và Chẩm Uyên bảo hộ trái phải, Vương bá đi trước mở đường, dân chúng vây xem náo nhiệt nhìn cách ăn mặc và điệu bộ của Tiết Thần cũng biết đây là tiểu thư gia đình giàu có nào đó, không dám cản đường, chỉ chốc lát sau đã nhường ra một con đường cho nhóm người Tiết Thần đi tới.


Tiết Thần liếc nhìn qua bên lề, thì thấy một nữ nhân yếu đuối đang tựa lên cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt cũng khó che được dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ mặc một quần áo trong màu trắng vô cùng xốc xếch, nhìn dáng dấp tựa như đang mang bệnh thì bị người kéo từ trên giường xuống vậy, sợi tóc tán loạn trên vai, cực kỳ tiều tụy, quỳ bên cạnh nàng là một bé gái năm sáu tuổi không ngừng khóc thút thít.


Một người đàn ông cao to hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt họ, từ đầu đến cuối đều che chở ở trước mặt các nàng, ngăn lại toàn bộ quan sai muốn tới gần đôi mẹ con kia. Mặc dù tay không tấc sắt, nhưng cũng là một người giữ cửa vạn người phá, bọn quan binh ngã xuống từng nhóm từng nhóm một, lúc này không biết là ai trong đám người thốt lên:


"A, quan sai cầm xích sắt tới rồi, còn có gai sắt nữa... Lui về sau nhanh lên, tránh để bị ngộ thương."


Trong lúc nhất thời, những người vây xem loạn hết cả lên. Tiết Thần được các nàng Khâm Phượng che chở, nên không bị ai va chạm, rời khỏi vòng người đứng vây xem trước đó. Tiết Thần lại nhìn qua nữ nhân suy yếu tựa vào cạnh cửa kia, lúc này nàng ấy đang ôm đứa bé khóc thút thít vào trong ngực, dường như nữ nhân kia đang dùng hết sức lực cuối cùng để an ủi đứa bé.


Trong lòng không khỏi đau xót, nhớ tới dáng vẻ Lô thị nằm trong quan tài gỗ, còn có hình ảnh lúc nhỏ khi nàng ngã bệnh, Lô thị ôm nàng vào trong ngực cả đêm.
Các nàng Khâm Phượng che chở nàng đi ra khỏi đám người, Khâm Phượng nói:


"Tiểu thư, hay là lên xe đi, ta thấy quan sai cầm vũ khí tới rồi, có lẽ một lát người này sẽ bị bắt thôi."


Tiết Thần gật đầu, xoay người lên xe ngựa, trong đầu vẫn suy nghĩ, nếu người nam nhân này bị bắt, như vậy đôi mẹ con sau lưng hắn có phải sẽ bị mang đến nhà chủ nợ hay không, nhìn dáng vẻ của nữ nhân kia, đoán rằng nếu bị mang đi cũng sẽ không thể sống nổi.


Không biết vì sao, nhìn thấy nữ nhân kia rõ ràng bản thân đã suy yếu đến vậy, vẫn còn che chở con của mình, hình ảnh đó không ngừng đâm vào mắt nàng. Sau khi đã ngồi vào xe, liền kêu Vương bá đến bên cửa sổ xe, tự mình lấy ra năm tờ ngân phiếu hai trăm lượng trong túi đưa cho ông, nói:


"Đến nói là ta chuộc đôi mẹ con kia, đưa một ngàn lượng bạc này cho những người đó đi. "
Khâm Phượng kinh hãi: "Tiểu thư, làm việc tốt cũng không phải làm như vậy, đây không phải là một con số nhỏ đâu."


Chẩm Uyên cũng che miệng mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, Vương bá run run hai tay nhận lấy ngân phiếu một ngàn lượng mà cả đời đánh xe của mình cũng không kiếm nổi, sững sờ nhìn Tiết Thần, mãi đến khi Tiết Thần gõ lên vách xe ông mới tỉnh táo lại, hai tay như đang cầm cả tính mạng mình, chạy vào trong đám người.


Bởi vì Vương bá xông đến, vốn đang đánh nhau hỗn loạn đột nhiên ngưng lại, khi Vương bá run rẩy giao vào tay quan sai dẫn đầu ngân phiếu một ngàn lượng, cả con đường đang ồn ào huyên náo bỗng chốc không một tiếng động.


Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, đầu năm nay còn có loại người này, một ngàn lượng đó, đủ cho một trăm hộ gia đình sống thật tốt qua một năm. Cứ như vậy giải tán, nhóm quan binh cầm vũ khí dừng giữa không trung lúng túng nhận lấy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó mọi người cùng nhìn thủ lĩnh của họ, thủ lĩnh của bọn họ hơi cúi đầu nhìn ngân phiếu, rồi quay sang nhìn chủ nợ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, người chủ nợ đi qua kiểm tr.a ngân phiếu thật giả, mới hỏi Vương bá:


"Ngươi là người của nhà ai?"
Vương bá nào dám nói, liên tục khoát tay, sau đó chắp tay với mọi người ở đây, rồi đi nhanh trở về bên cạnh xe ngựa, báo lại với Tiết Thần trong xe:
"Tiểu thư, chuyện đã làm xong."
Còn là một vị tiểu thư nữa... Mọi người lại xôn xao.


