Chương 38: Đi săn
Ngày thứ hai của cuộc săn bắt đầu. Vô luận là người có chức vị thế nào, chỉ cần có hứng thú, trong một lễ hội như thế này sẽ có cơ hội được thể hiện khả năng. Nếu săn được gì thì có thể giữ lại, hoặc có thể dâng lên cho hoàng thượng, nếu vừa ý bề trên, ba ngày sau sẽ được dùng làm cống phẩm trong lễ tế tự đại điển.
Có thể nói, đây là cơ hội thể hiện bản thân, nếu có thể khiến bệ hạ khen ngợi, tiền đồ về sau nhất định sẽ vô cùng thuận lợi dễ dàng, nói không chừng từ đó về sau có thể hưởng vinh hoa suốt đời. Vì lý do đó mà các vị đại thần không nề hà chức vị hay sức khỏe, đem ngựa tốt nhất trong chuồng nhà mình tới, người hầu đem theo ai cũng hết sức thông minh lanh lợi, vừa để có người hầu hạ, vừa giúp tìm được con thú săn thích hợp nhất.
Khu vực săn bắn cách hành cung không xa. Ngày hôm trước, những lều trướng lớn nhỏ đã được dựng lên ở khu đất trống bằng phẳng. Những căn lều này sẽ được dùng làm nơi nghỉ ngơi tạm trong ngày. Vải dựng lều nhuộm màu đỏ tươi của bích thảo, dựng lên giữa vùng rừng núi trở nên nổi bật với vẻ đẹp tươi tắn khác thường.
Ngồi chính giữa khu lều, ở vị trí nổi bật nhất, là Thương Hách đế Kỳ Hủ Thiên. Hắn toàn thân mặc một bộ huyền tử sắc(*) y bào, thắt lưng và tay áo bó chặt, thân mang vũ khí, từng cử động của hắn làm những đường thêu long văn đồ đằng(*) như phát ra ánh sáng bạc sống động, mái tóc đen vấn cao được bó lại bằng ngân quan. Hắn lúc này không giống như khi ở trong đại điện toát ra uy nghiêm và bí hiểm, lại giống như mãnh thú bị lấy đi ràng buộc, càng thêm có vẻ nguy hiểm hơn.
Vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, Kỳ Hủ Thiên quan sát đám quan lại võ tướng đang hăng hái tham dự cuộc săn, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu không để lộ ra bất cứ suy nghĩ nào. Tay hắn cầm chén rượu, nhưng vẫn chưa đưa lên môi, thỉnh thoảng lại như vô tình mà liếc mắt về phía hành cung.
Cũng có một số vị đại thần không để ý đến kết quả của người khác, vẫn ngồi im tại chỗ, âm thầm đánh giá nét mặt của Kỳ Hủ Thiên, thấy bệ hạ có vẻ cũng không mấy để tâm đến những chuyện đang diễn ra, liền cẩn thận mở lời, – " Bệ hạ hôm nay hình như không có hứng thú, không biết là tiểu thần có thể có diễm phúc mang chút tài mọn, đem vật săn được dâng tặng bệ hạ. "
Kỳ Hủ Thiên không đáp lời, dường như không chú ý đến những lời vừa nói, một lát sau mới gật đầu lên tiếng, – " Nếu vậy nên mau đi chuẩn bị, nếu không nhanh thì những gì đáng săn đều đã bị tranh hết rồi, đến lúc đó ngươi lấy gì dâng lên trẫm. "
Người nọ nghe vậy vô cùng vui mừng, những đại thần đang ngồi xung quanh cũng vội vàng chuẩn bị cung tên, sửa sang lại y phục, hướng về phía Kỳ Hủ Thiên hành lễ rồi cưỡi ngựa phóng về phía tổ chức săn bắn.
Còn lại một vài người, thấy Kỳ Hủ Thiên không hề có ý định tham gia cuộc săn, liền tiếp tục ngồi hai bên hắn, đến tận khi các hoàng tử hoàng nữ cùng các vị phi tần đến thỉnh an bệ hạ mới đứng lên hành lễ.
