Chương 50: Khảo thí
“Đề nghị các người đến tham dự đăng ký thì xếp hàng, không được chen lấn xô đẩy. Kẻ nào không nghe lời sẽ trực tiếp bị loại, cấm ý kiến ý cò”. Giọng nói già nua vang lên, khí thế cười giả trào dâng khiến không khí nhất thời khó thở, duy nhiên không làm gì được Kiều Vân, Lam Phong.
Ở đây tập trung toàn các từ các cậu ấm con chiêu cho đến công tử tiểu thư già giàu, hay đủ loại thành phần lưng hùm vai gấu, đầu trâu mặt ngựa. Bình thường ngổ ngáo, kiêu ngạo lắm nhưng vào đây thì im re, răm rắp làm theo.
Hiện tại những người hàng đầu tiên đang bắt đầu bước đầu tiên để đăng kí tham gia học viện, đó là kiểu chứng cấp bậc ma pháp trong cơ thể theo từng độ tuổi, ví dụ như 8 tuổi là pháp sư sơ cấp thì được coi là thiên tài, ngược lại mười 15 tuổi mới là pháp sư sơ cấp thì tố chất bình thường, bị loại trực tiếp.
Ngước mắt nhìn sang, thấy mấy người đứng đầu biểu hiện khá tiêu cực. Những âm thanh văng vẳng của người kiểm tr.a liên tục mang lên.
“16 tuổi, pháp sư trung cấp, đạt”.
“13 tuổi, pháp sư sơ cấp, đạt”.
“10 tuổi, tiểu pháp sư cao cấp, loại”.
“19 tuổi, pháp sư trung cấp, loại”.
Liên tục rất nhiều người bị loại, cuối cùng cũng đến lượt đám người Kiều Vân. Thứ dùng để kiểm tr.a sức mạnh phép thuật trong cơ thể là quả cầu lam. Mỗi cấp bậc lớn là một ngôi sao lớn, trong đó có ba ngôi sao nhỏ, sơ cấp là một sao, trung cấp là hai sao, cao cấp là ba sao.
“Ngươi tên là gì? Tuổi? Đừng nghĩ đến chuyện khai gian”.
“Kiều Vân, 18 tuổi”. Kiều Vân đáp, không chút chậm chễ đặt tay lên quả cầu.
“Không ngờ Vân tỷ mới 18 tuổi, vậy mà đã làm mẹ rồi”. Vương Lộ Phi nói, thanh âm có chút nuối tiếc.
Đinh! Một sao lớn, ba sao nhỏ, lại một sao lớn, ba sao nhỏ, tiếp tục một sao lớn, ba sao nhỏ. Kiều Vân thấy đủ lập tức rút tay ra, chứ để lộ thực lực thật thì dọa ch.ết cả ngôi trường này mất.
“Đại... đại pháp sư cao cấp... không thể nào! Ngươi còn trẻ thế mà!” Người kiểm tr.a thốt lên kinh ngạc, thức này phải gọi là thiên tài của thiên tài rồi.
“Ầm”. Một cú sốc lớn đánh vào tim của các người đăng ký. Đó là gì chứ, đại pháp sư cao cấp đấy. Vậy mà người ta mới 18 tuổi, loại này cũng yêu nghiệt quá đi a.
“Đủ chưa”? Kiều Vân cười nói, nhất thời người kiểm tr.a lấy lại tinh thần, run rẩy nói: “Đạt... đạt rồi...”
Tiếp đến là Lam Phong.
“Trời đất! Lại một đại pháp sư cao cấp nữa, mười bảy tuổi đại pháp sư cao cấp”. Cả hội trường sốc toàn tập.
Đến lượt Phong Tuyết Linh
“Hôm này là cái ngày quái gì vậy? 8 tuổi đại pháp sư sơ cấp! Biến thái! Siêu cấp biến thái!” Hội trường sốc tập hai.
“Ồ! 14 tuổi pháp sư cao cấp, không tồi”. Nam thanh niên đó cười ha hả, bỗng dưng có được 4 siêu cấp thiên tài cho học viện, đương nhiên vô cùng vui mừng. Hội trường lúc này mắt chữ O mồm chữ A nhìn, hâʍ ɦộ có, ghen tị có. Tiếng nghị luận nhất thời vang lên.
“Nhóm của họ toàn những thiên tài của thiên tài, kinh thế không biết”.
