Chương 5
"Cô đơn vốn không phải cảm giác từ khi sinh ra đã có mà nó bắt nguồn tại thời khắc ta bắt đầu biết yêu một người"
________________________
Cố An Khang gần như ném cậu lên ghế sa lon, lưng của Lục Tự Quang bị đập đến có chút đau. Ngay sau đó Cố An Khang liền đè lên. Cậu giãy dụa, vung tay một quyền đánh vào bụng nam nhân, nam nhân vì đau kêu rên một chút, lập tức cắn lên cổ của cậu.
Lục Tự Quang không biết cơn tức giận của người này từ đâu mà đến, có lẽ chỉ là vì cái đêm hôm mưa ấy, không để ý đến những cuộc gọi liên tục không ngừng từ hắn.
Hắn mạnh mẽ kìm hãm trên người cậu, cuối cùng cậu vô lực chống cự, chỉ có thể thuận theo mà đáp lại một chút.
Hắn liên tục lột xé quần áo cậu, dường như là mất đi kiên nhẫn mà thấp giọng mắng chửi. Giữa lúc đó hai người không ngừng trao nhau những nụ hôn sâu, mãi cho đến cuối cùng Lục Tự Quang như là thiếu dưỡng khí, cầu xin một chút không khí, cậu nghiêng đầu đi thở hổn hển, tên kia từ cổ cậu ngẩng lên, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ tai cậu, đầu lưỡi giảo hoạt tiến vào, làm cho cậu muốn trốn tránh.
Người phía trên động tác kịch liệt, đầu lưỡi lại một đường đi xuống phía dưới quét qua đầu ngực mẫn cảm của cậu, ȶìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng. Hai người ra sức khơi mào lửa nóng của đồi phương, hắn lấy tay nắm lấy dục vọng của hai người, ra sức lộng, không ngừng trừu động lên xuống, Lục Tự Quang hô hấp càng trở nên nặng nề. Một đường hôn cuối cùng rốt cục đi tới nơi yếu ớt nhất. Người kia không có một tia do dự, đem vật ngay trước mắt ngậm vào. Trong nháy mắt được xúc cảm ấm áp bao quanh, hắn ʍút̼ vào thật sâu, kích thích như vậy làm cho Lục Tự Quang suýt nữa bắn tinh.
Cậu nhịn không được lớn tiếng rên rỉ. Muốn tới, thật sự không được rồi...
"... An Khang, An Khang, không được..." Cậu định dùng sức mà đẩy hắn ra.
Hắn cũng không để ý tới, cố chấp không chịu buông ra, đầu lưỡi linh hoạt quét qua phía trước mẫn cảm. Được "chăm sóc" như vậy, Lục Tự Quang cuối cùng không thể kiềm chế mà đạt tới cao trào. Không kịp đẩy ra, cậu cư nhiên bắn ở trong miệng Cố An Khang. Lục Tự Quang lúng túng dùng cánh tay che mắt.
Hắn nhổ thứ kia ra, rút khăn giấy lau qua loa, sau đó lập tức kéo cánh tay che mắt của cậu xuống.
"Tiểu Quang." Đây là câu nói đầu tiên của nam nhân.
Cậu luôn không thích bị người khác gọi như vậy, trừ bỏ Cố An, ai cũng đều không được. Vì thế cậu cau mày quát, "MN, đã nói không được gọi tôi như vậy!"
Cậu đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, cảm thấy ánh mắt như thế sâu không lường được. Cố An Khang, cách cậu gần như vậy.
Con ngươi tối đen ở trong bóng tối dường như trở nên phát sáng khác thường, nhưng mà, lại lạnh băng như vậy.
Cậu không nói chuyện nữa. Sau cao trào dường như có chút vô lực.
Hắn cúi người xuống hôn cậu, là ôn nhu trước nay chưa từng có.