Nguyên là bên cạnh lều lớn là tiểu trướng dành cho các vị phi tần và nhi tử, nhưng khoảng cách giữa hai lều thực chất cũng không gần, các vị phi tử sợ sẽ mất cơ hội lấy lòng bệ hạ, bởi vậy liền vội vã đem hoàng nam hoàng nữ tới đại trướng. Các vị tiểu công chúa tuổi còn nhỏ, rất ít được gặp mặt phụ hoàng, bình thường chỉ có thể từ xa ngưỡng vọng cùng kính sợ, bởi vậy cũng không dám quan sát quá lâu. Hôm nay lại được thấy phụ hoàng gần đến vậy, quả thực là một dịp vô cùng hiếm có, tất cả đều cảm thấy vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ, lúc thỉnh an chỉ dám hơi ngẩng đầu nhìn trộm, thấy phụ hoàng tuyệt nhiên không quá để ý bọn họ, chỉ liếc mắt một chút gật đầu. Hắn lúc này mới nâng bôi trản lên nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
" Mấy hoàng nhi đều đã lớn, thường ngày hay làm những chuyện gì? "
Kỳ Mộ Thịnh là người đầu tiên đáp lại, – " Hồi phụ hoàng, nhi thần bình thường ngày nào cũng luyện võ ạ. "
" Không làm gì khác sao? " – Kỳ Hủ Thiên nhìn chén rượu trong tay, hờ hững hỏi.
" Nhi thần luyện kiếm, học tập các vị tiền nhân, chưa lúc nào rảnh rỗi đi làm việc khác. "
" Ngươi hình như ngày nào cũng có đi thăm mẫu phi, nàng giờ đây sống ở Hàn Đình, đã quen chưa? " – Ngữ điệu như không để ý Hàn Đình là nơi như thế nào, Kỳ Hủ Thiên tùy ý hỏi.
Kỳ Mộ Thịnh sụp mắt, cúi mặt xuống đáp lời, – " Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, mẫu phi rất tốt, hơn nữa cũng rất mong nhớ phụ hoàng. "
" Đúng hơn là nàng đang tiếc nuối địa vị cũ của mình thôi. " – Hắn khẽ cười một tiếng, tựa như chỉ vừa thuận miệng nói một câu nói đùa mà thôi, nhưng lời này vừa thoát ra đã khiến Kỳ Mộ Thịnh cứng đờ cả người, đầu càng cúi thấp.
Những người xung quanh đã sớm biết đại hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, lúc này đã được thấy tận mắt. Chỉ không hiểu là, nếu đại hoàng tử là dị tinh, bệ hạ vì sao lại không động thủ với hắn, chỉ coi như không khí không đáng để ý đến?
Lại so sánh, nhị hoàng tử trái lại được bệ hạ vô cùng thương yêu. Chỉ bởi vì mẫu phi của y gây chuyện lớn mà bị liên lụy, từ lâu đã không còn xuất hiện bên cạnh bệ hạ, chỉ sợ là đã bị giam lỏng ở đâu đó, ngay cả kỳ săn bắn hàng năm cũng không được đi theo. Nghĩ lại thì ngày hôm qua trên đường đến hành cung cũng không thấy bóng dáng y đâu cả. Nhìn ở đây, ngay cả các vị công chúa cũng đều đã tới vấn an bệ hạ, chỉ duy nhất nhị hoàng tử là không thấy đâu hết.
Không thể nghi ngờ gì nữa, nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt rõ ràng là đã bị thất sủng, bảo sao mà các vị phi tần lại nhấp nhổm đến vậy.
" Phụ hoàng, nhi thần ngược lại mấy ngày gần đây chỉ ở trong phòng, không hề luyện võ. " – Một giọng nói đột nhiên cất lên, khiến ánh mắt mọi người đều hướng về phía vị hoàng tử vừa lên tiếng.
" Đúng là đã lâu lắm không thấy tiểu tam, rốt cuộc ngươi ở trong phòng làm gì? " – Gương mặt dù vẫn không cười nhưng Kỳ Hủ Thiên có vẻ như đối với vị hoàng tử này có chút ôn nhu hơn.