“Thảo nào ngạo mạn đến vậy, đến người yếu nhất cũng đạt đến pháp sư cao cấp. Siêu cấp biến thái a”.
“May mà không chọc vào! Không thì... Ôi thôi! Chẳng tưởng tượng được kết cục nó thảm hại thế nào đâu”?
Trong một căn phòng của học viện, có mấy lão nhân mặc trên mình trường bào pháp sư, đang ngồi đánh cờ, bỗng nhiên có một nam thanh niên chạy vào, hốt hoảng nói: “Hiệu trưởng, hiệu phó. Tin mừng... ha ha... có tin mừng...”
Một lão nhân liền nói: “Việc gì cũng phải từ từ bình tĩnh, chắc thu được thiên tài nào đó hả. Năm nào chả có”.
“Không phải thiên tài... mà là... Siêu cấp thiên tài, một người 18 tuổi đại pháp sư cao cấp, một người 17 tuổi đại pháp sư cao cấp, mội đứa 8 tuổi đại pháp sư sơ cấp”. Thanh niên đó nói, thanh âm tràn ngập sung sướng.
“Cái gì? Điều này là thật!” Lão nhân đó vội hỏi, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Là thật thưa ngài!”
“Đi mau! Chúng ta đi xem”. Lão giả đó thúc giục, ba lão giả cũng vội vội vàng vàng đi theo.
Sau khi Vương Lộ Phi kiểm tr.a xong liền đi về phía Kiều Vân, vui mừng nói: “Hay quá qua rồi! May mà nhờ viên ma thạch tỷ để lại không thì muội phải cuốn gói ra về rồi”.
“Không đáng lắm đâu, vào được là tốt rồi. Ha ha”. Kiều Vân cười lớn một tiếng, sau đó dắt mọi người vào trong một sân lớn, trên bậc thềm giữa sân cũng có một quả cầu thủy tinh trắng không màu. Bên trên bốn lão nhân ngồi, cạnh họ là một thanh niên vừa nãy kiểm tr.a vòng sơ khảo. Nam nhân đó chỉ tay phía đám người Kiều Vân và nói: “Đó, nữ tử tóc đỏ, nữ tử tóc bạch kim và hài nữ tóc nâu, chính là họ đó. Ngoài ra hài nữ bên cạnh cũng đã đạt đến pháp sư cao cấp. Điều ngạc nhiên là họ chung một nhóm. Thật kỳ lạ”.
Bốn lão giả đồng thời nhìn ba người bằng ánh mắt tr.a xét, lập tức bốn người khẽ nhíu mày lại. Một người trong số đó nói: “Quái lạ! Ta không thể tr.a xét thực lực của nữ tử tóc đỏ và nữ tử tóc bạch kim, lạ thật”.
Ba lão giả còn lại gật đầu, lão giả mặc trường bào màu tím, trên ngực áo còn rõ biểu tượng của hiệu trưởng nói: “Đúng là lạ thật! Nếu không tr.a xét được thì chỉ có hai khả năng. Một là thực lực hơn hẳn chúng ta, hai là có bảo vật giúp ngăn cách bên ngoài tr.a xét. Nhưng cách thứ hai không khả năng, bởi vì quả cầu sẽ phát hiện ra ngay”.
“Chẳng lẽ ý ngài là... nữ tử đó còn mạnh hơn cả chúng ta. Không thể nào!” Lão giả khác liền nói.
“Hiệu phó, ngươi có nhớ tháng trước có một luồng linh thức của siêu cấp cường giả tr.a xét không?” Hiệu trưởng sực nhớ ra liền hỏi.
Hiệu phó trầm ngâm nãy giờ, nghe lão hiệu trưởng hỏi mới lên tiếng: “Có nhớ! Nhưng thế thì sao?”
Lão hiệu trưởng cười khẩy nói: “Một tháng khi mà luồng linh thức ấy quét qua, một số học viên có bàn tán về một nhóm nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng trước cổng của học viện, một người tóc đỏ, một người tóc bạch kim và một hài nữ tóc nâu. Ngươi nói xem, có cần trùng hợp thế không?’’
Hiệu phó nhíu mày, liếc nhìn nhóm người Kiều Vân nói: “Chẳng lẽ chúng là những siêu cấp cao thủ ấy. Trông còn trẻ thế cơ mà, lý nào lại vào đây giả làm học viên?”
“Chắc chắn có mưu đồ! Nhưng cứ để kệ xem đã, lúc ấy tính sau”. Hiệu trưởng cười nói.
