Chương 47: Lời đồn đại

“Minh Nguyệt dùng thiên âm cứu tiền bối, tiền bối vì sao cũng không cảm kích ngược lại còn đòi điều kiện mới nguyện cứu trị?” Từ trong lòng ngực Kì Hủ Thiên nhảy xuống đất, Kì Minh Nguyệt đứng ở trước mặt Sở Ngu. Tuy là có việc cầu người nhưng cũng không lộ chút yếu thế nào.


Sở Ngu tinh tế đánh giá thiếu niên ở trước mặt, trong mắt ánh lên nét sợ hãi, không phải đối với dụng mạo và dáng vẻ của hắn mà là đối với thiên âm lực mà hắn đã từng thể hiện.


Trong lúc hoảng hốt hắn biết chính mình bị tiếp đàn sở nhiếp, lại không có phương pháp giải cứu, vốn tưởng rằng Tương Dao hội nghĩ cách sẽ tới, không ngờ chờ tới cũng chỉ là đứa nhỏ còn trẻ như thế.


Hắn tu tập thiên âm đã hơn mười năm cũng chưa hề gặp người có tư chất như thế. Ở trong mắt hắn, thiếu niên này quả thực thành chí bảo “khả ngộ vô khả cầu”
(chỉ có thể do may mắn mà gặp chứ bình thường cầu mong cũng không được
)


Lúc này hình như thấy y có chút tức giận, hắn liền vội vàng giải thích: “Điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, không khó đi?” Trong lời nói tựa hồ đã rất nóng lòng trở thành sư phụ của Minh Nguyệt, hận không thể ngay lập tức đem tất cả vốn liếng thiên âm truyền thụ cho hắn.


Kì Minh Nguyệt nhíu mày: “Nếu là Minh Nguyệt không muốn bái ngươi làm sư phụ, tiền bối tính toán như thế nào?”


available on google playdownload on app store


“Nếu là lấy tính mạng của ngươi trao đổi thì sao?” Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, khóe miệng giơ lên mang theo hàn ý, ngữ thanh nhu hòa vững vàng, nhưng hơi thở bức nhân lại khiến Sở Ngu không tự chủ được lui từng bước.


Khó khăn lắm mới lại đứng vững lại được, lau mồ hôi không biết đã chảy ra từ lúc nào, Sở Ngu nhìn hai người đang đứng trước mặt, vẻ mặt không hiểu mang theo ý khẩn trương nói: “Yêu cầu của tại hạ … chính là … chính là muốn thu một cái đồ nhi thôi mà.”


“Theo Minh Nguyệt biết, tiền bối đã có hai vị đồ nhi hết sức thông minh lanh lợi rồi.” Kì Minh Nguyệt ảm đạm cười.


“Nhưng bọn họ cũng không phải Thiên Nhân.” Sở Ngu thoáng chốc kích động lên, bắt đầu không ngừng giảng thuật cái gì gọi là thiên nhân, là như thế nào khó có được, như thế nào thích hợp luyện tập thiên âm, sau khi học thành lại có loại thành quả như thế nào…


“Nếu là tiền bối thực sự không muốn, Minh Nguyệt cũng không tiện cưỡng cầu.” Kì Minh Nguyệt không chịu nổi vị này nhiều lời như thế, cắt lời hắn, làm ra vẻ muốn đi.


Sở Ngu ngay lập tức ngậm miệng, cuống lên vội vội vàng vàng túm lấy vạt áo vọt đến chặn phía trước hắn, tư thế của bậc tiền bối mới vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, mang theo biểu tình a dua cùng vẻ mặt cầu khẩn nói: “Xem như vì Tiểu Ngân và Lam, còn vì chủ nhân của Tiểu Hắc, Sở Ngu cầu ngươi đáp ứng, để cho ta truyền thụ Thiên Âm tâm pháp cho ngươi, nếu ngươi không muốn gọi ta là sư phụ, ta cũng quyết không cưỡng cầu.”


Thấy hắn thay đổi như thế, Kì Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nghe xong lời nói của hắn, Kì Minh Nguyệt đột nhiên hỏi: “Vì sao đặt tên nó là Tiểu Hắc?” Chỉ chỉ vào con Ưng màu đen khổng lồ đang đậu ở cửa sổ.


Sở Ngu tựa hồ không hiểu được tại sao lại hỏi câu hỏi này, biểu tình dại ra, vẻ mặt lại như đương nhiên mở miệng đáp: “Nó là màu đen, tất nhiên là Tiểu Hắc rồi.”
“Thế còn Tiểu Ngân”
“Hắn là Ngân phát a”
“Lam?”
“Áo Lam.”


