Chương 77: Đáp lại
Tô Nhã Nhi vốn dĩ có vẻ xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, lúc này khuôn mặt rơi nước mắt, lại phảng phất như lê hoa mang vũ điềm đạm đáng yêu, khiến người khác không thể không sinh ra tình cảm thương tiếc đối với nàng,
(Htrần: hứ, hồ li tinh, ta ghét >”<)
Viêm Thiến nhìn nàng như thế, thở dài một tiếng, còn chưa trả lời, Diễm Thanh đã lạnh lùng nói: “Hay là ngươi còn muốn ở lại bên trong trang? Ngươi làm hại Viêm Thiến suýt nữa ch.ết, còn muốn cầu hắn tha thứ, nữ tử vô liêm sỉ như thế, Diễm Thanh thật là lần đầu mới thấy.”
“Diễm Thanh.” Viêm Thiến lắc lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa, việc đã đến nước này, tiếp tục ác ngữ với nàng cũng chỉ vô dụng, một khi đã phản bội, liền rất khó để trở lại như xưa, cho dù hắn có nhớ đến niệm tình cũ, nếu phải lưu lại nàng tiếp tục ở bên trong trang, cũng là việc không thể, hắn căn bản không cần vì thế mà lo lắng.
“Ngươi vẫn là đi thôi.” Do dự một hồi, Viêm Thiến rốt cục nói ra câu nói này.
“Ngươi muốn thả cho nàng ta rời đi?” Diễm Thanh cũng không đồng ý, Tô Nhã Nhi lại mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin lắc lắc đầu: “Ngươi...... Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi?” Những năm gần đây sớm chiều ở chung, nàng nghĩ Viêm Thiến đối mình cũng có vài phần nhu tình, tuy rằng là nàng làm sai, nhưng đó cũng là bị buộc phải làm thế, nếu không phải nàng thủ hạ lưu tình, Viêm Thiến đã sớm ch.ết lâu rồi, vì sao hắn không biết cảm tạ, ngược lại còn tuyệt tình như thế?
(Ôi trời, xem cô ta nói gì này, híc, mấy nàng lúc trước thương cảm cho nàng ta, bầy giờ thấy thế nào?)
Trong đôi mắt đẫm lệ như phủ một lớp sương mù lộ ra vài phần oán hận, nàng ủy khuất cắn cắn môi, khóc lóc kể lể nói: “Nhã nhi trên đời đã không còn thân nhân nào, Viêm Thiến ca ca nếu muốn đuổi ta đi, đó là tuyệt đường sinh lộ của Nhã nhi, cùng giết ta đi có gì khác nhau?” Ngữ thanh nức nở đứt quãng, nàng quay sang Viêm Thiến, thần sắc âu sầu thảm thiết: “Tiến vào sơn trang tuy là mệnh lệnh của sư phụ, nhưng Nhã nhi đối Viêm Thiến ca ca cũng một mảnh chân tình, quá khứ làm đủ mọi chuyện Viêm Thiến ca ca chắc chắn không thể không cảm giác thấy, chẳng lẽ ngươi đúng là nhẫn tâm như thế, đem tâm ý Nhã nhi đối với ngươi để qua sau đầu hoàn toàn không để ý? Thật muốn đuổi Nhã nhi rời đi sao?”
Viêm Thiến chỉ có thể thở dài đối với nàng, tâm tư của nàng đối với mình hắn sao lại không biết, nhưng xưa nay hắn đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, mặc dù có chút quan tâm tới nàng, cũng chỉ cho là sự quan tâm của huynh muội bình thường, chưa từng hàm chứa tâm tư khác, hiện giờ nghe nàng nói, trừ bỏ nhíu mày thở dài, cũng có vài phần bất đắc dĩ, nàng làm ra việc này, thả nàng rời đi đã là tử tế, nàng lại dây dưa như thế, khiến hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Viêm Thiến không nói, Diễm Thanh lại đối hắn nhẹ nhàng cười: “Xem ra đại ca cũng là người mềm lòng, thương tiếc nữ tử, hạ không được nhẫn tâm a, lúc trước là Diễm Thanh quá mức nhiều chuyện, các ngươi trong lúc đó như thế nào, còn không tới phiên ta xen mồm vào, ngươi muốn lưu lại nàng, liền cứ việc lưu lại đi.” Bên môi lộ mị ý nhợt nhạt, Diễm Thanh mang theo một chút ngả ngớn, trong mắt lại lộ ra chua sót cùng áp lực thật sâu, Kì Minh Nguyệt ở một bên xem diễn, sao lại không biết hắn giờ phút này trong lòng suy nghĩ gì, nhất định là lại vì Viêm Thiến mà rối loạn tinh thần, hắn cùng với Tô Nhã Nhi dây dưa không rõ như thế, đã dẫn tới Diễm Thanh khó chịu cùng tức giận.