“Mẹ à! Nãy giờ con cứ có cảm giác bị soi mói từ đâu không biết”. Thiên Tuyết Linh giật giật áo Kiều Vân nói.
Nàng cười mỉm xoa đầu Thiên Tuyết Linh, nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý quá, mặc kệ đi, chúng ta được hâm mộ mà”.
“Mẹ á?” Một học viên gần đó thốt lên.
“Gì cơ? Nàng đã làm mẹ rồi, trẻ thế cơ mà”.
“Chắc họ xưng hô đùa thôi, những người trông trẻ đâu phải ít”. Tiếng bàn tán lại vang lên, một nam nhân trắng trẻo đẹp mã lại gần hỏi: “Xin hỏ... đó là con gái của nàng à?”
Kiều Vân bế Thiên Tuyết Linh lên yêu mị nói: “Đúng thế, là con gái cưng của ta đó. Sao nào?”
“Vậy chồng của nàng...”
“Không có!” Kiều Vân cộc lốc đáp, làm cho các thanh niên tức lộn ruột, một số còn chửi thề: “Mẹ kiếp! Thằng khốn nào nỡ bỏ rơi một mỹ nhân thế này”.
“Chắc vậy mà nàng mất niềm tin vào nam nhân, bảo sao lạnh lùng với chúng ta thế mà với nữ nhân thì tiếp đón nồng hậu như vậy”.
Sở dĩ Kiều Vân cố tình nói thế vì nàng biết chắc kiểu gì cũng có vài thằng đeo bám, hòng làm cho chúng hết sạch hi vọng, như thế nàng càng đỡ dính phải phiền phức.
“Yên lặng, xếp hàng lần lượt lên kiểm tr.a nguyên tố trong người”. Lão giả ngồi cạnh quả cầu thủy tinh lên tiếng.
Lập tức các người tham gia khảo thí xếp thành hàng, lên kiểm tr.a nguyên tố trong người. Màu vàng nhạt là thổ, lam là thủy, lục là mộc, kim màu vàng sẫm, đỏ là hỏa, đen là ám, trắng là quang. Với mỗi nguyên tố thì vào lớp học khác nhau. Với người có song hệ thì được đặc cách vào một lớp riêng.
Đoàn người phía trước đã đi xong, đến lượt Kiều Vân cùng đồng bọn. Bước lên trên bậc thềm, đặt tay vào quả cầu thủy tinh. Quả cầu đổi màu liên tục, lần lượt từ đen, trắng, đỏ, lam, lục.
Chấn động! Cả hội trường chấn động. Đến cả hiệu trưởng cũng phải run rẩy: “Ngũ... ngũ hệ... không thể nào. Nàng ta là một cái thứ gì đó không phải con người nữa rồi”.
Lần đầu tiên trong lịch sử, xuất hiện ma pháp sư ngũ hệ.
Ngay cả người phân phó lớp học cũng đơ ra, Kiều Vân khẽ hỏi, mặt tỉnh bơ: “Thế ta vào lớp nào?”
“Hiệu trưởng, cho nàng ta vào đâu bây giờ”. Lão giả đó ngước nhìn bốn người ngồi ở nơi cao nhất nói.
“Vị nữ tử này, muốn vào đâu”. Hiệu trưởng hỏi, thái độ vô cùng điềm đạm, tuy nhiên trong thâm tâm ông ta không thể bình tĩnh nổi.
“Khu ám hệ đi”. Kiều Vân suy tư một lúc rồi nói.
Đến lượt Lam Phong, quả cầu sáng lên màu đen, màu đỏ, nàng chọn khu vực ám hệ. Toàn thể sốc tập hai.
Thiên Tuyết Linh nhí nhảnh nhảy lên, quả cầu sáng hai màu trắng, đen, cũng chọn khu vực ám hệ. Tất cả mọi người sốc tập ba.
Lão hiệu trưởng, hiệu phó cùng tất cả người ở đây không ai giữ được bình tĩnh nữa rồi. Liên tục ba người gây hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, lại còn có trong người toàn những nguyên tố hiếm gặp.
Vương Lộ Phi chọn khu vực mộc hệ. Sau khi tìm nơi thích hợp, theo sự hướng dẫn của quản lý thì ba người chuyển đến ký túc xá dành riêng cho khu vực Ám hệ. Vậy là những ngày tháng trong học viện đã bắt đầu.