Chương 50: Xin Thứ Lỗi
Lạc Tịnh Hy đang xem sổ sách, Các Từ liền đi vào, dáng vẻ đầy lo lắng, vội vã
- Trắc phi, Trắc phi
Lạc Tịnh Hy điềm tĩnh nhìn nàng ta
- Nói
- Bẩm Trắc phi, phu nhân tới
Nghe thấy vậy, Lạc Tịnh Hy bắt đầu thấy đau đầu, nàng ta bỏ lại công việc, khoác áo choàng lên rồi ra cửa sau
Hiên Nguyên- Mẫu thân của Lạc Tịnh Hy, nữ nhi của một lính lệ bình thường. Phụ thân nàng ta là trường sử, sau khi Lạc Tịnh Hy lấy Thái tử, có thân phận, mới may mắn được làm quan văn tam phẩm là thị lang. Phải nói, gia cảnh nàng ta cũng không phải quá lớn, cũng không phải quá nhỏ, vì vậy, phụ mẫu luôn rất kì vọng vào nàng ta
Thấy Lạc Tịnh Hy, Hiên Nguyên liền lập tức đi tới
- Tịnh Hy, sao dạo này im ắng vậy, phải mau chóng sinh con cho Thái tử, củng cố địa vị mới được
- Mẫu thân, người đừng sốt ruột, cái gì cũng phải từ từ
Hiên Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn
- Con đó, đừng nghĩ ta không biết gì, dạo này nghe đồn Thái tử phi bỗng dưng rất được lòng Thái tử, sao con lại vô dụng vậy, nhỡ nàng ta sinh con trước thì chúng ta phải làm sao
- Mẫu thân...
- Được rồi, mấy ngày nữa là đầu tháng,không cần biết con làm thế nào.Nhất định phải lên được giường của Thái tử, nếu không, đừng gọi ta là mẫu thân nữa
Hiên Nguyên đi khỏi, Lạc Tịnh Hy lòng như quắt lại, nhưng vốn đã quen, nàng ta không hề khóc. Các Từ ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại, đến bên cầm vạt áo của Lạc Tịnh Hy
- Trắc phi, phu nhân cũng là muốn tốt..
- Bỏ raaa
Lạc Tịnh Hy hất mạnh làm Các Từ bị văng ra
- Ngươi là một con chó, một con chó tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta
Không cần nói, Lạc Tịnh Hy cũng biết chắc chắn là Các Từ lại lắm mồm, nếu không nể Hiên Nguyên, Lạc Tịnh Hy chắc chắn sẽ khiến nàng ta sống không bằng ch.ết
Các Từ không nói lời nào, chỉ lại lẳng lặng đi theo chủ tử của mình
Nan Nan đi đến nơi mà Thời Thiên nói, nhìn xuống những bậc tầng mà "mình" từng rơi xuống,vết máu của Giang Lăng Y đã in thành một vết ở đó, Nan Nan cứ nhìn chằm chằm vào, cả người bỗng chốc run rẩy, toàn thân bất động
- Thái tử phi
Tiếng nói của Thời Thiên mới khiến Nan Nan giật mình, cô cứ như vừa thoát khỏi con bóng đè vậy, nếu không phải Thời Thiên gọi lại, cô không biết có phải sẽ ngã xuống không. Tim Nan Nan đập rất nhanh, một hình ảnh trong kí ức của Giang Lăng Y làm cô lo sợ
- Thái tử phi, người có sao không ạ?
- Ta..ta không biết, chúng ta về thôi
Thời Thời Thiên tiến đến đỡ tay Nan Nan, nhìn cô đầy lo lắng
- A Thi
- Dạ?
- Trên đời này, người có thể đánh Giang Lăng Y, là những ai
- Người đánh lại được người, đầu tiên là mẫu thân người, nhưng chủ nhân đã truyền lại hết võ công cho người rồi. Người thứ hai, là các chủ của Linh vân các
Nan Nan nghe xong, càng thêm lo lắng
- Nhưng các chủ đâu có lý do gì để giết ta
Thời Thiên nghe Nan Nan nói xong, nàng ta mới giật mình khi biết suy nghĩ của Nan Nan
- Tiểu chủ nhân... không lẽ, ý người nói là người...
- Đúng, ta đã tự tử
Nan Nan với đôi mắt kiên định trả lời Thời Thiên, Thời Thiên khó lòng mà tin, hỏi lại
- Nhưng.. Nhưng vì lý do gì?
- Ta hỏi ngươi, tại sao quan hệ với ta lại kém như vậy?
