Chương 88: Ý nghĩ ngông cuồng
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Kì Minh Nguyệt giương mắt hướng ra phía bên ngoài nhìn lại, không đợi hắn làm bộ đứng dậy, Kì Hủ Thiên đã xem cái màn giường cởi xuống, cách tấm sa mạn, Kì Minh Nguyệt chỉ có thể đặt thân nằm xuống, trong lòng suy nghĩ, nếu là có người tìm đến, không biết là tìm hắn, hay là Phụ Hoàng, mọi người đều đã biết hắn cùng với Ám Hoàng ở cùng một chỗ, sẽ không ở sáng sớm tìm tới cửa, lại khiến Phụ Hoàng nổi lên sát ý, không biết là kẻ nào?
Thản nhiên nằm ở trên giường, hắn lúc này cũng không vội vả muốn biết đáp án. Vô luận là ai, lúc này tiến đến, liền chỉ có thể trách hắn thời vận không tốt thôi.
(Chậc! Đúng! Khổ thân thèng bé thời vận không tốt. Hắc)
Nguyễn Thiên Kì đứng ở ngoài của sau một lúc do dự thật lâu, ở trong viện đã vòng đi vòng lại vài lần, vốn là băn khoăn sắc trời còn khá sớm, sợ phiền đến Tử Nghiêu nghỉ ngơi, không ngờ đang lúc bồi hồi đứng ở phía trước mấy phiến cửa, nhưng lại nghe được từ nơi nào đó truyền đến tiếng rên rỉ, mặc dù chỉ ngắn ngủn trong một cái chớp mắt, nhưng thật là có động tĩnh truyền ra là không thể nghi ngờ, không khỏi theo tiếng vang vừa nghe được tiến tới trước phiến cửa kia, mang theo vài phần do dự, nhẹ gõ xuống.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng chậm rãi mở ra, Nguyễn Thiên Kì trong lòng vui vẻ, quả nhiên không sai, Tử Nghiêu đã thức dậy, nghĩ đến điều này, hắn liền có chút khẩn cấp, vội vàng bước đi vào.
(Chít em cưng ơi!)
Không ngờ, tình hình trong phòng lại khiến hắn bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mặt trời ban sớm nhảy nhót, trong căn phòng nửa sáng nửa tối, không thấy thân ảnh của Tử Nghiêu, chóp mũi lại ngửi được mùi vị mờ ám nào đó, mùi hương quanh quẩn ở trong phòng thoang thoảng cùng mùi vị ɖâʍ mĩ của nam nhân dịch, ở trong phòng hòa lại thành một bầu không khí tình mầu kiều diễm vô cùng, ánh mắt có thể nhìn thấy được, y bào rơi rụng trên mặt đất đã khiến cho hắn biết được nơi đây đã trải qua một phen tình tự vô cùng kịch liệt.
Nguyễn Thiên Kì vì hết thảy những gì nhìn thấy ở trước mắt mà sửng sờ tại chỗ, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng cười lạnh, nhìn chung quanh phòng, quỷ bí nam tử ngày ấy từng gặp qua rõ ràng đang đứng dựa ở bên giường, y bào màu tím hỗn độn, mái tóc đen như trước rối tung tùy ý thả bên vai, văn án dị thú sặc sỡ ở trên mặt nạ màu vàng dưới ánh dương quang lộ ra khí chất tà mị bừa bãi, thân ảnh tà mị đang dựa vào bên giường kia vẫn là một thân thong dong nhàn nhã, nhưng cũng đủ để cho hắn nín lặng chờ đợi, như lâm đại địch, hắn tự nhiên sẽ không quên sự đáng sợ của người này, cũng đột nhiên nhớ lại, cảnh cáo mà ngày đó hắn làm với mình.
Nhịn không được bàn chân lui lại một bước, đối với người nọ, hắn luôn không tránh khỏi tự động sinh ra khiếp ý, ở trên mặt Nguyễn Thiên Kì, vẻ vui sướng mới vừa rồi đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, Kì Hủ Thiên nhìn bộ dáng của hắn như thế, phát ra một tiếng cười khẽ như đùa cợt: “Xem ra là có người đã quên lời khuyên của bản tôn, một lòng muốn ch.ết......”