“Ta khi nào nói qua muốn lưu lại nàng?” Nghe hắn lại lấy danh xưng đại ca ra nói, lại lộ ra thần sắc như thế, Viêm Thiến không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, trong lòng giống như bị đốt một phen lãnh hỏa, băng hàn đến xương rồi lại bị lửa thiêu đốt, khiến cho ngực hắn đau xót, nhất thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt luôn bình tĩnh như nước bị khuấy nổi lên gợn sóng, mất đi vẻ bình yên ban đầu.
Tô Nhã Nhi đem hết thảy xem ở trong mắt, dựa vào sự mẫn cảm của nữ, nàng đã sớm nhìn ra Diễm Thanh đối Viêm Thiến ẩn dấu tình cảm khác thường, lại đến hôm nay mới biết, Viêm Thiến đối với hắn nhưng cũng lại...... Lắc lắc đầu, không, sẽ không, là nàng nhìn sai rồi, Viêm Thiến là người thanh cao tuấn nhã như thế, làm sao lại có thể giống Diễm Thanh, tổn hại luân thường, đối với huynh đệ huyết mạch tương liên sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy, cắn đôi môi phấn hồng đã thấm xuất huyết ra, trên mặt nàng ta lộ rõ tinh thần lo lắng không yên, hiện ra một chút cuồng loạn: “Nói như thế, Viêm Thiến ca ca là thật muốn đuổi ta đi...... Thật sự là...... Nhẫn tâm tuyệt tình a...... Ngày thường ngươi đối Nhã nhi ngữ thanh cười nói ôn nhu hay đều là ảo giác của Nhã nhi, nghĩ đến Viêm Thiến ca ca đối với ta cũng đều không phải là vô tình, mới có thể làm trái sư mệnh, không hạ cổ khiến ngươi ch.ết, cho dù ngươi ngày ngày ngủ say ta cũng một lát không rời sớm chiều làm bạn, sớm biết có hôm nay, Nhã nhi tình nguyện làm cho ngươi ngủ luôn không bao giờ tỉnh dậy nữa!”
“Hảo cho tâm tư ác độc, uổng công ta coi ngươi như thân muội, muốn để cho Viêm Thiến cùng ngươi gần nhau, ngươi lại đối với hắn như thế, còn hy vọng xa vời hắn như thế nào đối đãi ngươi?!” Nghe lời nói của nàng, Diễm Thanh khí phẫn không chịu nổi, nghĩ đến ngày đó vì nàng mà rời đi sơn trang, khiến cho Viêm Thiến bị nàng làm hại, liền vừa đau lòng lại vừa hối hận.
“Ngươi? Muốn cho ta cùng với hắn gần nhau?” Tô Nhã Nhi lạnh lùng cười, trên khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra vài phần thê lương phẫn hận: “Nếu ngươi thật muốn để cho ta cùng với hắn gần nhau, liền không nên trở về! Ta cùng với Viêm Thiến ca ca nguyên bản đang rất tốt, nếu không phải do ngươi để thư lại trốn đi, lại không biết liêm sỉ kí thân Lưu Danh Quán, khiến cho hắn cả ngày lo âu phiền lòng, giống như thay đổi thành một người khác, còn muốn đi ra ngoài tìm ngươi, ta làm sao lại hạ quyết tâm hạ cổ độc! Tất cả đều là do ngươi gây nên!”