Người này đúng thật là tam hoàng tử Kỳ Liên Sóc rất ít khi xuất hiện. Y bước lên phía trước, tách khỏi những vị hoàng tử khác, mở to mắt, đối Kỳ Hủ Thiên đáp, – " Nhi thần đang đọc sách, mẫu phi nói, muốn nhi thần phải đọc cho hết toàn bộ sách trong gian phòng, đến lúc đó mới cho phép nhi thần ra ngoài. " – Lời cậu nói nửa như chứa vẻ ủy khuất, nửa lại như đang muốn khoe khoang.
Tiếu phi vội vàng đi tới bên cạnh cậu, cầm tay cậu kéo lại phía sau, rồi nói:
" Bệ hạ, thần thiếp cho rằng hoàng nhi tuổi còn nhỏ, tình cách còn chưa định, lúc này nếu chăm chú học hiểu những đạo lý thánh hiền mới là quan trọng, sau này mới có thể có đủ khả năng cùng bệ hạ chia sẻ gánh nặng. "
" Xem ra tiểu tam thực ra rất thích đọc sách, không biết là đã đọc được bao nhiêu rồi? " – Thấy bệ hạ hình như cũng có để tâm, Tiếu phi nhanh chóng mỉm cười đáp lời, – " Tất cả sách trong cung của thần thiếp, hoàng nhi đọc có lẽ cũng đã được một nửa rồi. "
" Phụ hoàng, nhi thần có phải là rất lợi hại? " – Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Liên Sóc tràn đầy vẻ hài lòng, tựa như cậu vừa mới giành được phần thưởng mình mong muốn. Kỳ Hủ Thiên cũng hơi cong vành môi, – " Quả là vô cùng lợi hại. Nếu tiểu tam chăm chỉ như vậy, hay là phụ hoàng sẽ cho người chuẩn bị một gian phòng đầy sách cho ngươi, ngươi thấy sao? "
Kỳ Liên Sóc lắc đầu quầy quậy, – " Không chịu không chịu! Phụ hoàng nếu cho nhi thần nhiều sách hơn nữa, nhi thần đừng nghĩ là ra khỏi cửa, đến lúc đó nếu mong nhớ phụ hoàng, mà phụ hoàng lại không đến thăm nhi thần, như vậy không phải là đáng tiếc sao! "
Các hoàng tử công chúa đứng bên cạnh nhìn vị tam hoàng huynh rất ít khi được gặp mặt này, tất cả bất giác đều nổi lên ít nhiều ngưỡng mộ, có thể được phụ hoàng quan tâm hỏi han như vậy, quả thực là vô cùng hiếm có.
Các vị thần tử thấy phản ứng của Kỳ Hủ Thiên, nhất thời nhớ lại trước đây người được bệ hạ sủng ái trước cả Kỳ Minh Nguyệt đúng là vị tam hoàng tử này, lúc này có lẽ cũng chỉ mình cậu là có thể chiếm được chú ý của bệ hạ. Hậu cung tranh sủng xem ra đã đến hồi phân định, An quý phi hiện nay có tội, Tiếu phi lại có vị hoàng nhi này làm chỗ dựa, tuy còn có hoàng hậu đang bị phạt cấm ở Nhiễm Hinh các, nhưng theo tình hình mà luận thì vị trí chủ nhân hậu cung sớm muộn cũng thuộc về nàng.
Đang lúc Kỳ Liên Sóc định hướng gương mặt ngây thơ đầy tiếu ý về phía Kỳ Hủ Thiên làm nũng thì từ bên phải một thân ảnh chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Hách đế.
Vị trí bên cạnh hoàng tọa đâu phải ai cũng có thể tiếp cận, vậy nhưng ngay cả Lưu tổng quản cũng không tỏ ý ngăn trở người đang tiến đến. Mọi người không hẹn mà cùng nhau ngây người trong chốc lát.