Theo tiếng nói của hắn hạ xuống, Nguyễn Thiên Kì chỉ cảm thấy trên người lập tức một mảnh băng hàn, sát ý thị huyết phô thiên cái địa đánh úp lại làm cho hắn sợ hãi cả kinh, suýt nữa hô lên, sắc mặt đột nhiên biến, trở nên trắng bệch, chân liên tiếp lùi lại mấy bước, tựa vào trên cửa.
Phía sau lưng đập vào cánh cửa, hắn lúc này mới nhớ lại, nơi này rõ ràng là chỗ ở của Tử Nghiêu, nhưng người trước mắt quần áo hỗn độn, trong phòng còn có mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ dày đặc như thế, quần áo rơi rụng dưới giường cũng là đập vào mắt có thể nhìn thấy, tới lúc này, hắn như thế nào không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến Tử Nghiêu ở trong lòng kẻ khác quần áo giải khai một nửa, bộ dáng khinh suyễn rên rỉ … Sự ghen ghét trong lòng hắn tựa như sóng lớn ngập trời bao phủ lấy hắn, cũng giống như bị đâm vào ngực, làm cho hắn hoàn toàn quên mất sự đáng sợ của người nọ, rốt cuộc tiến lên trước một bước, rút kiếm ra: “Ngươi... Ngươi dám đối với Tử Nghiêu...” Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Nguyễn Thiên Kì đã muốn tiến lên phía trước.
Chưa kịp tới gần hắn, cũng không thấy quỷ bí nam tử kia có phản ứng gì, một đạo ngữ thanh lạnh như băng lại ở trong phòng thản nhiên vang lên: “Tử Nghiêu từng nói qua, chớ để cho ta tái gặp có người đối y rút kiếm......”
Trong ngữ thanh bình thản, sát ý lạnh lùng như có như không, nhưng cũng lại có phần giống như bình thường, ngăn trở Nguyễn Thiên Kì bước tới: “Tử Nghiêu...” Bị sự băng hàn khốc lệ kia sở nhiếp, Nguyễn Thiên Kì rốt cuộc không dám tiến lên phía trước một bước, trong miệng gọi tên của hắn, giơ kiếm đứng ngốc tại chỗ.
Phía sau tấm sa mạn, y bào màu trắng ẩn ẩn hiển lộ, một lát sau, một thân ảnh thon dài mang theo chút lười biếng, sắc mặt thanh nhã, chậm rãi bước ra.
Quần áo hơi mỏng ở trên người hắn đã được mặc vào cẩn thận, nhưng ở dưới vạt áo hơi lộ ra kia có thể nhìn thấy vô số dấu vết ȶìиɦ ɖu͙ƈ lưu lại, hôn ấn màu đỏ sẫm từ dưới cổ một đường kéo dài, ở trong mắt Nguyễn Thiên Kì thành màu sắc chói mắt.
Đã quên mất câu hắn vừa nói là cái gì, lúc này trong mắt Nguyễn Thiên Kì chỉ còn có thân ảnh của một mình hắn, vừa muốn bước tiến lên, đã thấy đôi mắt hắn nhìn đến trong đó lộ ra tàn khốc băng hàn lạnh thấu xương, lợi hại bức nhân, so sánh với sự uy hiếm của quỷ bí nam tử đeo mặt nạ kia, không hề kém chút nào.
Kì Minh Nguyệt đứng ở bên cạnhKì Hủ Thiên, đối với Nguyễn Thiên Kì đang giơ kiếm mà đứng khóe môi hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, chỉ là sát khí thản nhiên, cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng cũng cực rõ ràng, làm cho người ta không thể không để ý đến, tựa hồ chỉ cần trong giây phút sửng sốt, sát ý như có như không kia sẽ trở thành cơn sóng lớn kéo theo ác mộng càn quét tới, đem những người nó chạm đến cắn nuốt đến hầu như không còn gì, không lưu lại một tia mạng sống nào.
“Nếu là muốn ch.ết, ngươi có thể tiến lên phía trước ” ngữ thanh không mang theo chút tình cảm không hề phập phồng dao động, Kì Minh Nguyệt nhìn Nguyễn Thiên Kì bộ dáng ngốc lăng tại chỗ, bên môi độ cung hơi nâng lên, ngữ thanh cũng nhẹ nhàng chậm chạp cất lên, so với lúc trước nghe tới càng nguy hiểm hơn vài phần: “Tử Nghiêu cũng không phải là người mềm lòng, ngươi nếu muốn tiếp tục dây dưa, ta thì sẽ thành toàn......”