“Tới tận lúc này rồi mà còn muốn đem tỗi lỗi đổ lên đầu người khác, Nhã nhi...... Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi.” Sợ Diễm Thanh bị những lời nói này của Tô Nhã Nhi ảnh hưởng, Viêm Thiến nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo bích mầu kia trong tay, ống tay áo khẽ nhúc nhích, Diễm Thanh quay đầu sang cười khẽ, hiển nhiên cũng không để ý, nhưng đối với hành động thân thiết của Viêm Thiến, lại thực có chút vui mừng.
Tô Nhã Nhi nhìn hai người huynh đệ đang sóng vai đứng thẳng, trong lòng không cam lòng khiến cho ngực giống như có đao nhọn không ngừng đâm vào, vì sao người nàng ái mộ không những không thương tiếc nàng, ngược lại còn đem tình ý ngày xưa toàn bộ phủ định, còn có Diễm Thanh kia, nếu không phải hắn chợt hiện thân, nàng cùng Viêm Thiến làm sao lại đến nông nỗi này?
Chỉ vào Diễm Thanh, trong mắt nàng dâng lên tràn ngập oán ghét, hèn mọn cùng ghen ghét khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vặn vẹo hình dạng: “Đều là tại ngươi, nếu không có là ngươi, Viêm Thiến ca ca sẽ không đối xử với ta như thế! Là ngươi không biết liêm sỉ, nhưng lại đối với đồng bào huynh trưởng của chính mình sinh ra tâm tư dơ bẩn như vậy! Ngươi tên kĩ nam không biết xấu hổ này!”
Lời nói điên cuồng làm cho mấy người trong phòng sắc mặt đều trầm xuống, Diễm Thanh hơi hơi khép nửa con mắt suy nghĩ, thấy không rõ thần sắc trong mắt, trong lòng Viêm Thiến lại dâng lên một loạt cảm xúc hỗn độn, nói không rõ ra sao tư vị, không dám đối mặt hết thảy bị người khác nói toạc ra, còn có tối hậu hai chữ nàng nói ra, làm cho hắn như bị sét đánh, bỗng nhiên kinh giác, đúng là chính mình đem Diễm Thanh bức đến hoàn cảnh này!
(a a a, anh bắt đầu có ý thức rùi nha, bị sét đánh tỉnh ngộ, hơ hơ, cóa nên cám ơn ả họ Tô nì hem ta ^o^)
Viêm Thiến sắc mặt trắng bệch, hai tay đặt lưng ghế dựa không ngừng nắm chặt, chiếc ghế dưới lực tay quá mạnh vỡ tung, mảnh gỗ bắn ra xung quanh xẹt qua họa xuất một đạo vết màu ở trên mặt Tô Nhã Nhi, trên khuôn mặt căng cứng vặn vẹo kia nước mắt đã biến mất, dưới ánh nến màu đỏ sẫm lay động khiến nàng nhìn giống như quỷ mỵ, tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
“Sớm biết như thế, Nhã nhi làm gì phải đổi cổ độc, liền nên làm cho Viêm Thiến ca ca ngủ luôn vĩnh viễn không tỉnh, ngày ngày cùng Nhã nhi làm bạn mới phải” Cười thảm vài tiếng, nàng lúc này thật hối hận làm sao, không nên nhất thời mềm lòng, nghịch lại lệnh của sư phụ, để lại cho hắn một đường sinh cơ, quay sang Viêm Thiến, trong mắt nàng thần sắc vẫn ôn nhu như trước, u oán mà lại triền miên: “Nhã nhi tình nguyện Viêm Thiến ca ca chưa từng tỉnh lại…”
Diễm Thanh nghe vậy đột nhiên cả kinh, trong lòng sinh ra vài phần báo động, theo bản năng chắn trước người Viêm Thiến, không kịp tránh né đón lấy, chiếc trâm cài tóc đang hung hiểm lao đến như một cây ngân châm, đã ngập vào trong cơ thể.