Thật không thể ngờ người vừa xuất hiện chính là nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt. Y khoác trên mình một y bào rộng màu xanh nhạt, tóc dài buộc phía sau, một vài sợi tóc rối chạy lung tung, dáng điệu như chỉ chỉnh trang rất qua loa. Y bước từng bước thong thả, tự nhiên đến bên cạnh hoàng tọa, nhìn bệ hạ hờ hững nói một câu, – " Phụ hoàng thức giấc sớm như vậy, cũng không gọi ta. " – Trong ngôn từ mang theo ý trách móc.
Tất cả các vị thần tử cung phi đều hít vào một hơi. Họ không nghĩ rằng nhị hoàng tử đã bị thất sủng cũng ở đây, thậm chí còn dám dùng thái độ vô lễ đó mà nói chuyện với bệ hạ.
Họ lại càng không thể ngờ, bệ hạ không những không tức giận, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ, ôm lấy nhị hoàng tử, – " Phụ hoàng cũng không định rời đi mà không nói với ngươi, nhưng lại lo cho sức khỏe của Minh nhi, vậy nên muốn để ngươi ngủ thêm một chút. "
Vẻ mặt bệ hạ ôn hòa như vậy chưa người nào bắt gặp, ngay cả... cử chỉ thái độ cũng là lần đầu tiên thể hiện, khiến tất cả đều giật mình kinh ngạc. Các hoàng nam hoàng nữ lại càng thêm khao khát không thôi, thậm chí còn là ghen ghét, có thể cùng phụ hoàng nói một câu đùa vui như vậy đối với bọn họ là điều không tưởng.
NhÆ°ng ngay sau Äó lại xảy ra má»t chuyá»n tháºm chà còn Äáng kinh ngạc hÆ¡n. TrÆ°á»c mặt tất cả má»i ngÆ°á»i, bá» hạ Äem nhá» hoà ng tỠôm và o trong lòng, lại hÆ¡i nhÃu mà y quan sát vẻ ngoà i lá»n xá»n của y, liá»n tá»± tay vuá»t lại những sợi tóc rá»i cho y, sau khi cẩn tháºn buá»c lại mái tóc của nhá» hoà ng tá», bá» hạ lại lấy chÃnh chiếc Äai lÆ°ng mình Äang dùng â tháºm chà không há» do dá»± quẳng Äôi ngá»c bá»i vô giá Äang dắt trên Äai lÆ°ng sang má»t bên â dây Äai kết từ hai dải tÆ¡ tằm mà u trắng bạc, Äem thắt á» eo của nhá» hoà ng tá».
Äôi ti kết mà u bạc rủ xuá»ng hai bên tóc mai của Kỳ Minh Nguyá»t, nút kết nhá» nhÆ° cúc áo, sợi mảnh nhÆ° tÆ¡, lẫn và o mái tóc Äen nhÆ° má»±c, cà ng tÄng thêm vẻ quý phái tao nhã, khiến cho tay áo bà o dà i rá»ng, má»m mại của Nhá» hoà ng tá» phiêu nhiên trong gió nhÆ° tiên.
Phụ hoà ng không phải chá» yêu thÃch, nhìn kỹ có thá» thấy phụ hoà ng Äá»i nhá» hoà ng huynh xem nhÆ° bảo váºt trân quý nhất, luôn muá»n Äem bảo bá»i Äặt trong tầm mắt. Äiá»u nà y khiến các hoà ng tá» công chúa tất cả Äá»u cảm thấy vô cùng sá»ng sá»t. Bá»n há» chÆ°a má»t ai nháºn Äược sá»± Äá»i Äãi nhÆ° thế từ phụ hoà ng, Äừng nói là Äược phụ hoà ng ôm, ngay cả má»t lá»i há»i han quan tâm hà ng ngà y cÅ©ng là vô cùng hiếm có.