Kì Minh Nguyệt ngậm miệng, thần sắc bất động hồi đáp: “Được rồi, Minh Nguyệt đáp ứng ngươi.”
Nói một đống cũng không thấy hắn có phản ứng, bỗng nhiên giờ lại đáp ứng, tuy rằng không biết vì cái gì, Sở Ngu vẫn vui sướng há ta miệng, sững sờ tại chỗ, nói không ra lời.


Đứng ở một bên nghe bọn hắn đối thoại, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đã cười đến cúi gằm đầu xuống, Kì Minh Nguyệt tuy rằng dấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng đã cảm thấy được Sở Ngu người này thập phần thú vị, tuy có chút yêu thích Thiên Âm thành si nhưng tính tình cũng đơn thuần thẳng thắn. Hắn cũng đang muốn hảo hảo luyện thành Thiên Âm, lúc này đúng là cơ hội tốt, Tương Dao mặc dù có thể chỉ điểm, cũng không thể giống như Sở Ngu một người cả cuộc đời chỉ quan tâm đến Thiên Âm.


Kì Hủ Thiên nghe xong hắn đáp ứng, cũng chưa từng nói gì, chính là nhíu nhíu mày. Kì Minh Nguyệt đưa đến một ánh mắt trấn an, nhớ tới việc trong cung, liền nói với Sở Ngu: “Nếu phải tập luyện thiên âm, liền bây giờ cũng không vội, ngày mai ta lại đến tìm ngươi.”


Nói xong đi đến bên cạnh Kì Hủ Thiên, thập phần tự nhiên để hắn ôm vào trong lòng, đi ra khỏi cửa, chỉ để lại Sở Ngu đứng ở chỗ cũ, cười mị mắt, cầm lấy mái tóc hỗn độn của mình mừng như điên xoay quanh ở trong phòng.


Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghe thấy Kì Minh Nguyệt đáp ứng người này, có chút ngoài ý muốn. Nếu thật muốn học tập Thiên Âm với hắn, cũng không thể mấy ngày là xong, chẳng lẽ điện hạ tính toán ở lại nơi này?


Theo hai vị chủ tử đều ra khỏi cửa phòng, dưới đáy lòng thở dài một tiếng. Đáng tiếc việc này cũng không phải việc các nàng có thể xen vào, nhưng bệ hạ không biết sẽ có phản ứng gì.


Đã nhiều ngày nay các nàng đã sớm nhìn ra bệ hạ cùng Minh Nguyệt điện hạ trong lúc đó ẩn ẩn tình ý sâu đậm, còn có ràng buộc mà người bên ngoài không thể lý giải. Tất cả những điều đó đều khiến cho các nàng vì hai người mà cao hứng, lại cũng cảm thấy được lo lắng.


Điện hạ dù sao thân cũng là hoàng tử, không có khả năng ngày ngày làm bạn với bệ hạ. Trước mắt tuổi tác coi như còn nhỏ, nếu tới tuổi cập quan chi linh (lễ đội mũ trưởng thành – nếu ta không nhớ nhầm là 15 tuổi), sẽ được phong đất của chính mình, sẽ phải ra ngoài sống, sẽ luôn là những ngày sống tách rời bệ hạ.


Tỷ như trước mắt.
Hai người ưu tư không thể chia sẻ với ai, mà lúc ấy ở trong phòng Kì Minh Nguyệt và Kì Hủ Thiên đang đối diện nhau.
“Minh Nhi muốn học Thiên Âm?”


“Không sai, mặc dù phải rời khỏi hoàng cung, rời xa phụ hoàng, Minh Nguyệt cũng không tính thay đổi chủ ý.” Nhìn thẳng vào hai mắt của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình.
Kì Hủ Thiên liễm hạ đôi mắt, biểu tình trên mặt thâm trầm khó phân biệt, “Minh Nhi nghĩ muốn rời xa phụ hoàng?”


“Không nghĩ.” Kì Minh Nguyệt chủ động nhào vào ngực hắn, ở trong lòng hắn cọ xát vài cái, thở dài một tiếng: “Minh Nguyệt không muốn rời khỏi phụ hoàng nhưng không thể không rời đi.”


