Chương 45

"Trong sương chiều cúi đầu thật sâu trước anh, mong anh an nghỉ."
______________________
Một đêm đó, Lục Tự Quang liên tục có rất nhiều giấc mơ.
Trong giấc mộng chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu, dường như trông thấy A Tề ôm lấy bả vai cậu cười to không kiêng nể gì.


Nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy An Khang ngủ quay mặt về phía cậu, vẻ mặt an ổn. Cậu dịch dịch, tới gần An Khang.
Vận mệnh dường như vốn rất buồn cười.


Cậu đương nhiên biết không ai có thể cả đời thuận thuận lợi lợi, bình bình thản thản, nhưng cậu không ngờ rằng, lần ngoài ý muốn này tựa như các quốc gia Đông Nam Á gặp phải sóng thần, giống như có thể phá hủy tất cả.
Vừa nghĩ đến tương lai, liền cảm thấy hơi hơi sờ sợ.


Cái tên A Tề, còn có thể đánh ghi-ta không, còn có thể biểu diễn trên sân khấu không, còn có thể giống như thời niên thiếu, vẫn luôn chống đỡ bên nhau không.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới sáng sớm, tựa hồ nghe thấy chuông điện thoại.


Cảm thấy người bên giường nghiêng thân nhìn nhìn, sau đó nói: "A cậu ấy vẫn đang ngủ." Cậu chống người dậy, "Ưm...... Em nghe."
An Khang nhìn thấy Lục Tự Quang đã ngồi dậy, đưa điện thoại di động cho cậu, thấp giọng nói, "La Kỳ."
"A Tề thế nào  rồi?"
"Cậu ta hiện tại ở chỗ tôi...... Cậu xem tin tức  sáng chưa?"


Nghe thấy hai chữ tin tức đã trở nên kinh hồn táng đảm, "...... Bị chụp được?"
"Tôi không biết, hẳn là không......" La Kỳ dừng một lúc sau đó chậm rãi nói, "Ngụy Tử Kiệt đã ch.ết."
"Cái gì?" Giống như bị sét đánh ngang tai.


available on google playdownload on app store


"Hơn năm giờ sáng, nhảy lầu ch.ết ở khu nhà ở. Truyền thông cùng cảnh sát đều đã can thiệp vào, nguyên nhân vẫn đang tra."
Lục Tự Quang ngơ ngác ngồi trên giường. Bên tai là thanh âm nói chuyện của La Kỳ: "Chút nữa tôi chở A Tề đến công ty, gặp rồi nói sau."


"Ừ." Cậu cũng chỉ cứng nhắc đáp một tiếng như vậy, sau đó khép lại điện thoại.
Sao lại có thể, rõ ràng tối hôm qua còn gặp mặt, còn nói chuyện.
Thế sự vô thường, cũng như cái chớp mắt.


Ngụy Tử Kiệt tự sát tựa hồ trở thành  đầu đề tin tức nóng nhất trong giới giải trí thời gian sắp tới. Các phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin, phỏng đoán  nguyên nhân tự sát của hắn. Từ việc mấy năm trước hắn vào nghề như thế nào, nói cho đến trước đây hắn nổi tiếng ra sao.


Đối với một ngôi sao thần tượng đang ở đỉnh cao, tự sát dường như là câu đố không thể giải đáp.
Cuối cùng cảnh sát tìm thấy các chất gây nghiện thuốc lắc và bột K trong nhà Ngụy Tử Kiệt.


Thật ra những người trong giới trong lòng ai cũng biết rõ ràng, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Ngụy Tử Kiệt, hút thuốc phiện, bột K và thuốc lắc mặc dù không giống hê-rô-in, nhưng chỉ cần dùng trong thời gian dài, sẽ sớm gây ảo giác cực mạnh trong đầu, tính tình kích động, hành vi không khống chế được.


Bởi vì hút thuốc phiện mà dẫn đến hành vi không thể khống chế, cuối cùng nhảy lầu tự sát. Điều này đã trở thành phỏng đoán đáng tin về việc Ngụy Tử Kiệt tự sát.


Lúc công ty bị phỏng vấn đến vấn đề này, đưa ra câu trả lời là Ngụy Tử Kiệt trước đó đã bị hoài nghi mắc chứng trầm cảm. Tất cả những từ ngữ liên quan đến ma túy, đều im lặng không nhắc đến. Không chỉ có như thế, những nghệ sĩ trong công ty cũng được thông báo không được  bàn luận với truyền thông về chuyện ma túy.