- Thuộc hạ...
- Nói
Thời Thiên trầm ngâm nghĩ một hồi, rồi lắc đầu
- Thuộc hạ thực sự không biết tại sao người lại ghét thuộc hạ nữa. Từ khi chủ nhân cho thuộc hạ đến hầu hạ người, người đã rất không vừa ý thuộc hạ
Nan Nan nghe xong mới thầm hóa ra là vậy, thực ra người từ nhỏ đã bị "cách ly" xã hội như cô và Giang Lăng Y, vốn việc kết bạn là điều rất khó, nhưng với Lăng Y, có lẽ một lý do nào đó, nàng ta không thích kết bạn
Thời Thiên cứ nhìn chằm chằm Nan Nan, cô mới cười dịu dàng an ủi
- Ta nghe nói, khi mất trí nhớ, tính cách thật của một người sẽ bộc lộ ra rất rõ
Nan Nan nói xong quay đi, không dài dòng, không giải thích, Thời Thiên cũng hiểu được ý nói của Nan Nan. Nhìn bóng lưng của cô, lòng Thời Thiên quặn lại, xót thương cho tiểu chủ nhân của nàng ta. Thời Thiên chạy đến cho kịp Nan Nan, hỏi cô
- Tiểu chủ nhân, người có dự định gì?
- Đừng hỏi ta, hỏi cô đi, cô có dự định gì?
Thời Thiên ngạc nhiên, nàng ta trước giờ chưa từng nghĩ đến việc này, bỗng Nan Nan dừng lại làm Thời Thiên bất ngờ. Nàng ra nhìn cô, tò mò nhìn xem cô đang nhìn gì. Nàng ta không biết, ánh mắt của Nan Nan đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Triệu Nghiêm và Lạc Tịnh Hy, hai người đối mắt chàng chàng thiếp thiếp, vốn rất bình thường, tại sao,tại sao lòng cô lại khó chịu vậy. Không đúng,thực sự có gì đó không đúng
Nan Nan quay lưng chạy đi, ra lệnh không cho Thời Thiên đi theo. Cô đi đến một quãng vãng, tay đặt lên phiến đá đỡ thân. Rốt cuộc có chuyện gì với thân thể này vậy, từ khi chạm vào Lệ bích, có cái gì đó rất không đúng.
ch.ết tiệt, cái thân thể đáng hận, cái thời không đáng hận, cái thế giới đáng hận
Nan Nan tự dưng nhớ đến thế giới mà mình từng sống, nhớ lại những quãng tuổi thơ đẹp nhất. Bỗng sắc mặt cô chuyển đổi, tay chân run rẩy, sự lo lắng, sự bất an ăn tận xương tủy
Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao, tại sao cô không nhớ được tên ba mẹ nữa
Nan Nan ngã quỵ xuống, đập vào đầu mình
"Nghĩ đi!! Nghĩ đi!! Tên ba mẹ mày là gì?!! Tên là gì!!!!"
Nan Nan giờ mới nhớ tới kí ức của Giang Lăng Y bỗng dưng xuất hiện không rõ lý do. Không lẽ, cô..đang hợp với Giang Lăng Y làm một, hoặc có thể nói, cô đang biến thành Giang Lăng Y
Tại sao lại vậy? Tại sao chứ?
Nan Nan hiện tại mất bình tĩnh vô cùng, cô điên cuồng nhìn xung quanh, rốt cuộc có cái gì có thể giúp Nan Nan trút giận không. Nan Nan không chịu được nữa, hét to lên, hét đến khi giải tỏa hết năng lượng tiêu cực, đến khi cổ họng khàn đi. Khi có người tới, cô đã trốn đi
Không thể thế được. Nếu cô không còn là Lâm Uyên Nan nữa, cô sẽ trở thành cái gì. Liệu cô có tồn tại không? Sống với một cơ thể hồn phách hỗn tạp như vậy, thà rằng hồn phi phách tán quách đi
- Nan Nan, người khóc sao?
Nan Nan quay lại, nhìn Lý Nguyệt Thần đang lo lắng đứng đó. Nàng ta là người duy nhất biết được cô đang phải chịu đựng điều gì. Nguyệt Thần tiến đến, lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho cô
- Sao vậy? Ai lại to gan làm người khóc vậy?