Kì Hủ Thiên đứng ở bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng Minh Nhi vì mình mà sinh giận, trong lòng nhất thời dâng lên tình tự mãnh liệt, Minh Nhi lúc này, chói mắt như thế, làm cho hắn thầm muốn chặt chẽ khóa Minh Nhi vào trong lồng ngực, sự nóng bỏng trong mắt dũ phát rõ ràng, Kì Hủ Thiên nặng nề cười, lấy ra y bào màu trắng lúc trước đã mặc, choàng ở trên người hắn.
Nguyễn Thiên Kì bị sát ý của người trước mặt phát ra sở nhiếp
(lấy mất hồn)
, nhưng người này không phải quỷ bí nam tử kia, mà là Trình Tử Nghiêu mà tâm hắn một lòng hướng tới, kiếm trong tay run rẩy muốn rơi xuống, hắn mở to mắt nhìn quỷ bí nam tử kia lấy ra y bào giúp Tử Nghiêu phủ thêm, liền sau đó theo tư thế choàng áo mà đem Tử Nghiêu ôm vào trong lòng.
Người giống như tiên giáng trần kia, lúc này không hề thấy nửa phần ôn nhuận thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch cùng đuôi lông mày khẽ nhướn, khắp nơi đều lộ ra ý cười trào phúng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn chăm chú vào hai mắt Nguyễn Thiên Kì hắn, bây giờ dựa vào trong lòng nam tử quỷ bí kia, sắc áo oánh bạch
(màu trắng bạc)
cùng ám tử
(màu tím sẫm)
, một người ở phía trước, một người từ phía sau ôm nhau, hai thân hình ở trước mặt hắn không coi ai ra gì ôm sát nhau, đã bày ra tư thái vô cùng vô cùng thân thiết.
Hai người ôm nhau, chính là đứng ở trước giường, lại không biết vì sao khiến lồng ngực hắn rung mạnh, từ hơi thở từ trên người hai người lộ ra như thế nguy hiểm, giống như đối mặt với vực sâu tử vong, tựa hồ chỉ cần tiếp tục hơi có vọng động, cho dù chỉ là trong tay run rẩy, mũi kiếm chớp lên, sự yên tĩnh lúc này sẽ sụp đổ, trở thành tử ngục hắc ám cắn nuốt tánh mạng của hắn.
Nhìn một màn trước mắt đích, Nguyễn Thiên Kì không biết trong lòng đến tột cùng là tư vị gì, phẫn nộ không cam lòng sợ hãi ghen tị, nỗi lòng dây dưa hỗn loạn, hắn chỉ có thể kinh ngạc đứng tại chỗ, không dám vọng động, ngữ thanh run rẩy, đã lộ ra sự kinh hoảng của hắn: “Tử Nghiêu...Vì sao ngươi...Ngươi, ngươi sẽ không là muốn … muốn giết ta đi...Ta chính là con trai của Nguyễn Ngao, cha ta được tôn làm Võ Lâm Minh chủ, ngươi há lại có thể...”
Còn chưa nói xong, ngữ thanh trầm thấp đã đánh gảy câu nói của hắn: “Tên của y, không phải ngươi tùy ý có thể gọi, xem ra Nguyễn ngao chưa từng hảo hảo dạy dỗ ngươi, cái gì gọi là giáo huấn, lần trước đã bỏ qua cho ngươi một lần, liền sẽ không lại có lần thứ hai...”
Quỷ bí nam tử kia lời nói vừa mới xuất ra, không thấy hắn làm bộ như thế nào, Nguyễn Thiên Kì đột nhiên thấy trước ngực đau nhức, khí huyết cuồn cuộn, miệng đầy máu tươi đã ở trong không khí tạo thành một mảnh huyết vụ, rốt cuộc giữ không được trường kiếm trong tay, thân hình khuynh đảo dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, suy sụp ngồi trên mặt đất, Nguyễn Thiên Kì miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Trình Tử Nghiêu vẫn chưa lộ ra chút vẻ thân thiết nào, vẫn là vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.
“Ngươi hay là nghĩ đến, ta sẽ không giết ngươi, hoặc là...” Đùa cợt nhướn mày, Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói: “...Không dám giết ngươi?” Đối với Nguyễn Thiên Kì thần sắc trắng bệch, Kì Minh Nguyệt cũng không hề động dung: “Tử Nghiêu đã nói qua, ngươi nếu tái dây dưa, ta liền sẽ không nương tay...Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhìn đến thân phận của cha ngươi, vì thế mà tha ngươi, thậm chí ái mộ ngươi?” Cười nhạo một tiếng, hắn đối với người cho là đúng như thế chỉ cảm thấy buồn cười: “Hôm nay ta liền cho ngươi biết được, đối với Tử Nghiêu mà nói, giết ngươi, chẳng qua là lấy một cái tánh mạng thôi, với ta mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, không biết ngươi...... Có tin hay là không?”