Các fan hâm mộ ủng hộ hắn, làm sao cũng không thể tin sự thật như vậy. Ngụy Tử Kiệt trên sân khấu tràn ngập ánh đèn đẹp đẽ, Ngụy Tử Kiệt lớn lên có khuôn mặt thanh tú như con gái, Ngụy Tử Kiệt ngây thơ mỉm cười giống như trẻ con trong các tiết mục.


Nếu không phải là gặp tận mặt, ngay cả Lục Tự Quang cũng sẽ không tin Ngụy Tử Kiệt dưới sân khấu lại là một bộ dạng khác.
Hôm đám tang, một hàng dài fan hâm mộ đến tiễn đưa. Hai bên đường toàn bộ đông nghịt  người.
Các nghệ sĩ cùng công ty cũng đều tham dự.


Thật ra, rất nhiều người trong đó cũng không quen biết Ngụy Tử Kiệt, có người thậm chí còn là đối thủ. Nhưng ở trước truyền thông, luôn phải có một mặt cố kị. Trước ống kính bi thương rơi vài giọt nước mắt, dường như chưa bao giờ là việc khó.


Bốn người của Đảo cũng tham dự. Để thể hiện sự tôn trọng, A Trạch tháo tất cả khuyên xuống.
A Tề hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại, vô cùng trầm mặc. Lục Tự Quang cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ bờ vai của y an ủi.
Lúc xe đặt linh cữu tới, hai bên fan hâm mộ đã sớm khóc liền lớn tiếng hô.


Lục Tự Quang ngồi ở trong xe theo phía sau, nhìn thấy khuôn mặt đau thương của các cô gái ven đường.
Các cô gọi tên Tử Kiệt, cầu xin, đừng mang hắn đi.
A Tề cũng đang ngồi phía sau rốt cục nhịn không được cúi đầu khóc rống.


Lục Tự Quang vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng A Tề. Tây trang màu đen trang nghiêm dính vào lưng y.
"Hắn không phải người như vậy, cho tới bây giờ cũng không phải....." A Tề nghẹn ngào nói không rõ, chỉ có nước mắt không ngừng chảy.


Dường như, chưa từng trông thấy A Tề khóc như vậy, y vốn là tên tự do cười lớn an ủi người khác.
Sau đó, mới từ miệng A Tề biết được một Ngụy Tử Kiệt khác, chỉ là lúc này đã muộn.


Hắn không quen nhìn ngư long hỗn tạp trong giới, miệng mồm thẳng thắn luôn gây thù khắp nơi. Kiểu thanh cao ngông cuồng này, làm cho tất cả mọi người trong giới đều tránh thật xa.
Nhưng trên thực tế, lại là một người đàn ông rất phóng khoáng.


Bấ tcứ chuyện gì, đều là dựa vào cách nghĩ của chính mình mà làm, ghét bị quản chế, ghét bị nắm trong tay. Cho dù là đĩa nhạc, hay là đại diện quảng cáo, hoặc là cái gì khác. Những điều này, giống như cách rất xa người khác.


Hắn từng nói, con người sống chỉ có một lần, vì cái gì không thể tiêu sái một chút, vì chính mình mà sống.
Nhưng hắn vì cái gì không hiểu rõ rằng, sinh mệnh cũng vốn không thể dùng để hối hận.


Mỗi người đều đi trên con đường mà mình đã lựa chọn, đó là hành trình một lần duy nhất.


Cái rễ của mỗi người, chẳng qua là na ná như nhau, nhưng cuối cùng lại có thể kết ra những trái quả hoàn toàn không giống nhau. Vào lúc đó, có người thu hoạch được đầy lúa đầy thóc; có người lại cô đơn cúi đầu ôm một khu đất bụi.
Đều nói, đứng ở càng cao, rơi càng nặng.


Hắn hưởng thụ đủ danh tiếng, nếm đủ sự ủng hộ và yêu mến, trong dục vọng đô thị xa hoa đồi trụy, nếu không lầm lạc, vậy tốt rồi.
Nhưng ai cũng biết, Tử Kiệt hắn đã không thể trở về nữa.
Trong sương chiều, cúi đầu thật sâu trước hắn. Mong anh yên nghỉ.
Hết chương 45.






Truyện liên quan