“Ý gì?” Kì Hủ Thiên hai tay ôm trụ sau lưng hắn, làm cho hắn ngồi ở trên đùi mình, trán hai người tựa sát vào nhau, mắt đối mắt, hơi thở lẫn nhau gần trong gang tấc.


“ Lời đồn đại dị tinh chỉ sợ không phải dễ dàng liền có thể hủy diệt, thân phận Nhị hoàng tử dĩ nhiên bị long đong, mẫu phi vừa ch.ết, bất luận Minh Nguyệt có phải dị tinh hay không, đều cần Phụ hoàng cấp cho mọi người một cái công đạo.” Kì Minh Nguyệt nói tới đây, vẫn là một mảnh bình tĩnh, nhìn thẳng vào hai mắt của Kì Hủ Thiên, hắn tiếp tục nói: “Lời nói của Đàm Vô người trong cung biết không ít, trơ mắt chỉ sợ cũng sẽ truyền ra ngoài cung, dân chúng không biết, tự nhiên nghe nhầm đồn bậy, thân phận dị tinh của Minh Nguyệt liền coi n hư đã thành sự thật, người truyền lời đồn đại ra ngoài cũng đạt tới mục đích của nàng ấy, Phụ hoàng mặc dù làm cho Lưu tổng quản xuống tay, cũng đã muộn.”


Thấy hắn đối với tình cảnh của chính mình lạnh nhạt như thế, không thèm quan tâm gì, Kì Hủ Thiên lộ ra vẻ hờn giận: “Hay là Minh Nhi không tin phụ hoàng có thể bảo vệ ngươi chu toàn, bằng không vì sao phải ở lại nơi này, cho dù hồi cung cũng không có người dám bắt ngươi phải làm như thế nào.”


Kì Minh Nguyệt mang theo ý cười, càng gần sát chút, ở bên môi Kì Hủ Thiên nhẹ nhàng hôn, lấy kì trấn an: “Minh Nguyệt như thế nào dám coi khinh thủ đoạn của Phụ hoàng, chỉ sợ vị nào đó ở Hàn Đình lúc này đã sống không bằng ch.ết đi.”


“Nàng nếu dám hối lộ cung nhân truyền lưu tin đồn dị tinh, liền nên biết sẽ có hôm nay, cấp nàng một cái tội danh ɖâʍ loạn hậu cung đã là tính khinh tha nàng.” Kì Hủ Thiên ngữ thanh thản nhiên, đáy mắt xẹt qua một tia cười lạnh, tiếp theo lại mi gian khinh chọn chuyển đề tài: “Minh Nhi chính là như vậy muốn thuyết phục phụ hoàng? Phụ hoàng còn không đáp ứng cho ngươi ở lại nơi này, nếu là muốn học, cũng có thể đem người nọ mang vào trong cung.”


“Lời đồn đại một ngày không thỉnh, Minh Nguyệt liền không nên hồi cung. Nếu là các đại thần thấy Phụ hoàng vẫn chưa đem dị tinh ta xử lý như thế nào, thậm chí còn sủng ái hơn trước, Minh Nguyệt lo lắng hội ảnh hưởng đến uy tín của Phụ hoàng, cũng khiến cho thần dân thất vọng đau khổ.”


Kì Hủ Thiên lộ ra vẻ mật vui mừng: “Minh Nhi đã nghĩ tới điểm này, quả nhiên chưa từng làm cho Phụ hoàng thất vọng, bất quá làm cho Phụ hoàng cao hứng hơn đó là Minh Nhi suy nghĩ cho ta.”


Hắn nói xong, đôi mắt hiện mỉm cười hạ xuống đôi môi phấn hồng hôn xuống, cũng không hôn sâu, cũng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng, lực đạo mềm nhẹ sử Kì Minh Nguyệt trong lòng một mảnh tê dại, chỉ cảm thấy ngứa ngứa, dẫn tới càng muốn nhiều thêm, người tâm tồn khiêu khích lại không làm cho hắn như nguyện, như cũ như chuồn chuồn nước bình thường, không ngừng dính nhạ lúc sau liền lại thay đổi một chỗ, vẫn kéo dài hướng bên viền hôn xuống.


“Phụ hoàng …” mỗi lần nói xong sẽ lại gặp chuyện như thế, Kì Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ cũng có chút theo đuổi nhân nhượng, thấp hoán một tiếng. Chờ bên viền cổ toàn bộ để lại những dấu vết nhợt nhạt thật sâu, mới cắn môi nói: “Không biết Phụ hoàng tính toán như thế nào giải quyết chuyện này?”