Hơi hơi nhướn mày lên, lộ ra lãnh ý, theo lời nói của hắn buông xuống, sát ý thê lương hiu quạnh tràn ngập khắp cả trong phòng, Nguyễn Thiên Kì đối mặt với Trình Tử Nghiêu lúc này, nhất thời trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhìn vẻ lạnh như băng kia càng thêm dày đặc, cảm thụ được tử vong tới gần, giờ phút này, hắn rốt cục tin, Tử Nghiêu, nhưng lại thật sự là muốn giết hắn!
Dựa ở trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt đâu ngón tay thả ở bên cạnh người khẽ nhúc nhích, phảng phất sợi nỉ hồ ti bạch đã ở đầu ngón tay, đối với Nguyễn Thiên Kì kẻ này năm lần bảy lượt dây dưa không ngớt, hắn đã mất tính nhẫn nại.
Kì Hủ Thiên như cũ mỉm cười, hai tay ôm ở trước người Kì Minh Nguyệt, tiến đến phía sau gáy của y, môi lưỡi cuốn lấy cái tai trắng noãn kia, hắn từ trước đến nay đối với Minh Nhi bộ dáng như thế không có lực ngăn cản, theo trong lòng dục niệm dâng lên, bạc thần ở bên cạnh cổ y tùy ý lưu luyến, lại làm cho Kì Minh Nguyệt bất đắc dĩ nghiêng đầu “Hủ......”
(=.=b chậc, hết nói anh, em nóa đang chuẩn bị gist ngừi mà anh ở đó động dục, hun với chả hít… =.=b)
Nghe hắn trong miệng gọi cái tên xưng hô thường dùng bên ngoài của mình, Kì Hủ Thiên ánh mắt mang theo ý cười hơi hơi nổi lên, như trước vùi đầu ở phía sau cổ của Minh Nhi: “Tử Nghiêu chỉ để ý lấy tính mệnh của hắn, ta cũng không cản trở ngươi a.” Đưa vành tai hắn ɭϊếʍƈ ʍút̼ vào trong miệng, Kì Hủ Thiên cười đến tà tứ vô cùng, Kì Minh Nguyệt chỉ có thể mặc kệ y quay đầu lại, mắt lạnh nhìn Nguyễn Thiên Kì dĩ nhiên là đang xụi lơ trên mặt đất, nỉ hồ ở đầu ngón tay dưới ánh mặt trời chấn động rớt xuống một mảnh thất thải quang mang, hướng phía cổ của Nguyễn Thiên Kì đánh tới.
“Tôn Chủ!” Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một tiếng la lên, ngữ thanh vô cùng cấp bách làm cho động tác của Kì Minh Nguyệt thoáng chốc dừng lại.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, theo tiếng nện bước hỗn độn vô tự liền biết người này tâm thần đã loạn đến mức nào, từ tiếng la kia đến khi tiếng bước chân dừng ở gần ở trước cửa, chỉ có một lát, có thể thấy được người nọ công lực không tầm thường, Kì Minh Nguyệt chậm rãi hạ nỉ hồ trong tay xuống, giương mắt nhìn trước cửa, nhưng không thấy có người tiến vào.
Làm như không dám tùy ý xâm nhập, người ngoài cửa dừng bước, ngữ thanh trong miệng nhưng lại càng thêm nôn nòng: “Tôn Chủ! Thuộc hạ cầu kiến! Mong Tôn Chủ đáp ứng!”
Kì Minh Nguyệt quay đầu cùng Kì Hủ Thiên đối diện, đã thấy hắn lộ ra vài phần vẻ hứng thú, trong miệng chậm rãi đáp: “Vào đi.”
Người ngoài cửa nghe xong lời ấy hiển nhiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong miệng cũng kính cẩn hơn: “Tạ ơn Tôn Chủ.” Cẩn thận đáp lại, mới gặp nhất kiện cẩm bào ở trước cửa giơ tay áo lên, sau khi cung kính thi lễ, mới bước tiến vào.
__________ Hết chính văn chương thứ 88 __________