Tô Nhã Nhi nắm trâm gài tóc trong tay, trên tay máu tươi đầm đìa, chậm rãi lui bước, thần sắc trong mắt giống như nàng mới là người thương tâm, ai oán tuyệt vọng: “Lại là ngươi … Lại là ngươi cản trở Nhã nhi, Viêm Thiến ca ca là của ta! Vì sao ngươi luôn chắn giữa hai người chúng ta!” Viêm Thiến tiếp được thân mình Diễm Thanh khuỵ xuống, trong lòng hoảng loạn vạn phần, đã thấy Tô Nhã Nhi vẻ mặt biến đổi, hiện ra vẻ điên cuồng: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Nếu đã mất đường sống! Không bằng cùng ch.ết! Người Nhã nhi không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng!” Chưa bao giờ từng có được thứ thuộc về chính mình, chưa bao giờ có người đối với nàng ôn nhu thân thiết như thế, thẳng đến có Viêm Thiến ca ca, vốn tưởng rằng hai người có thể gần nhau, lại cố tình còn có cái tên Diễm Thanh, hại nàng mất đi hết thảy, là hắn! Nếu không phải tại hắn, Viêm Thiến ca ca như thế nào đuổi nàng rời khỏi sơn trang!
Tàn khốc càng lúc càng dày, nàng lần thứ hai phi thân tới, chưởng phong sắc bén lại không chút lưu tình, đột nhiên đánh úp lại, như gió cuốn mạnh mẽ, thân thể của nàng ta ngã thật mạnh trên mặt đất, trong miệng máu tươi phun ra, nội phủ như nứt ra, trước mắt một mảnh hắc ám, trong lúc sắp hôn mê mơ hồ nghe được ngữ thanh quen thuộc kia ngập đầy thê lương cùng lo lắng ở cách đó không xa vang lên: “Nàng sao dám như thế đả thương ngươi! Ngươi...... Ngươi không được xảy ra chuyện gì, không cần làm ta sợ..... Diễm Thanh... “
Viêm Thiến đối với người khác mà sinh ra khinh ngữ ôn nhu, là câu cuối cùng mà nàng nghe được trước khi ch.ết, vẫn không cam lòng khép lại hai mắt, trong miệng máu tươi không ngừng tràn ra, nàng giãy dụa muốn nói gì đó, cuối cùng, lại vẫn là bị khôn cùng đau đớn lôi vào tận cùng hắc ám.
Nhìn Tô Nhã Nhi nằm trên mặt đất, Viêm Thiến cũng không hối hận, dưới tình thế cấp bách hắn xuất chưởng không hề kiềm chế lực đạo, khiến cho Tô Nhã Nhi thân vong, nhưng nếu không phải nàng muốn làm hại Diễm Thanh, làm sao lại bị như thế? Vô luận như thế nào, chỉ cần Diễm Thanh vô sự là tốt rồi.
Diễm Thanh chậm rãi cúi đầu, trước ngực từng đợt từng đợt đỏ sậm từ trong miệng vết thương ngấm ra quần áo, đầy kỳ dị, nhưng bất giác đau đớn, tất cả vướng bận, toàn bộ đều không bằng người đang giữ lấy hắn, lúc này thấy Viêm Thiến vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, băng bó miệng vết thương, mới hạ được lo lắng trong lòng, cảm giác đau đớn từng trận đánh úp lại, miễn cưỡng lộ ra một mạt ý cười, đuôi lông mày của hắn nhướng lên: “Không sao, một cái trâm gài tóc nhỏ nhỏ há có thể đả thương được ta, Viêm Thiến bối rối, mới là dọa người...”
(híc, bị thương thế còn có sức chọc mĩ nam, đúng là chủ nào tớ nấy, anh đi theo Thiên ca riết rồi cũng BT quá đi a =.=)
Bạn đang
Thấy hắn vẫn còn có thá» cÆ°á»i Äùa, Viêm Thiến khuôn mặt trầm xuá»ng, lo lắng trong lòng nhÆ°ng lại không há» giảm chút nà o, theo tình huá»ng hung hiá»m má»i vừa rá»i, hắn vừa gấp vừa giáºn: âNgÆ°Æ¡i là m gì thay ta cản lại, hay là Ỡtrong mắt ngÆ°Æ¡i ta Äúng là vô dụng Äến thế?â Y bà o mà u xanh ngá»c Äã bá» nhuá»m tá»i, má» ra vạt áo chá» bá» thÆ°Æ¡ng, không ngá» nhìn thấy bên trong y ná»i hắn còn quấn bÄng bó tầng tầng lá»p lá»p mà u trắng, Äúng là miá»ng vết thÆ°Æ¡ng cÅ© do trÆ°á»c Äó Äã từng bá» thÆ°Æ¡ng!