Kì Hủ Thiên ở thần thượng hắn lưu lại dấu răng ɭϊếʍƈ lộng một chút, nhẹ giọng đáp: “Việc trong cung không cần Minh Nhi quan tâm, Phụ hoàng sẽ làm cho thỏa đáng, Phụ hoàng cũng biết ngươi muốn ở lại nơi này cũng không phải toàn bộ do tin đồn dị tinh, còn có một nguyên nhân đó là Minh Nhi nghĩ muốn có năng lực tự bảo toàn bản thân hiếm có hạng nhất, ngày sau tài khả không cần nhờ cậy người khác, đúng không?”


Kì Minh Nguyệt nghe vậy sửng sốt, lại dần dần nâng lên khóe môi: “Phụ hoàng quả nhiên hiểu ta, mặc dù có Phụ hoàng bảo hộ ta, nhưng Minh Nguyệt không có khả năng lúc nào cũng nằm dưới sự bảo hộ của người. Mặc dù đã hướng Lưu tổng quản học kiếm thuật, nhưng thân ở thế gian, nhiều vài phần bản lĩnh, đối mặt với nguy hiểm sẽ gặp càng nhiều phần thắng, Minh Nguyệt kiếp trước đều không phải là kẻ yếu, một đời này cũng không nguyện dựa cường giả mà sinh.”


Hắn nói đến đây trên mặt bình tĩnh mang theo ý cười, trong mắt mang theo lạnh nhạt quyết tuyệt, lại đủ khiến người run sợ, khinh dương đuôi lông mày cùng khóe miệng nhếch lên, không chỗ nào không hiện vẻ ngạo nghễ tự tin, cũng là hấp dẫn động lòng người, cho dù trí mạng, cũng làm cho người ta cam tâm tình nguyện.


Kì Hủ Thiên mâu mầu buồn bã, trong lòng thoáng chốc dâng lên hỏa dục niệm bình thường, Minh Nhi chính là như thế mới có thể làm cho hắn không thể buông ra, không để ý huyết thống luân thường, thầm nghĩ đem hắn gắt gao khóa vào trong ngực, không cho người khác nhìn thấy, làm cho hắn như thế chói mắt người ở dưới thân chính mình uyển chuyển rên rỉ, hảo hảo yêu thương, cả cuộc đời này thuộc về một mình hắn.


Chỉ tiếc đều không phải là mọi chuyện có thể như hắn mong muốn.


“Nếu là Minh Nhi nghĩ muốn ở lại nơi này, Phụ hoàng cũng không ngăn trở, việc trong cung một khi giải quyết, ngươi liền mau chóng trở về.” Tiếng nói có chút ám ách, Kì Hủ Thiên nhìn thiếu niên trong lòng mình, mặc dù trong lòng không muốn nhưng là không thể nề hà, Minh Nhi cùng hắn, cũng sẽ không miễn cưỡng đối phương.


Bên tai nghe được hắn đáp ứng, dưới thân lại cảm thấy được dục niệm của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt cố ý giật mình, đè nặng dục niệm đang cố gắng khắc chế lửa nóng kia, ở bên tai Kì Hủ Thiên nhẹ giọng nói: “Minh Nguyệt đa tạ phụ hoàng.”


Thấp nhiệt hô hấp thổi vào trong tai, còn có âm điệu mềm nhẹ kia, hết sức liêu nhân, Kì Hủ Thiên ôm chặt thân mình hắn, làm cho phần dưới thân đang sưng lên đi vào khoảng mông của hắn xâm nhập vài phần, tuy là cách quần áo, Kì Minh Nguyệt vẫn cảm giác được vật của Phụ hoàng cực đại, chính đỉnh ở giữa hai mông của hắn.


“Phụ hoàng nếu như thật sự muốn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt sẽ không ngăn trở.” Hông khẽ nhúc nhích, hắn lại hướng chỗ gắng gượng kia cọ xát vài cái, trong mắt mang theo ý mời.


Đối mặt như thế hấp dẫn, Kì Hủ Thiên không hề nguyện chi để ý, hắn muốn Minh Nhi đã không phải chỉ có một hai ngày, mà là đã đợi nhiều năm, sớm lược lược hưởng qua vị ngọt thân mình của hắn, nghĩ đến lúc hắn cởi đi quần áo mặc hắn làm, dục hỏa trong lòng nháy mắt lại bốc lên vài phần.


_____ HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 47 _______






Truyện liên quan