Bởi vì chủ nợ có khế ước bán thân, quan phủ thấy chủ nợ lấy ra khế ước bán thân mới đến giúp bắt người, về sau bởi vì xuất hiện người chống cự, cho nên mới triệu tập nhiều quan binh vây bắt như vậy. Trước đó đã nói rõ, hoặc là lấy tiền, hoặc là bắt người, bây giờ có người đưa tiền tới, hiển nhiên bọn họ không còn lý do để gây khó dễ, huống chi người trước mắt này thực sự quá lợi hại, bọn họ đúng là không dám bảo đảm nhất định có thể bắt được.


Vì thế có người cho bậc thang bước xuống, nhóm quan binh cũng thở phào nhẹ nhõm, giao bạc cho chủ nợ, để hắn tới nha môn thanh toán bạc báo quan, sau đó liền gõ chuông thu binh và không tiếp tục dây dưa với nam nhân có bề ngoài bình thường trước mắt này nữa.


Quan binh đi rồi, đám người cũng giải tán, đường phố liền thông thoáng.


Vương bá nhảy lên xe ngựa, chở các nàng Tiết Thần nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Xe ngựa xuyên qua đường lớn ở giữa rồi quẹo vào trong ngõ hẻm bên cạnh, chưa đi được bao xa, xe ngựa lại vội vàng dừng lại, Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều không ngồi vững, xém chút nữa đã lăn xuống xe, Chẩm Uyên nhịn không được la lên:


"Vương bá, ông làm gì vậy? Chúng ta té không sao, nếu tiểu thư bị té thì ông biết tay đấy.”
Giọng nói run rẩy của Vương bá từ bên ngoài truyền đến:
"Tiểu, tiểu thư, có người cản đường."
Chẩm Uyên nghe xong, xốc rèm xe lên hỏi: "Là ai vậy?"


Thì nhìn thấy nam nhân có vẻ ngoài bình thường trước đó đang đứng dưới cửa sổ xe, Chẩm Uyên bị giật mình, vội vàng rụt trở về, liền nghe nam nhân kia ôm quyền nói với Tiết Thần trong xe:


"Ân cứu mạng của tiểu thư, suốt đời tại hạ khó quên, mong rằng tiểu thư lưu lại danh tính và địa chỉ, tại hạ nhất định sẽ trả số bạc này."


Tiết Thần ở trong nhìn ra bên ngoài từ khe hở rèm cửa sổ, chỉ thấy nam nhân kia mặc quần áo ngắn bình thường nhất, đôi giày vô cùng cũ nát, bên ngoài đã rách từ lâu, lộ ra vải vụn bên trong, phía trên dây vải cột giày đều là bùn đất, đôi tay ôm quyền cũng đầy vết chai sạn, không hề giống dáng vẻ của người sống trong nhung lụa.


Tất nhiên Tiết Thần biết, một ngàn lượng bạc đối với nhà người bình thường mà nói là con số lớn cỡ nào, lúc nàng ra tay cũng không nghĩ muốn người nam nhân này trả lại tiền cho nàng, bây giờ càng không cần lưu địa chỉ của mình, nên nói thẳng:


"Quên đi. Ta không thiếu bạc, không cần ngươi trả, ngươi nhanh đi trở về chăm sóc tốt cho vợ con mới là chuyện quan trọng. Vương bá chúng ta đi thôi."


Vương bá đáp dạ, liền muốn đánh xe ngựa, lại thấy người nọ đưa tay ngăn cản đường đi của xe ngựa, Tiết Thần thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cắn chặt hàm răng, ánh mắt hơi né tránh, giống như có lời khó nói, nhưng mà không thể không nói.


"Tiểu thư tâm tính thiện lương, có thể hay không, có thể hay không..." Người nọ ấp úng, gương mặt ngâm đen chật vật hơi đỏ lên, xem ra lời hắn sắp nói sẽ khiến hắn hết sức xấu hổ, sau một lúc lâu, mới cố lấy hết dũng khí nói với Tiết Thần:


"Có thể xin tiểu thư cho ta mượn một ngàn lượng nữa hay không, đời này kiếp này, Nghiêm mỗ sẽ làm việc để trả lại ân tình cho tiểu thư."


Yêu cầu này khiến Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều sợ ngây người, Khâm Phượng không nhịn được, nói: "Ngươi người này thật sự vô cùng quá phận, tiểu thư nhà ta đã có lòng tốt cứu vợ con ngươi, ngươi không những không cảm kích, còn đuổi theo đòi hỏi, trong thiên hạ nào có đạo lý như thế."


Người nam nhân nọ bị Khâm Phượng nói đến cúi đầu, nhưng vẫn không rời đi, Tiết Thần nhìn bộ dạng này của hắn liền biết, hắn nhất định muốn dùng bạc trị bệnh cho thê tử, nữ nhân kia vô cùng suy yếu, chỉ sợ nếu không có ngàn lượng bạc mua nhân sâm kéo sức về thì sẽ không thể sống nổi.


Người nam nhân này có bản lĩnh rất tốt, lại không có ý muốn đi cướp bóc kẻ yếu, mà tới trước mặt một tiểu cô nương như nàng nhỏ giọng cầu xin, chứng minh bản thân hắn nhất định là một nam tử đội trời đạp đất, nam nhân có bản lĩnh như vậy, nhưng vì thê tử của hắn cúi đầu với một tiểu cô nương mới quen biết, chỉ riêng phần tình nghĩa này, cũng đã rất đáng giá.


Vén rèm lên, bên trong cửa sổ xe Tiết Thần ló mặt ra, Nghiêm Lạc Đông không nghĩ tới cô nương ra tay cứu mình nhỏ tuổi như vậy, bất giác trên mặt vừa lúng túng vừa ngượng ngùng, liền lui lại nửa bước






Truyện liên quan