âLà Viêm Thiến quá mức trá»ng yếu, cÅ©ng là quan tâm quá sẽ bá» loạn......â Do dá»± má»t chút, Diá» m Thanh vÆ°Æ¡n tay, Äụng chạm và o mái tóc của ngÆ°á»i á» trÆ°á»c mắt, thấy Viêm Thiến cÅ©ng không có ý tránh né, trong lòng vui vẻ, nhá»n không Äược tình cảm dâng lên trong lòng, Äã Äem Viêm Thiến ôm và o trong lòng.
Thấy Äầu ngón tay nhiá» m huyết của hắn thá» thÄm dò tá»i gần, Viêm Thiến có chút giáºt mình, cÅ©ng không tránh né, là không Äà nh lòng, cÅ©ng là Äau lòng, nhìn nam tá» trÆ°á»c mắt vì hắn hết lần nà y tá»i lần khác bá» thÆ°Æ¡ng, hắn nhÆ° thế nà o còn có thá» không nhìn ra tình ý của y?
Nhá» tá»i trong phòng còn có ngÆ°á»i khác, Viêm Thiến từ trong lòng Diá» m Thanh ngẩng Äầu lên, ÄÆ°a mắt nhìn lại, má»i phát hiá»n không biết khi nà o Äã không thấy bóng dáng Trình Tá» Nghiêu.
Ngoà i cá»a sá», Kì Minh Nguyá»t thu há»i ánh mắt trông vá» phÃa xa, quay Äầu nhìn hai ngÆ°á»i trong phòng ôm nhau, trong mắt lá» ra ý cÆ°á»i, lúc trÆ°á»c cảm thấy Äược ý Äá» của Tô Nhã Nhi, hắn nhÆ°ng cÅ©ng chÆ°a từng có ý ngÄn cản, hiá»n nay xem ra, Diá» m Thanh hôm nay bá» thÆ°Æ¡ng, tháºt sá»± là Äáng giá. Nhìn bầu trá»i trÄng tròn, hắn xoay ngÆ°á»i hÆ°á»ng khu sân viá»n cÆ° ngụ của mình, mÆ¡ há» còn có thá» nghe thấy trong phòng truyá»n ra tiếng nói nhá» Äầy thân thiết của Viêm Thiến.
Không hiá»u thá» dà i má»t tiếng, hắn bá»ng nhiên rất là tÆ°á»ng niá»m ngÆ°á»i ná» trong cung, Äã nói rõ má»t tháng liá»n vá», mà nay Äã qua ná»a tháng, dù có tức khắc chạy vá», chá» sợ cÅ©ng Äã quá ngà y Æ°á»c hẹn Äi, không biết... Phụ Hoà ng liá»u có lo lắng...
===================================================
Từ lúc Thiên Ãm xuất hiá»n, trong chá»n giang há» liá»n có vá» thiếu hiá»p trẻ tuá»i chá» trong chá»c lát danh ná»i nhÆ° cá»n, nà y tÆ°á»ng mạo tuấn mỹ cùng khà chấy ná»i báºt bất phà m, Äá»u khiến kẻ khác lâm và o tán thÆ°á»ng, má»i tiếng nói cá» Äá»ng Äá»u dẫn tá»i háºu bá»i tuá»i trẻ tranh già nh noi theo, trong lúc nhất thá»i sá»± chú ý Äá»i vá»i hắn còn có vẻ quá cả viá»c của Lan Cẩn, Thiên Hạ Äại há»i còn chÆ°a diá» n ra, bên trong Vân Hạo SÆ¡n Trang Äã là má»t mảnh cảnh tượng náo nhiá»t, có ngÆ°á»i vui mừng, tất nhiên cÅ©ng có ngÆ°á»i sầu muá»n, ngÆ°á»i Äá»i vá»i hắn trong lòng hảo cảm có rất nhiá»u, nhÆ°ng ngÆ°á»i Äá»i vá»i hắn mang ghen ghét cùng Äá» ká» cÅ©ng không Ãt, từ lúc hắn xuất hiá»n, mấy mỹ nhân ná»i danh trong chá»n giang há» liá»n ngay láºp tức rá»i khá»i ôm ấp o bế của những kẻ khác, thÆ°á»ng tiến Äến quan tâm thÄm há»i, sá» lần quá thÆ°á»ng xuyên, khiến cho những kẻ có tâm theo Äuá»i các nà ng Äã xem hắn coi nhÆ° cái Äinh trong mắt.