Nan Nan hiện tại cảm thấy việc khóc trước mặt người khác là việc rất xấu hổ, thế nhưng, Lý Nguyệt Thần lại mang cho cô cảm giác của một người chị trưởng thành thấu lẽ đời, thực sự không hề cảm thấy việc lộ ra sự yếu đuối là quá khó chịu
- Nguyệt Thần, cô đã bao giờ cảm thấy
việc không thể làm chính mình chưa? Cứ như sống cho người khác, sống cho một thân phận khác, nó có phải rất đáng ghét? Rất đáng hận?
Lý Nguyệt Thần nhíu mày nhìn Nan Nan, sao mới một thời gian không gặp, Nan Nan của nàng ta đã biến thành cái bộ dạng suy tư u sầu như vậy. Thực sự nàng ta không muốn thấy điều này, sự vui vẻ, sự thoát tục trước đây làm sao để lấy lại
Thế nhưng, để giữ được điều đó trong chốn thị phi đầy quỷ vọng này, là điều rất giỏi rồi
- Nan Nan, người khoác lên mình một bộ y phục. Cả đời này của người, khoác lên được mấy y phục được như ý, người muốn một bộ thường phục, nhưng cả đời lại bó trong phượng bào, vải gấm. Người muốn khoác một bộ phượng bào,vải gấm, nhưng cả đời chỉ có thể mặc thường phục, nông phục. Người thích một y phục tím, nhưng họ mặc y phục xanh, người phải mặc màu xanh. Người thích y phục xanh, nhưng họ muốn người mặc y phục tím, người phải mặc màu tím. Nan à, ta không biết người gặp chuyện gì, ta cũng không muốn tò mò chuyện tư của người, ta chỉ có thể cho người câu nói: Y phục màu gì không quan trọng, vải y phục là gì không quan trọng, thứ mình thích là gì cũng không quan trọng. Không thể biến thứ mình thích thành thứ mình sở hữu,thì biến thứ mình sở hữu thành thứ mình cần, cần nó để làm gì, bản thân tự ắt tự rõ
Nan Nan bình thường ghét dài dòng, vòng vo,nhưng câu này Nguyệt Thần nói ra từng câu từng chữ khắc tận tâm cô. Không phải lời khuyên, không phải an ủi, Nguyệt Thần và cô nói chuyện với nhau cũng không được mấy lần nhưng lại có thể thấu hiểu nhau đến thế,thực sự là một tri âm tri kỉ
- Nguyệt Thần, còn cô thì sao? Cô sẽ làm gì?
Nan Nan dường như cũng đã cảm nhận được lòng trắc ẩn của Nguyệt Thần, nàng ta trầm tĩnh, toát lên khí chất lạnh lùng nhưng không cao ngạo, khi cười lên dù là vui,hay buồn, vẫn thấy sự thấm đượm u sầu trong hai khóe mắt
- Ta sẽ nói với người sớm thôi
Nan Nan cười, cũng không ép khó Nguyệt Thần nữa. Cô bỗng nhiên mới nhận thức được hiện tại, hỏi
- Phải rồi, sao cô lại ở đây?
- Ta và Thánh thượng vừa ra ngoài,tiện thể đến Thái tử phủ. Hình như Thánh thượng có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với điện hạ. Ta vừa hay có thể tìm người nói chuyện
- Phải, vừa hay
Nan Nan và Lý Nguyệt Thần vừa đi vừa nói, tâm trạng của cô cũng vậy mà đã tốt lên một chút
Buổi tối, Thời Thiên sai người bày thiện cho Nan Nan, nhìn cô chằm chằm,có vài phần an ủi
- Thái tử phi,hình như khí sắc của người tốt hơn rồi
- Ta tốt hơn nhiều rồi, ngươi yên tâm
Suốt từ khi Nan Nan ngất xỉu đến giờ, Thời Thiên mãi mới thấy Nan Nan cười, nụ cười trút được gánh nặng cả của cô cả của nàng ta
- Ta xong rồi, cất hết đi,hôm nay ta muốn nghỉ sớm. Ngày mai sẽ là một ngày mới
Thời Thiên đáp lời vui theo, sai người dọn đồ rồi ra ngoài. Nan Nan vừa thay đồ ngủ, ra gương chải đầu ngắm vuốt, bỗng dưng lạnh gáy vô cùng. Không lẽ...
Nan Nan lập tức quay lại sững sờ nhìn Phong Triệu Nghiêm, hét lên
- Phong Triệu Nghiêm ngươi là ma hả!!!!
- Dọa nàng sao?
