Chương 11
"Ngươi nói cái gì" ? Một ông lão tóc trắng, râu trắng, khuôn mặt phúc hậu trong đại sảnh hô lớn.
Thiếu niên vừa nói chuyện với Kiều Vân kia cung kính nói: "Vân Triều gia gia, không lầm đâu, chính xác Thanh Nguyệt đã trở lại, nhưng nương của nàng không đi theo, nàng còn muốn tham gia tỉ thí".
Thanh Vân Triều lộ ra vẻ vui mừng, vì đứa cháu yêu quí của ông quay lại, trừ rất nhiều người khác đang nhíu mày.
"Thanh Ngọc, ngươi đưa nàng vào". Thanh Vân triều nói.
Thiếu niên tên Thanh Ngọc kia đi ra, tiến tới chỗ Kiều Vân đang đợi, nói: "Gia gia muốn mời muội vào đại sảnh, đi theo ta".
Bên trong đại sảnh, đám người kia vẫn bàn tán chuyện Thanh Nguyệt chỉ là một tên phế vật, chợt Kiều Vân cùng Thanh Ngọc đi vào.
Đám người Thanh gia khác thấy thế, lập tức cười nhạo, bàn tán xôn xao cả lên.
"Câm miệng hết cho ta !" Thanh Vân Triều đập bàn quát, lập tức cả đại sảnh im bặt.
Thanh Vân Triều đứng người lên lập tức đi về hướng Kiều Vân, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, ngươi thế nào chỉ có một người trở lại ? Mẹ ngươi đâu ? Những năm nay các ngươi sống tốt hay không ? Thật đáng hận, chúng dám nhân lúc ta bế quan tu luyện năm năm mà đuổi mẹ con ngươi đi. Ta nhất định sẽ đưa mẹ con cháu trở lại".
Kiều Vân biết được lão gia này chính là người mời hai mẹ con Tiểu Nguyệt tới, rất lo lắng cho họ, cười tươi đáp: "Hai mẹ con chúng cháu vẫn ổn thưa gia gia, còn chuyện đó, lát nói sau, sắp đếm giờ tỉ thí rồi".
"Ngươi thực sự muốn tỉ thí sao ? Gia tộc đại hội đều là có thể sử dụng ma pháp và thu hành mới được thể tham gia, ngươi xác định ngươi tham gia sao ? Đến lúc đó xảy ra chuyện, ta như thế nào nói chuyện với nương cùng cha ngươi ở trên trời đây." Thanh Vân triều một bộ dạng vì Thanh Nguyệt suy nghĩ nói. Ông lão rất để tâm đến nàng.
Kiều Vân đáp: "Đừng lo, cứ để yên cháu thể hiện".
Thanh Vân Triều thấy bộ dáng quả quyết của nàng, nói: "Đã như vậy, ta cho phép ngươi tham gia, bất quá ngươi phải chính mình chú ý an toàn, nếu có việc gì ta sẽ ra tay tiếp ứng".
Nàng gật đầu rồi ngồi xuống ghế được bày sẵn xung quanh đấu trường, tức thời có một tiểu cô nương tiến tới, bộ dạng hung hăng nói: "Thanh Nguyệt, không ngờ kẻ phế vật như ngươi cũng dám tới đây".
Kiều Vân cười gian mãnh: "Oa, không phải Tiểu Phù đó sao ? Hôm trước đến phá nhà mẹ con chúng ta, bị đánh cho chạy trối ch.ết còn chưa đủ à" ?
Thanh Vân Triều nghe vậy trừng mắt nói: "Tiểu Phù ngươi dám làm vậy à ? Để xem sau hôm nay ta trừng trị ngươi như thế nào".
Mọi người đều khiếp sợ trước uy nghi của ông, Thanh Tiểu Phù cũng vậy. Câm lặng trong uất ức, nàng ta cũng kiếm chỗ ngồi, dự định sẽ trả thù Thanh Nguyệt trên lôi đài.
Cho đến khoảng thời gian chính thức, nhiều khách mời từ các gia tộc lớn khác đến. Gồm có 4 đại gia tộc Mạc, Trần, Lê, Đào, mỗi gia tộc 5 người đại diện.
Tầm 8 giờ, đại hội chính thức bắt đầu. Một người đàn ông trung niên đứng giữa lôi đài, nói: "Tại hạ là Kim Lương, Hội trưởng hội pháp sư Xích Diễm của Linh Sơn thành, may mắn đảm nhiệm chủ trì kiêm giám khảo cuộc tỷ thí của gia tộc Thanh lần này. Trận tỷ thí hôm nay là vòng loại hỗn hợp. Mọi người cùng tiến lên lôi đài, đến khi còn lại 20 người. Vòng loại không được phép sử dụng vũ khí, ma thú, không được phép lấy mạng người khác. Giờ, mời tất cả tuyển thủ lên lôi đài". Dứt lời, người đàn ông đó nhảy xuống về khu vực dành cho trọng tài.
Nhất thời toàn bộ tuyển thủ Thanh gia gồm gần trăm người tiến lên.
Kiều Vân giả bộ muốn trốn, trong đám người tránh trái né phải, nhìn như không có quy luật, sau đó đẩy chúng xuống lôi đài.
Sau đó rất nhiều người bị hạ, đến khi còn lại đúng 20 người, trọng tài hô ngừng.
Hai mươi người đó bao gồm cả Kiều Vân, Thanh Ngọc, Thanh Tiểu Phù và một số kẻ được gọi là "thiên tài" khác.
