Chương 27

Edit: Mều
Beta: Hà


Kinh Chuẩn năm mười tuổi theo sư phụ đến phía bắc học võ, sau lại gia nhập quân ngũ, ngày thường trở về Bách Hoa đô cũng là vì thăm song thân, từ lúc hắn 24 tuổi song thân lần lượt qua đời, hắn đã hơn năm năm không trở về. Giờ nhìn Kinh Túc trở về Bách Hoa đô lại đột nhiên không thoải mái, liền quyết định mang theo Kinh Túc cùng rời đi.


“Ta sẽ mang Nhị đệ về quê nhà, chuyện ở đây muốn gạt nó rất dễ dàng.” Kinh Chuẩn nói.
Lâu Ngọc gật đầu, đứng lên, kéo Chu Tài ra ngoài.
Tư Mã Thính Phong trơ mắt nhìn bóng lưng Lâu Ngọc…


“Ngươi đã là người của ta, không được phép chạy loạn!” Kinh Chuẩn siết chặt vòng tay đang nắm lấy thắt lưng Tư Mã Thính Phong, lại nói, “Bây giờ ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi!”


Bao Văn Bưu và Lý Quỳ thấy tình thế không ổn, vội mượn cớ dìu Kinh Túc xuống nghị ngơi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Hai người vừa ra khỏi trướng bồng đã nghe thấy một tiếng la to, “Đại tinh tinh nhà ngươi đi ch.ết đi…”
...


Dùng qua cơm trưa, Lâu Ngọc và Chu Tài muốn tiếp tục lên đường đến Y Tiên cốc, đám người Kinh Chuẩn cũng muốn rời đi tới Kiều Sơn đô —- Quê nhà Kinh Chuẩn.


available on google playdownload on app store


Lâu Ngọc đang đứng bên cạnh xe ngựa nói chuyện cùng với Trương Quý tới đưa tiễn, xoay người thấy Tư Mã Thính Phong hai tay ôm thắt lưng từng bước từng bước đi tới chỗ y.
“Công tử, lên đường bảo trọng!” Trương Quý hành đại lễ với Lâu Ngọc, xoay người rời đi.


“Ngươi cho ông ta cái gì?” Tư Mã Thính Phong đi tới trước mặt Lâu Ngọc, gã vừa đi qua Trương Quý thấy ông ta cầm một bình sứ màu lam cất vào trong y phục.
“Dược cho Kinh nhị công tử!” Lâu Ngọc nói.


“Cái tên quỷ xui xẻo gầy nhom đó đúng là phải cần bồi bổ!” Tư Mã Thính Phong vừa nói, dùng cả tay chân để bò lên xe ngựa Lâu Ngọc.
“Thính Phong, nhầm xe rồi!” Tư Mã Thính Phong đang nhe răng nhếch miệng trèo lên xe ngựa liền bị Kinh Chuẩn chạy theo sau đi đến ôm xuống.


Tư Mã Thính Phong cau mày cắn răng, giơ tay âm thầm muốn điểm huyệt đạo trên người Kinh Chuẩn: Ta cũng không tin không trúng!
“Vẫn chưa từ bỏ ý định?” Kinh Chuẩn ôm Tư Mã Thính Phong đến xe ngựa binh lính vừa dắt tới, trong xe ngựa có đặt đệm bằng da hổ, vừa mềm vừa ấm.


Tư Mã Thính Phong vừa trông thấy tấm đệm bằng da hổ, cả người không nhịn được mà run rẩy, chuyện tối hôm qua bị đại tinh tinh cường áp trên đó lăn qua lăn lại tất cả đều hiện lên.
“Xấu hổ?” Kinh Chuẩn nắm cằm Tư Mã Thính Phong, nhìn trái nhìn phải nói, “Nghĩ gì vậy?”


Tư Mã Thính Phong quay đầu không thèm đáp lời Kinh Chuẩn.
“Lần sau không nên thử điểm huyệt của ta, ngươi điểm không trúng đâu!” Kinh Chuẩn dời tay xuống cần cổ mảnh khảnh của gã.


“Ngươi là quái vật!” Đỏ bừng trên mặt Tư Mã Thính Phong còn chưa hết, tức giận nói: Nào có ai có thể tùy ý di chuyển huyệt vị chứ?


Võ công Tư Mã Thính Phong học thiên về sự dẻo dai, mềm mại, mà Kinh Chuẩn tập lại chính là loại võ công phương Bắc mang phần bá đạo, hơn nữa nội lực bản thân Kinh Chuẩn vô cùng thâm hậu kinh nghiệm đối phó với kẻ địch phong phú, khắc chế Tư Mã Thính Phong rất thành thạo.


“Ngươi thích là được!” Kinh Chuẩn dùng tay vuốt ve vùng lưng Tư Mã Thính Phong.
“Ta thích nữ nhân mềm mạt thơm mát!” Tư Mã Thính Phong túm lấy tay Kinh Chuẩn, liếc mắt nói.


“Chuyện trước kia ta không xen vào, sau này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, dám chạy loạn ta sẽ trói ngươi lại!” Hai tay Kinh Chuẩn nắm lấy bả vai của Tư Mã Thính Phong, kéo người đến trước mắt, mặt kề mặt nghiêm túc nói.
...
“Trông trừng phu nhân!” Kinh Chuẩn hạ màn xe, nói với mấy binh lính trông xe ngựa.


“Rõ, tướng quân!” Mấy binh lính đáp, nhanh chóng tản ra vây quanh xe ngựa ở trung tâm, tạo thành trận pháp Có chạy đằng trời.
Trong xe ngựa, Tư Mã Thính Phong lại bị điểm huyệt.