Từ lúc Kỳ Minh Nguyá»t xuất hiá»n, không khà trong trÆ°á»ng liá»n có chút dá» thÆ°á»ng. Ngoại trừ tiá»u hoà ng tá» Vân Thì má»i ba tuá»i vẫn còn cần mẫu phi bế ẵm trong lòng, những hoà ng tá» công chúa còn lại khi thấy nhá» hoà ng huynh mà nghe Äá»n Äã bá» phụ hoà ng giam lá»ng Äá»u lá» ra vẻ ngạc nhiên, hÆ¡n nữa ngÆ°á»i thì vui mừng, ngÆ°á»i lại tá» ra nghi kỵ. Nếu lúc trÆ°á»c cảm nghÄ© Äá»i vá»i Kỳ Liên Sóc là ngưỡng má», Äá»i vá»i Kỳ Minh Nguyá»t Äã chuyá»n thà nh vô cùng ghen tá».
Quần thần nhìn Kỳ Minh Nguyá»t, lại quay sang nhìn tam hoà ng tá» Kỳ Liên Sóc Äang Äứng bất Äá»ng ngây ngá»c, tất cả Äá»u thầm lắc Äầu. Quả là quân tâm khó dò a, ai biết Äâu lá»i Äá»n là nhá» hoà ng tá» bá» thất sủng không chá» sai, tháºm chà so vá»i trÆ°á»c Äây, bá» hạ còn cà ng thêm tin sủng ấy chứ. Dá»± Äá»nh của Tiếu phi lần nà y xem ra là không thá» thá»±c hiá»n rá»i.
Nhìn các huynh Äá» tá»· muá»i Äang Äứng má»t hà ng trÆ°á»c mặt, Kỳ Minh Nguyá»t hÃp mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên, â " Phụ hoà ng nói là muá»n Äi sÄn, nhÆ°ng không biết là con má»i Äang á» Äâu? Lúc nà y Minh Nguyá»t chá» thấy á» Äây má»t Äán sÆ¡n dÆ°Æ¡ng non ná»t mà thôi. "
" Minh nhi yên tâm, má»i nhá» Äã Äược tung ra, chá» còn Äợi con má»i cắn câu thôi. "
Lúc hai ngÆ°á»i nói những lá»i nà y gÆ°Æ¡ng mặt vô cùng gần nhau, ngoại trừ LÆ°u Dá»ch Äứng sát bên cạnh, còn lại thì không ai có thá» nghe Äược. Dù váºy cách bá» hạ và nhá» hoà ng tá» cÆ° xá» thân thiết nhÆ° váºy, trong mắt má»i ngÆ°á»i là Äiá»u hết sức bất ngá». Vì sao An quý phi phạm tá»i mÆ°u hại bá» hạ, nhÆ°ng ngÆ°á»i Äá»i vá»i nhá» hoà ng tá» vẫn vô cùng yêu chiá»u, tháºm chà còn dung túng y Äến váºy.
Kỳ Minh Nguyá»t cÅ©ng không thèm ÄỠý những ánh mắt Äang nhìn mình, ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú vá»i vá» tam hoà ng tá» kia, â " Minh Nguyá»t nhá» là rất Ãt khi Äược gặp tam hoà ng Äá», hôm nay quả là cÆ¡ há»i hiếm có. "
Y ngá»i trong lòng Kỳ Hủ Thiên, vẻ mặt thản nhiên, lúc lên tiếng thì lại tá»a ra và i phần uy nghi, khiến cho Kì Liên Sóc trong nhất thá»i nảy sinh ra ảo giác nhÆ° Äang Äá»i mặt trá»±c tiếp vá»i phụ hoà ng váºy, nhÆ°ng sá»± tháºt là hắn Äã cÆ°á»p mất hoà ng huynh ngÆ°á»i mà phụ hoà ng sủng ái nhất, liá»n láºp tức giả bá» tủi thân, thà nh má»t bá» dạng ủy ủy khuất khuất, cúi Äầu kêu má»t tiếng, â " Nhá» hoà ng huynh. "
Tiếu phi thấy con mình bá» Äoạt Äi sủng hạnh, liá»n hÆ¡i má»m môi Äá»i Kỳ Hủ Thiên nói, â " Thần thiếp cÅ©ng Äã lâu không gặp nhá» hoà ng tá», không nghÄ© là hoà ng nhi Äã ngần ấy tuá»i vẫn muá»n bá» hạ ôm ấp. Äáng tiếc là Sóc nhi của thiếp, cả ngà y Äá»u phải Äá»c sách luyá»n chữ, không thá» thÆ°á»ng xuyên á» bên cạnh bá» hạ là m bạn. " â Lá»i nói nhÆ° hà m chứa má»t chút tiếc nuá»i cùng day dứt.