Vá» công tá» trẻ tuá»i nà y tá»±a há» Äá»i nà y cÅ©ng không nháºn thức Äược những Äiá»u Äó, Äá»i nhân Äá»i viá»c, luôn là bá» dáng thản nhiên bình thản, tiến thá»i trong lúc Äó Äá»i ai cÅ©ng không quá ná»ng nhiá»t, nhÆ°ng cÅ©ng tuyá»t không lãnh Äạm, nhÆ°ng chá» cần từ trong miá»ng hắn nói ra, liá»n khiến ngÆ°á»i nghe Äược tháºp phần dá» chá»u, cá» chá» của hắn chÆ°a bao giá» từng có thái Äá» bá»i rá»i, dù trong thá»i Äiá»m nà o, Äá»u là bá» dáng thong dong tao nhã nhÆ° váºy, giá»ng nhÆ° lá»i nói và viá»c là m của hắn trong Äó vá»n dÄ© Äã là tá»± nhiên, khiến kẻ khác vô thức, liá»n bá» hắn sá» hoặc, Äá»n Äãi nói, vẻ ôn nhu trong mắt hắn, có thá» là m cho bất cứ nữ nhân nà o trên thế gian cÅ©ng phải ái má», phong tÆ° của hắn, cÅ©ng Äủ Äá» khiến cho nam tá» trong thiên hạ thán phục.
Cá» tình, hắn không há» Äá»i Äãi Äặc viá»t vá»i ai, Äá»i vá»i ai, hắn Äá»u là bá» dáng thân thiết mà lại xa cách nhÆ° váºy, Äá»n Äãi qua lại, không biết khi nà o, có ngÆ°á»i bắt Äầu gá»i hắn là Thủy Nguyá»t Công Tá».
(danh xÆ°ng của em trong chá»n giang há» chÃnh thức ra mắt a, hắc hắc, các nà ng thấy cái tên nì thÃa nà o a ^o^?)
Giá»ng nhÆ° hoa trong gÆ°Æ¡ng, trÄng trong nÆ°á»c, á» ngay trÆ°á»c mắt ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng chá» là mong muá»n mà không thá» thà nh.
Bất Äá»ng cùng không khà náo nhiá»t trong chá»n giang há», lúc nà y trong hoà ng cung ThÆ°Æ¡ng Hách cÅ©ng Äá»u là sá»± im lặng, ẩn ẩn lá» ra không khà khẩn trÆ°Æ¡ng báºn rá»n, cung nhân thá» vá» giá»ng nhÆ° hôm qua, Äá»u tá»± báºn rá»n bắt tay và o là m chuyá»n vụ của mình, các Äại thần cÅ©ng Äá»u âm thầm quan tâm, nghi lá» cáºp quan chi linh của thái tá» sắp sá»a cá» hà nh, thá»i gian Äã không còn nhiá»u lắm, còn có không Ãt viá»c vặt vãnh cần chuẩn bá», Äá»ng thá»i á» trong lúc báºn rá»n chuẩn bá», trong lòng má»i ngÆ°á»i cÅ©ng Äá»u có chút nghi hoặc, nhiá»u ngà y không thấy thái tá» hiá»n thân, nghe nói là Äược bá» hạ khẩu dụ Äi ra ngoà i cung, không biết là có Äại sá»± gì phát sinh, trong lòng tuy là khó hiá»u, nhÆ°ng là m sao có ngÆ°á»i dám má» miá»ng há»i, mắt thấy thá»i hạn má»t tháng sắp hết, thái tá» còn chÆ°a vá», sắc mặt bá» hạ cÅ©ng ngà y má»t kém Äi, nhiá»u ngà y qua, Äã không còn ai dám tá»± mình Äá» tấu chÆ°Æ¡ng tá», Äá»u là thông qua LÆ°u Tá»ng Quản trình lên, lúc lâm triá»u, cÅ©ng Äá»u là nÆ¡m ná»p lo sợ, e sợ khiến cho bá» hạ giáºn chó Äánh mèo, tuy nói bá» hạ nhìn có vẻ vẫn là bá» dáng không chút gì ÄỠý kia, nhÆ°ng ai mà không biết, bá» hạ cà ng là mang theo khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, tâm tÆ° che dấu phÃa sau cà ng là khó dò, nhÆ° thế, ai còn dám lấy thân mình ra thà mạng, má»t Äám Äá»u dá» thÆ°á»ng thông minh, không dám nhắc tá»i thái tá» Äiá»n Hạ dù ná»a chữ.