Một khắc kia cậu cảm thấy không thể tin nổi. Cố An Khang, Cố An Khang luôn luôn nóng nảy, anh khi nào thì cũng có thể diễn tiết mục ôn nhu thế này?
Nụ hôn của hắn cũng không kịch liệt, nhưng lại làm cho Lục Tự Quang cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt. Cảm thấy đầu óc kêu ong ong, ôn nhu như vậy, giống như là ai?
Dường như bị mê hoặc, tay cậu vòng lên cổ hắn.
Kế tiếp nháy mắt, liền bị Cố An Khang lật cả người qua. Hắn từ phía sau lưng tiến nhập vào cậu thật sâu. Tiến vào như vậy vô cùng đột ngột, lại cố tình làm cho các giác quan của cậu bị kích thích lớn nhất. Hắn bắt đầu đâm rút thật sâu, toàn bộ khuôn mặt cậu đều chôn ở dưới giường, tiếng rên rỉ dưới gối đầu dần dần truyền tới theo tần suất đâm rút của hắn. Từ lúc bắt đầu tiến vào đến những cú co rút cực nhanh cuối cùng dường như đã qua thật lâu, hắn giữ chặt lấy thắt lưng cậu, hôn lên lưng cậu. Từng nụ hôn dọc theo xương sống đi xuống, cuối cùng đến vùng xương đuôi mẫn cảm.
Cậu dường như nghe thấy hắn nói: "Chỉ có tôi từng thượng em, trước đây như vậy, sau này cũng thế."
Còn chưa kịp suy nghĩ, liền lâm vào trong đợt cao trào kế tiếp.
...
Tình sự qua đi, hai người đều trầm mặc mà hút thuốc.
Lục Tự Quang liên tục bật cái bật lửa trong tay, nhưng lại không bật được. Cố An Khang ngậm thuốc, nghiêng đầu qua, đem tàn lửa trên điếu thuốc của mình chạm tới đầu thuốc của cậu. Lục Tự Quang từ góc độ đó nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy hắn có mi cốt (*) vừa cao vừa góc cạnh, lộ ra có chút anh tuấn.
(*) mi cốt: vùng xương gồ lên ngay phía trên lông mày
Cố An Khang rít một hơi thuốc thật sâu, từ trong ngăn tủ thấp đầu giường lấy ra một cái Zippo màu bạc, đưa cho cậu.
"Tôi ngày mai đến cửa hàng tiện lợi mua một cái là được rồi."
Hắn thoáng nhíu lông mày, "Đâu cần lắm chuyện như vậy, đưa cậu cầm thì cứ cầm đi."
Lục Tự Quang không có phản bác cái gì nữa.
Cậu chỉ là cảm thấy người bên cạnh này hôm nay giống như là mèo bị giẫm phải đuôi.
Cậu không biết hắn vì sao lại tức giận, không biết hắn vì sao lại ôn nhu, không biết hắn vì sao khăng khăng muốn đem cái Zippo số lượng có hạn kia cho cậu. Bởi vì theo quan điểm của cậu, đối với pháo hữu (*), những việc này cũng không nhất định phải làm.
(*) pháo hữu: chỉ những người lên giường với nhau nhưng không có tình cảm, chỉ đơn giản là vì nhu cầu thể xác.
Nhìn Cố An Khang bên cạnh thân trên xích lõa, cậu đột nhiên cảm thấy, hắn dường như rất cô đơn. Mặc dù ở bên ngoài nhìn hắn ngông nghênh vênh váo như vậy, không sợ cái gì như vậy.
Lục Tự Quang đại khái sẽ không thể hiểu được, cô đơn cho tới bây giờ cũng không phải tự sinh ra, mà là kể từ khi bắt đầu yêu một người liền bắt đầu.
...
Hút hết một điếu Thất Tinh, cậu xoay người đi ngủ.
Trong mơ cảm thấy sau lưng tựa hồ bị ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, như là đến giữa hè, có chút ẩm ướt, có chút ấm áp.
Hết chương 05.