à châm biếm của nà ng ẩn trong lá»i nói cÅ©ng không phải không ai hiá»u, chá» là không ai dám nói ra. Kỳ Minh Nguyá»t lại nhÃu mà y, y từ nhá» Äã quen Äược phụ hoà ng ôm trong lòng, váºy nên không thấy có gì là Äáng chú ý, dù váºy vẫn Äá»i Kỳ Hủ Thiên giáºn dá»i, â " Nếu Tiếu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Äã nói váºy, phụ hoà ng mau buông Minh Nguyá»t ra Äi. " â Lúc nói những lá»i nà y, trong mắt y thá»±c chất chá» có tiếu ý Äầy quá»· quyá»t.
Kỳ Hủ Thiên nhà n nhạt liếc mắt nhìn Tiếu phi, â " Nếu có ngÆ°á»i không quen nhìn, trẫm liá»n khiến kẻ Äó không thá» nhìn, nhìn không thấy, liá»n không lắm lá»i nữa. " â Cánh tay hắn vẫn không há» ná»i lá»ng, vẫn ôm chặt Kỳ Minh Nguyá»t, giá»ng nói lá» rõ ý không vui.
Tiếu phi sắc mặt ngay láºp tức thay Äá»i khi nghe hắn nói những lá»i nà y, ngay láºp tức quỳ xuá»ng, toà n thân Äá»u run rẩy, â " Bá» hạ, thần thiếp nhất thá»i há» Äá» mà lỡ lá»i, cầu xin bá» hạ tha tá»i! "
Má»t và i vá» Äại thần vá»n Äang Äá»nh lên tiếng can gián bá» hạ không nên tiếp tục sủng tÃn con trai của An quý phi, lúc nà y không khá»i thầm cảm tạ trá»i Äất, may mà há» còn chÆ°a ká»p má» lá»i, nếu không biết Äâu ngÆ°á»i Äang quỳ gá»i xin tha tá»i lúc nà y lại là bá»n há».
Các vá» hoà ng tá» công chúa Äứng bên cÅ©ng sợ Äến không dám gây ra tiếng Äá»ng nà o. Äang lúc bầu không khà cà ng lúc cà ng thêm Äè nén khó thá», LÆ°u Dá»ch bá»ng nháºn Äược truyá»n âm của ảnh vá», liá»n tiến Äến bên cạnh Kỳ Hủ Thiên, cúi Äầu nói thầm và o tai hắn và i câu.
Má»i ngÆ°á»i chá» thấy bá» hạ hÆ¡i má»m cÆ°á»i Äầy lãnh ý, ôm lấy nhá» hoà ng tá» Äứng lên, â " Cứ Äá» cho nà ng quỳ á» Äó, Äến lúc trẫm quay vá» sẽ xem xét sau. " â Nói xong những lá»i nà y, hắn liá»n quay ngÆ°á»i hÆ°á»ng hà nh cung bÆ°á»c Äi.
