Chương 42: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ÓcCá
Phủ Vệ Quốc Công ở phố Chu Tước phồn hoa nhất, trước kia Vệ Quốc Công Lâu Chiến chiến công hiển hách, cưới Trưởng Công chúa Tuy Dương, lấy phu lễ nghênh thú, phế bỏ phủ phò mã và phủ công chúa, Tuy Dương lấy danh nghĩa con dâu trưởng gả vào phủ Vệ Quốc Công, trở thành chủ mẫu trong phủ.
Trong phòng khách, bây giờ đang diễn ra một màn khóc lóc sướt mướt, Tuy Dương Trưởng Công chúa nhìn xem phụ nhân trước mặt khóc không ngừng, hốc mắt đo đỏ, mũi ê ẩm, giống như hận không thể chịu khổ thay bà.
"Công chúa, người nói chuyện này trách ta sao? Nhị lão gia nhất định phải nạp thiếp ở ngoài, không phải ta không cho, chỉ là nữ nhân bên ngoài làm sao sạch sẽ được, ta cũng chỉ nói đúng một câu như vậy, nhị lão gia tức khắc gây chuyện với ta, còn ở trước mọi người không cho ta mặt mũi, người nói những ngày tháng sau này ta làm sao sống tiếp được đây."
Năm nay công chúa Tuy Dương ba mươi lăm tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, dung nhan càng là mỹ mạo khuynh thành, bộ dáng thướt tha so với lúc trẻ chẳng những không giảm mà còn tăng lên, cả người phú quý ung dung, khóe mắt không hề nhìn thấy nếp nhăn, mà lúc này nét mặt của bà đồng tình nhìn Nhị phu nhân Dư thị đang khóc lóc kể lể ở trước mặt bà.
"Từ khi ta gả cho Nhị lão gia, có ngày nào, có ngày nào không phải cần cù chăm chỉ lo liệu việc nhà thay hắn, thế nhưng hắn khen ngược, nạp vào cửa trái một người thiếp, phải một người thiếp, vì để cho Nhị lão gia vui vẻ, ngay cả thị tì của ta cũng đem cho hắn, ta có bao giờ nói một câu, thế nhưng dù ta làm tốt như vậy, nhưng Nhị lão gia vẫn cứ không vừa lòng, vụng trộm ở bên ngoài qua lại với một nữ tử, bây giờ còn muốn đưa nàng vào phủ, oa công chúa, người cũng là nữ nhân, ở bên ngoài Quốc Công gia lợi hại như vậy, nhưng không hề tùy tiện nạp thiếp trở về, ngài là công chúa, cũng là chị dâu của ta, ngài có thể hiểu sự khó khăn của ta sao?"
Nghe xong Nhị phu nhân Dư thị, trên mặt công chúa hiện ra do dự, thấy Dư thị càng khóc càng lợi hại, không khỏi an ủi:
"Ôi, đệ muội đừng khóc nữa, khóc nhiều tổn hại sức khoẻ." Quay đầu nói với ma ma bên cạnh: "Ma ma nhanh đưa khăn cho Nhị phu nhân, thay ta an ủi hai câu."
Sau khi ma ma kia vâng mệnh, Nhị phu nhân tiếp nhận khăn tay nhẹ nhàng chậm chậm khóe mắt, Tuy Dương thấy bà đã tỉnh táo lại, lúc này mới hỏi: "Vậy đệ muội muốn ta làm gì đây?"
Trên mặt Nhị phu nhân Dư thị vui mừng, biết chỉ cần công chúa hỏi ra lời này, như vậy chuyện mà bà cầu xin có thể thành công, khóe miệng lập tức cong lên không khách khí nói:
"Ta, ta muốn cầu xin công chúa một ân điển, để Nhị lão gia đừng nạp thiếp kia vào cửa, nếu hắn muốn thiếp mới, trở lại ta sẽ tuyển người bên cạnh cho hắn cũng được, cầu xin tẩu tử nhất định phải giúp ta lần này."
"..."
Lâu Khánh Vân vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa đi vào cửa viện, xem ra tâm tình rất tốt, chạm mặt với Nhị thẩm nương Dư thị, Lâu Khánh Vân chính là thế tử, cho nên Dư thị vội vàng hành lễ với hắn, hô:
"Thế tử trở về."
Lâu Khánh Vân gật đầu, nhìn Dư thị lộ vẻ vui mừng, trong lòng đã biết rõ, cho mặt mũi đáp lễ lại, sau đó lướt qua người bà, đi đến nội viện.
Công chúa Tuy Dương nghe nói nhi tử trở về, tự mình ra cửa nghênh đón, sau khi Lâu Khánh Vân thỉnh an với bà, Tuy Dương vô cùng vui vẻ ôm cánh tay nhi tử đi vào, Lâu Khánh Vân chỉ phương hướng Dư thị rời đi, hỏi:
"Mẫu thân, lúc nãy con nhìn thấy Nhị thẩm nương từ chỗ này đi ra, bà ấy lại làm sao vậy?"
Công chúa Tuy Dương sinh tổng cộng bốn người con, chỉ có Lâu Khánh Vân là trưởng tử, ba người còn lại đều là nữ nhi, đối với trưởng tử này từ nội tâm bà luôn yêu thương bảo vệ, nghe hắn hỏi, sao có thể không nói, liền đem chuyện Dư thị đến đây nói cho Lâu Khánh Vân biết, Lâu Khánh Vân lại thở dài, nói với mẫu thân:
"Mẫu thân, chuyện này sao người có thể làm như vậy? Bây giờ Nhị thẩm nương có khẩu lệnh của người, liền có thể quang minh chính đại ép buộc Nhị thúc, vậy người đem Nhị thúc đặt ở chỗ nào?"
Công chúa Tuy Dương thấy nhi tử không vui, vội vàng bổ cứu, nói: "Ai da, con không thấy Nhị thẩm nương khóc lóc khổ sở bao nhiêu đâu, bà ấy nói cũng đúng, Nhị thúc con trái một người thiếp, phải một người thiếp, ngay cả thị tì Nhị thẩm nương con cũng cho hắn mà vẫn chưa vừa lòng, bây giờ muốn nạp một nữ tử không rõ lai lịch từ bên ngoài, chuyện này bảo Nhị thẩm nương của con nhịn thế nào được?"
Công chúa Tuy Dương càng nói càng cảm thấy sắc mặc nhi tử không tốt, không ngừng cố gắng nói:
"Nhị thẩm nương con nói, lúc này không cho Nhị thúc