Nhìn thấy Kiều Vân được tiến vào vòng trong, mọi người hết sức kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cho rằng nàng ăn hên mà thôi. Trừ tất cả các khách mời võ công, ma lực thâm hậu cùng gia gia Vân Triều biết nàng chính là thiên tài võ học ẩn giấu.
Tỉ thí vòng sau chủ yếu là đấu tay đôi, 20 người chia thành 10 trận. Mỗi tuyển thủ bốc thăm chọn số từ 1 đến 10, ai trùng sẽ đấu với nhau. Cứ tiếp tục như thế cho đến vòng sau cùng.
Kiều Vân mở giấy ra, số 2. Khi bắt đầu tỷ thí, nàng thật sự chuyên tâm xem trận đấu, để tìm cách chiến đấu cho hợp lí.
Cặp đầu tiên có số 1 đấu với nhau là Thanh Tú - tiểu pháp sư cao cấp, năm nay 11 tuổi và Thanh Nguyên - võ giả cấp 4. Đầu tiên, tên Thanh Tú sử dụng ma pháp hệ thủy, tấn công trước. Hắn niệm phép ra chín quả cầu nước to tầm một nắm tay người lớn, bay về phía Thanh Nguyên. Hắn liền tránh né đi, rút kiếm ra phát nội lực chém về trước. Tên kia thì hô: "Độc giác thú". Tức thời xuất hiện con cá vảy màu lam một sừng tạo khiên nước chặn được kiếm khí. Sau đó Thanh Tú giơ tay chưởng phía trước, tên võ sư ăn trọn một đòn lăn xuống khỏi lôi đài.
"Hừm, triệu hồi sư à, vớ vẩn quá". Kiều Vân bình luận.
"Thanh Tú chiến thắng. Tiếp theo, hai đấu thủ rút được số 2 lên sân". Trọng tài hô lớn.
Kiều Vân nghe tới lượt mình, nhanh nhóng bước lên, đối thủ của nàng không ai khác, chính là Tiểu Phù.
Tiểu Phù đắc ý, một tên phế vật bảy năm không thể tu luyện, lại muốn tỉ thí, nên tiểu nha đầu đó không đem nàng để vào mắt. Huống chi còn bị thua thảm hại ở nhà của Thanh Nguyệt, định nhân cơ hội này mà trả thù.
Nàng nheo mắt khẽ phân tích, chỉ là một pháp sư sơ cấp mà còn dương oai diễu võ. Tuy nhiên với người khác mười tuổi mà đạt được pháp sư sơ cấp thì là thiên tài.
“Chịu ch.ết đi, đồ phế vật ! Thổ tiễn". Tiểu Phù hét lớn, tụ tập ma pháp trên tay, phóng ta một mũi tên đất khổng lồ, bay nhanh tới chỗ nàng.
“Phải không ? Vậy thử xem !” Kiều Vân cười nói, tụ tập ma pháp hệ ám trên tay thành hình kiếm màu đen.
Mọi người nhất thời hô ầm lên: "Ma pháp sư ám hệ, không thể nào".
Chính vị gia chủ kia cũng kinh ngạc không kém, sau đó cười ha hả: "Không ngờ cháu ta lại là ma pháp sư ám hệ, chả trách sao lại muốn quả quyết lên lôi đài thế. Ra là giấu nghề, còn nhỏ mà nguy hiểm quá".
Nàng đưa tay lên trước, quét ngang nói: "Nguyệt nha". Lập tức một luồn ma pháp màu đen bay đi hình bán nguyệt, nhắm thẳng tới phía Tiểu Phù. Luồng ma pháp ấy cắt đôi thổ tiễn, chém thẳng vào Tiểu Phù, tốc độ nhanh tới mức nàng ta không kịp phòng bị. Dính nguyên đòn đánh ma pháp, Tiểu Phù bay khỏi võ đài, đập vào bức tường khiến nó nứt toác rồi vỡ nát. Nàng phun một búng máu, sau đó ngã xuống bất động.
"Nhanh chóng chữa trị". Một người trong đó hô lớn. Lập tức Tiểu Phù được uống đang dược phục hồi, rồi bị đưa đi.
"Mẹ nó, con mắt của ta mù thật rồi, đấy mà là phế vật à". Tất cả người trong Thanh gia cùng bàn tán.
"Người Thanh gia không ngờ có một tiểu hài tử giỏi thế này,thật may mắn quá mà". Một lão nhân bên gia tộc họ Trần vuốt vuốt chòm râu bạc trắng thốt lên.
"Pháp sư cao cấp, không, có lẽ đạt cảnh giới đại pháp sư rồi". Một người thuộc họ Đào khẽ bình phẩm.
Người bình thường bỏ ra tám mươi năm cuộc đời cũng chưa chắc đạt tới cảnh giới đại pháp sư, nay một tiểu hài tử mới có 7 tuổi mà đã như vậy, khác nào bảo rằng tất cả những ma pháp sư khác ch.ết hết đi.
"Thật sao ? Ta nghe nói tuyệt thế thiên tài nhất cũng chỉ đạt được ma pháp sư cao cấp năm 13 tuổi. Nàng ta thật khiến người khác ghen tị, không biết còn bá đạo cỡ nào đây" ?
Tiếng bàn tán xôn xao vẫn cứ vang lên, nàng nghe rõ những lời ấy. Kiều Vân quay ra thấy trọng tài ngây ngất trước sức mạnh của nàng, nàng cười tươi nói: "Vậy là ta thắng rồi phải không ? Kìa, tuyên bố đi chứ".
Nghe vậy trọng tài mới hoàn hồn lại, cười nói: "Trận tỉ thí này, Thanh Nguyệt thắng".