- Ngài như vậy không dọa người mới là lạ
Nghe Phong Triệu Nghiêm nói xong, cô mới biết hôm nay Thánh thượng tới đây là khuyên Phong Triệu Nghiêm để ý tới cô nhiều hơn, Giang thái phó- phụ thân của Giang Lăng Y vừa lập công, và chuyện này cũng không phải lần đầu, mỗi khi ngủ lại đây, Phong Triệu Nghiêm đều không hề khoa trương, vậy nên ngoài Lượng Cửu không mai theo người nào hầu hạ
Chỉ có điều Nan Nan rất không quen, nhưng mà cô làm gì được khác, với lại hắn còn chẳng hứng thú gì với cô
- Vậy Thái tử,ngài nằm trên giường hay nằm dưới đất
- Tại sao ta phải nằm dưới đất? Chúng ta nằm cùng nhau
Nan Nan nghe xong đờ cả người,miễn cưỡng vô cùng. Cô nào biết, Phong Triệu Nghiêm cũng vô cùng miễn cưỡng, trước kia như vậy hắn chỉ thờ ơ ngủ một giấc rồi sáng sớm thượng triều, còn bây giờ hắn cứ nhìn thấy cô là bối rối, không biết làm gì, lần đầu tiên phải giả vờ bình tĩnh bất động
Phong Triệu Nghiêm sai người chuẩn bị nước đi tắm, cũng may hắn đi rồi, nếu không Nan Nan chắc không thở nổi mất. Đáng lí ra cô phải cảm thấy khó chịu, vướng víu, nhưng hiện tại cô lại rất là rất là bồn chồn, hồi hộp, lại cảm thấy thứ niềm vui ch.ết tiệt sâu bên trong. Thề có trời đất chứng giám,đây chắc chắn không phải cảm giác của cô, cô rất rõ mình không cảm thấy gì, cái cảm giác tự thân thể này sinh ra
Phong Triệu Nghiêm tắm xong, hắn cũng bận trên mình bộ đồ ngủ, thân hình vạm vỡ của người học võ cứ vậy mà hiện hết ra, bờ vai rộng, tay đẹp, chân đẹp, cái đếch gì cũng đẹp. Má nó thực sự không thể nhìn nổi nữa
Phong Triệu Nghiêm ngồi lên giường, chuẩn bị cắt nến, hắn giờ mới để ý dáng vẻ của Nan Nan, cô đang quay lưng về phía hắn nhưng hình như không có được thoải mái
- Giang Lăng Y, nàng ổn chứ?
Nan Nan không hề để tâm đến lời của Phong Triệu Nghiêm, cô vẫn đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc cái cảm giác này cô phải của mình hay không,hay là của "nàng ta". Ngực cô càng ngày càng khó chịu, Phong Triệu Nghiêm bỗng thấy không an tâm, tiến gần tới Nan Nan
- Ngươi không khỏe sao?
Nan Nan đầy kiên định quay về phía Phong Triệu Nghiêm, bốn mắt nhìn nhau, cô muốn xác định rốt cuộc suy đoán của mình có đúng hay không
Nan Nan ngồi dậy, trước khi Phong Triệu Nghiêm nhận thức được cô định làm gì, Nan Nan đã và đang hôn chặt lấy hắn. Hai chân cô đan vừa vào hai chân của Phong Nghiêm, hai tay một tay đan qua đầu hắn, một tay đặt lên vai hắn. Nan Nan ban đầu là chạm môi, sau dần bắt đầu di chuyển hai cánh hoa,cô chưa từng hôn ai cả, nhưng khi hôn Phong Nghiêm, cô lại vô thức sâu càng muốn sâu
Không phải Nan Nan quá khỏe, mà là Phong Triệu Nghiêm chưa kịp hoàn hồn, hắn thụ động bị Nan Nan đẩy xuống, đến khi nhận thức lại được mới chống lại một tay, không để mình bị đè xuống hoàn toàn. Nan Nan hai tay nắm chặt vai áo hắn, dần dần bỏ mình ra khỏi đôi môi hắn, cô quá nóng vội, hoàn toàn không hề để ý chút nào đến hậu quả. Nan Nan bối rối vô cùng, rốt cuộc cô vừa làm cái chó gì vậy? Nan Nan nhìn Phong Nghiêm, đôi mắt của hắn vẫn tỏ rõ sự ngạc nhiên, Nan Nan chắp hai tay lại
- Thứ lỗi...Thứ lỗi
Phong Nghiêm lập tức nắm chặt tay cô rồi đè cô xuống, Nan Nan không đẩy lại được, hai bàn tay cô bị hắn nắm chặt rồi ghì ở trên đầu Nan Nan
- Nữ nhân ngươi được lắm, xin lỗi là xong?