Chương 49
Mấy trăm ngày ngày đêm đêm, cũng cứ trôi qua như vậy, điều quan trọng là, em chưa bao giờ cảm thấy hối hận."
_____________________
May mắn lần này bay đến X thành chỉ ba ngày sau là có thể về.
Trước khi còn đặc biệt hỏi qua Amie về tình trạng hiện tại của A Tề, ba ngày ngừng tất cả trị liệu có vấn đề gì hay không.
Amie thản nhiên nói, "Vấn đề cũng không lớn, chỉ cần có người để ý đến cậu ta. Không cho cậu ta đi PUB, đồ cồn tốt nhất đừng chạm vào, chú ý đến những việc mà tôi đã nói trước đó, sẽ không sao cả."
Từ B thành bay đến X thành, thời gian chưa đến ba tiếng.
Nói đến X thành, chính là một thành phố vẫn luôn hướng tới nhưng vẫn chưa có cơ hội kịp đặt chân đến. Hồi trước làm tuyên truyền cho album, chỉ qua loa ở lại đây một đêm, phong cảnh nào cũng chưa kịp thăm thú.
Nếu nói S thành là phồn hoa thê lương, B thành là xa hoa sầm uất, X thành lại được gọi là thành phố thật sự thuộc về tự nhiên.
Mùa hè năm nay tựa hồ đặc biệt dài. Mà mùa hè của X thành, luôn chuyển hoán giữa những cơn mưa to tầm tã và mặt trời chói chang gay gắt. Lúc đặt chân đến mới thật sự tin tưởng, nơi đó cách bầu trời gần như vậy, từng tảng mây lớn nối liền nhau, lơ lửng cách đỉnh đầu không xa.
Nhóm người của Đảo gặp tổ công tác do đối phương sắp xếp là vào buổi trưa đầu tiên hắn đến.
An Khang đứng đối diện cậu, cũng mái tóc xám bạc như vậy.
Stylish tò mò nhẹ giọng hỏi An Khang, "Anh chẳng lẽ cũng là fan hâm mộ của Đảo?"
An Khang ngậm thuốc, nhếch môi nhìn về phía mặt trời cười, "Có lẽ."
_______
Hai giờ chiều, chờ đợi đến lúc ánh dương lên cao nhất, chính thức chụp ảnh, lấy bối cảnh là bờ biển.
Mãi cho đến năm giờ chiều, mặt trời lặn xuống, vì thế liền tạm ngừng công việc.
Vốn theo kế hoạch là chiều hôm sau sẽ tiếp tục chụp thêm một vài tấm hình nữa, nhưng không ngờ ngày hôm sau, X thành mưa to cả buổi sáng vẫn chưa ngừng, thật sự giống như một thành phố bị màn mưa bao quanh.
Tất cả mọi người chỉ có thể trú trong khách sạn.
Lục Tự Quang ngồi bên cửa sổ trong phòng khách sạn, chán chường lật xem một quyển tạp chí mới nhất.
Lúc đọc đến thứ hạng "Top 50 người đàn ông được phái nữ yêu thích nhất", lại vô tình phát hiện có tên Cố An Khang, còn là đứng đầu danh sách.
Lật một trang, mặt sau còn có giới thiệu và phỏng vấn chi tiết, bên cạnh hàng chữ còn có ảnh chụp gần đây của cái tên cười như yêu nghiệt kia.
"Ước mơ hồi nhỏ là gì? "
" Lão đại hắc bang linh tinh...... ( cười) bởi vì hồi nhỏ không nghe lời, ở trường học luôn đánh nhau gây chuyện, là học trò luôn khiến thầy cô đau đầu. "
" Sở thích trong cuộc sống là? "
" Sưu tầm bật lửa, đủ kiểu đủ dạng. "
" Như vậy cái sưu tầm đầu tiên là của nhãn hiệu nào? Xin hãy miêu tả một chút? "
" A, là một cái bật lửa bình thường mà có thể mua được ngay trong siêu thị. Màu lam, lúc sử dụng cũng rất khó đánh lửa, nhưng lại rất quý trọng. "
.....
Hắn là tên ngốc sao.
Cái bật lửa nhựa màu lam kia, là hơn hai năm trước, cậu đưa cho hắn.
Cậu nhìn sang cái Zippo đang đặt trên bao thuốc trên bàn.
Lại nói, thật đúng là, đã qua lâu như vậy rồi.
Hơn hai năm, nửa trước là thời dan dài hợp rồi lại tan, gặp mặt cũng chỉ một lần; mà nửa sau, cứ như vậy bên nhau. Bọn họ ngay từ đầu không nói chuyện chỉ biết làʍ ȶìиɦ, sau này làʍ ȶìиɦ xong lại nói chuyện phiếm, cho đến bây giờ.
Mấy trăm ngày ngày đêm đêm, cư nhiên cũng cứ qua như vậy.
____________
Mưa to rốt cục cũng nhỏ dần vào lúc chạng vạng, ngớt dần.
Gần như cả một ngày bị buồn chán trong khách sạn, A Tề đã chán đến giậm chân. Lẻn đến phòng Lục Tự Quang ồn ào, bảo cậu gọi A Trạch và A Sâm đến đánh bài.
Sau khi biết hai vị này thật ra là lén đi LIVE HOUSE xem biểu diễn, A Tề ghen tị muốn nổi điên. Nhưng biết mình bị lệnh cưỡng chế rời xa tất cả PUB và LIVE HOUSE, nên chỉ có thể than thở.
Ý đồ dùng ngữ khí lừa gạt thương lượng nói, "Nè, Tiểu Quang......"
"Hửm?"
"Mình gần đây cảm thấy hoàn toàn OK rồi nha, có thể đi xem LIVE không...... Mình kiên quyết không chạm vào rượu đâu."
Lục Tự Quang vô cùng kiên định, "Không được." Căn bản không cần dài dòng.
"Tiểu Quang......"
"Không thể. Cậu khỏi cần gọi."
Trong LIVE HOUSE không gian kín mít náo động, trong không khí HIGH như vậy, tuyệt đối không thể.
Lời Amie đã nói phải nhớ kỹ, không để xảy ra một chút sơ xuất nào hết.
A Tề bất đắc dĩ, ngồi xếp bằng trên giường.
"Này, lại nói, lần này đảm nhiệm nhà tạo mẫu tóc vậy mà lại là Ken nhỉ." A Tề nâng má.
"...... Vận c*t chó." Lục Tự Quang vẫn ngồi ở trên cửa sổ, lẩm bẩm nói.
A Tề tấm tắc cảm thán, "Cũng phải nói nha, hóa ra Ken Gu thích loại hình này......"
"Cái gì?"
A Tề cười ha hả, "Người biệt nữu giống như cậu vậy, người bình thường sẽ chịu không nổi đi?"
"Thúi lắm, " Giả vờ giơ chân lên đạp, "Cút ra xa một chút."
"Cũng không biết ngày mai có thể tạnh hay không. Nếu không, phải hoãn đến lần sau nhỉ?"
"A, ừ."
Dường như, vẫn chưa kịp nhìn ngắm thành phố này cẩn thận, đã vội vàng phải rời khỏi.
Có phải sinh mệnh cũng là như vậy hay không, vẫn luôn chạy về phía trước, không biết ở điểm dừng tiếp theo, bên cạnh bạn sẽ xuất hiện người nào, và sẽ rời đi người nào.