Äà n hÆ°Æ¡ng lượn lá», thản nhiên á» trong không khà phiêu tán, hai cái án thÆ° má»t lá»n má»t nhá», vẫn Äược xếp Äặt giá»ng nhÆ° ngà y xÆ°a, trong ngá»± thÆ° phòng, huyá»n y nam tá» xiết chặt máºt thÆ° á» trong tay, dÆ°á»i Äôi mà mắt, má»t Äôi Æ°ng mâu hÆ¡i hÆ¡i khép há», bên môi mang theo ý cÆ°á»i yếu á»t, nụ cÆ°á»i kia, cÅ©ng có má»t chút dá» sắc.
LÆ°u Tá»ng Quản Äứng hầu á» má»t bên, thấy bá» hạ từ lúc thu Äược tin tức trong Vân Hạo SÆ¡n Trang truyá»n Äến, vẫn giữ thần sắc nhÆ° thế, hiá»n nhiên Äoán Äược bá» hạ tâm tình khó chá»u nhất Äá»nh là vì Äiá»n Hạ, dá»±a và o viá»c Äiá»n Hạ vừa bÆ°á»c và o giang há», Äã ÄÆ°a tá»i không Ãt sóng gió, lại há»i dẫn tá»i không Ãt nữ tỠái má», nam tá» ngưỡng má», Äến ngay cả hắn, cÅ©ng nhá»n không Äược có chút lo lắng thay bá» hạ.
Bên môi cuá»i cùng nhá»n không Äược lá» ra má»t chút ý cÆ°á»i, LÆ°u Dá»ch cúi Äầu Äứng thẳng, trong lòng cảm thán, nếu không có Äiá»n Hạ, hắn tuyá»t không bao giá» dá»± Äoán Äược, có thá» có má»t ngà y nhìn thấy bá» hạ có vẻ mặt nhÆ° thế, Äi theo y nhiá»u nÄm, hắn nhÆ° thế nà o không biết, nam tá» trÆ°á»c mắt bạc hạnh bạc tình tá»i mức nà o, nhá» tá»i Liên Äá»ng nữ vÆ°Æ¡ng kia, nÄm Äó cùng bá» hạ là má»t Äôi khiến cho ngÆ°á»i ta ngưỡng má» Äến mức nà o, cuá»i cùng, cÅ©ng chá» là nhÆ° ngà y hôm nay thôi. Cẩn tháºn nghÄ© Äến, cÅ©ng chá» có Minh Nguyá»t Äiá»n Hạ, má»i có thá» khiến cho bá» hạ vÆ°á»ng báºn nhÆ° thế.
Nam tá» từ lúc nháºn Äược thÆ° báo liá»n chÆ°a từng má» miá»ng, rá»t cục nâng ánh mắt lên, bên môi ý cÆ°á»i lại cà ng rõ rà ng thêm và i phần, khoát tay chặn lại, tay áo tú kim á» trong không trung xẹt qua chá» còn xót lại má»t mạt ám ảnh: âPhân phó Äi xuá»ng, trẫm muá»n xuất cung.â
Ngữ thanh nặng ná» á» trong ngá»± thÆ° phòng chợt vang lên, LÆ°u Dá»ch hÆ¡i hÆ¡i khom ngÆ°á»i, thấp giá»ng ứng vá»i, trong miá»ng há»i: âBá» hạ, thế còn lá» Äá»i mÅ© của Äiá»n Hạ kia.....â
âÄá» sau.â
_____Hết chÃnhh vÄn chÆ°Æ¡ng 77_____