Dá»c ÄÆ°á»ng Äi, Kỳ Hủ Thiên há»i LÆ°u Dá»ch, â " Kẻ Äá»t nháºp Äá»a lao xác nháºn là Hà n Tá» Kỳ? "
LÆ°u Dá»ch nhá» lại lá»i bẩm báo của ảnh vá», Äáp: â " Quả Äúng là có ngÆ°á»i Äá»t nháºp Äá»a lao, nhÆ°ng ngÆ°á»i xông và o lại bá»t mặt, không thá» nói rõ là ai. NhÆ°ng Hà n Ký bá» giam trong ngục, Äá»i diá»n phòng giam của hắn là nÆ¡i giam giữ An Nhược Lam. Cá»a nhà lao của nà ng bá» má»t thứ vÅ© khà sắc bén chặt Äứt, từ Äó xác Äá»nh là mục ÄÃch Äá»t nháºp Äá»a lao lần nà y là hÆ°á»ng và o nà ng, Äá»ng thá»i cÅ©ng xác nháºn kẻ Äá»t nháºp là Hà n Tá» Kỳ. "
Chá» qua Äánh giá cách láºp mÆ°u cÅ©ng thấy Hà n Tá» Kỳ không phải là loại ngÆ°á»i lá» mãng, hắn không những gan dạ hÆ¡n ngÆ°á»i, tâm tÆ° lại kÃn Äáo khó dò, nhất Äá»nh Äã nhìn ra viá»c bá» trà giam giữ tù nhân trong Äá»a lao là nhầm dụ hắn tá»i. Nếu ngÆ°á»i Äá»t nháºp Äá»a lao lại khinh Äá»ch Äến mức bá» ngÆ°á»i bắt Äược, liá»n không phải là Hà n Tá» Kỳ.
" Kẻ Äó nói váºy Äã chạy thoát? NgÆ°á»i bá» giam trong Äá»a lao có viá»c gì không? " â Kỳ Minh Nguyá»t lên tiếng há»i.
LÆ°u Dá»ch gáºt Äầu xác nháºn, â " Äiá»n hạ Äoán không sai. Hà n Ký thì không có viá»c gì, nhÆ°ng An Nhược Lam Äã hôn mê bất tá»nh. "
Quả Äúng là mÆ°u kế của Hà n Tá» Kỳ, có lẽ là còn chÆ°a ká»p Äả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i.
Trên ÄÆ°á»ng Äi hÆ°á»ng Äá»a lao, Kỳ Minh Nguyá»t tá»± nhiên thấy có Äiá»m kỳ quái. Nếu phụ hoà ng ngay từ Äầu Äã Äá»nh dùng Anh Nhược Lam cùng Hà n Ký là m má»i nhÆ°, vì sao lại dá» dà ng Äá» Hà n Tá» Kỳ thoát Äi nhÆ° váºy?
Kỳ Minh Nguyá»t kéo vạt áo của ngÆ°á»i Äang ôm mình, nhìn thẳng và o mắt Kỳ Hủ Thiên, â " Phụ hoà ng mong muá»n Minh Nguyá»t tin tÆ°á»ng ngÆ°á»i, vì sao lại không tÃn nhiá»m Minh Nguyá»t? "â Sau Äó hÆ¡i nhÄn trán, sắc mặt thá» hiá»n rõ vẻ không hà i lòng, â " Phụ hoà ng có viá»c giấu ta. "
Kỳ Hủ Thiên xoa lÆ°ng y trấn an, â " Minh nhi chá» cần nhá» kỹ, phụ hoà ng sẽ không bao giá» lừa ngÆ°Æ¡i. "
Kỳ Minh Nguyá»t vẫn không hết chau mà y, Äang Äá»nh nói gì Äó, Äá»t nhiên cảm thấy má»t tráºn rung chuyá»n cùng má»t tiếng ná» vang trá»i, ngay cả mặt Äất dÆ°á»i chân cÅ©ng bắt Äầu lắc lÆ° nhÆ° Äang muá»n trá» mình. Thấy vẻ bất ngá» hiá»n trên mặt Kỳ Hủ Thiên, y ngay láºp tức hiá»u rõ chuyá»n nà y nhất Äá»nh không phải do phụ hoà ng xếp Äặt, lại cà ng thêm ngạc nhiên, chẳng lẽ là do Hà n Tá» Kỳ?
Bá»ng nhiên má»t bóng ngÆ°á»i không biết từ Äâu xuất hiá»n, nhìn kỹ thì thấy là Ảnh Nhất, â " Bá» hạ, trong trÆ°á»ng phát há»a. "
=======================
(*) huyá»n tá» sắc: mà u Äen tÃm
(*) long vÄn Äá» Äằng: hoa vÄn hình rá»ng uá»n lượn