Tư Mã Thính Phong nằm trên tấm đệm da hổ đã bị gã ghi hận bĩu đôi môi sưng đỏ, trong lòng mắng Kinh Chuẩn đến máu chó đầy đầu, oán hận: Cứ chờ đấy cho lão tử, nhất định phải chạy thật xa, xem đại tinh tinh nhà ngươi bắt được cái chim…


Kinh Chuẩn đi về phía Lâu Ngọc, nói, “Ta muốn xin ngươi chút dược cho chuyện sinh hoạt vợ chồng... ”
“Trước khi ngươi vào thì bôi ở nơi đó của Tư Mã Thính Phong chút thuốc mỡ làm trơn.” Lâu Ngọc lấy trong bao quần áo hai hộp thuốc mỡ, đưa cho Kinh Chuẩn.


Kinh Chuẩn mở hộp ra ngay lập tức ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, lấy tay chạm một chút hai ngón tay chà sát ——– Quả nhiên trơn mịn dị thường.
“Đa tạ!” Kinh Chuẩn nhét thuốc mỡ vào ngực, nhìn Ngụy Trung Thần đang xách bao y phục cách đó không xa gọi lớn, “Ngụy tiên sinh, ngươi tới đây chút!”


“Tướng quân, có chuyện gì?” Ngụy Trung Thần đi tới, hỏi Kinh Chuẩn.


“Ngươi nói cách làm dược cao này cho Ngụy tiên sinh, để sau này ông ấy làm cho ta! Ta và Thính Phong chắc chắn dùng thứ này rất nhanh, đi tìm ngươi lấy sợ không kịp, nghẹn lâu rất khó chịu!” Kinh Chuẩn coi chuyện như lẽ đương nhiên nói với Lâu Ngọc.


“Được!” Lâu Ngọc đáp, đem phương pháp làm dược cao cẩn thận nói cho Ngụy Trung Thần.
Chu Tài sau khi chia tay đám người Bao Văn Bưu liền trở lại, ngồi trước xe ngựa lau đao, đợi Lâu Ngọc lên xe.
...
Lâu Ngọc đưa cho Kinh Chuẩn một lọ Tuyết Sơn lộ, khoát tay lên xe, cùng Chu Tài đánh xe rời đi.
...


Chu Tài rất thích được ở riêng với Lâu Ngọc, thiếu đi Tư Mã Thính Phong trong lòng hắn càng thoải mái, không có chuyện gì liền hát to những điệu dân gian quê nhà suốt đoạn đường lên núi.


Ngày thứ hai sau khi từ biệt đám người Kinh Chuẩn, Chu Tài và Lâu Ngọc cuối cùng cũng tới mảnh đất giao nhau giữa Bách Hoa đô cùng Thủy đô không ai  quản lý —— Thấp Lâm cốc.


Trong Thấp Lâm cốc đủ loại cây cổ thụ già cao chọc trời, cỏ thân mềm cao dài sinh trưởng đặc biệt nhiều. Ở trong cốc dù ngày hay đêm đều mang đậm vẻ âm u.
Lâu Ngọc tiến vào Thấp Lâm cốc không lâu, đã cảm thấy trong dạ dày sôi trào dữ dội, cầm khăn che miệng nôn khan.


Chu Tài ngừng xe, chui vào trong khẩn trương ôm lấy Lâu Ngọc hỏi, “Vợ, ngươi làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì!” Lâu Ngọc dựa vào ngực Chu Tài, nôn khan cũng dần dứt.
“Ngươi uống miếng nước cho ấm dạ!” Chu Tài với túi nước trên thành xe, mở nắp, cẩn thận đút nước cho Lâu Ngọc.


Lâu Ngọc uống xong, nhịn không được nhíu lại chân mày: Vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
“Chu Tài…” Lâu Ngọc đưa tay chạm vào khuôn mặt Chu Tài vì lo lắng mà trở nên căng thẳng.
“Vợ, ngươi tốt hơn chứ!” Cu Tài siết chặt Lâu Ngọc trong ***g ngực, không ngừng cọ trên mặt Lâu Ngọc.


“Ừ!” Lâu Ngọc đẩy mặt Chu Tài ra, vươn đầu lưỡi phấn nộn tinh tế ɭϊếʍƈ lên đôi môi dày của Chu Tài.
“Vợ, thân thể ngươi?” Hầu kết Chu Tài rung động, cố nén cỗ nhiệt hỏa trên người, lo lắng hỏi Lâu Ngọc.


“Đã ổn rồi! Chúng ta làm đi!” Lâu Ngọc ôm lấy cổ Chu Tài, đè môi hôn lên, vươn đầu lưỡi vào trong miệng Chu Tài.
“Vợ, chờ thân thể ngươi tốt hơn chúng ta hãy làm!” Chu Tài đỡ Lâu Ngọc nằm xuống, đắp kín chăn, lúng túng chui ra ngoài xe.


Chó trắng Tiểu Hồ ly ở ngoài xe thấy Chu Tài đi ra, vẫy đuôi giơ móng vuốt chỉ về hướng đông bắc sâu trong rừng.
Chu Tài nhét chó trắng Tiểu Hồ ly vào trong xe ngựa, “Vào chơi với vợ!”


Sờ sờ thanh đao giết heo sau lưng, Chu Tài ngâm nga điệu hát dân gian, tiếp tục đánh xe, chẳng qua sắc mặt nhìn về rừng cây xung quanh càng thêm chú ý hơn.


Cách đó không xa, trên một gốc cây cao lớn rậm rạp, một người mang mặt nạ trắng mặc áo choàng màu chàm, dựa vào cành cây khô nhìn chằm chằm xe ngựa Lâu Ngọc và Chu Tài.
Trong xe ngựa, Lâu Ngọc nắm lấy lỗ tai xù của chó trắng Tiểu Hồ ly, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.






Truyện liên quan