Chương 62: Không cha không mẹ
Trương Hạ Sảnh biết là cô cố tình ngã xuống nhưng lại đến xin lỗi nói rằng do vô tình nên làm cô ngã.
Chậc chậc, thật đúng là không thể ngờ.
- Không sao! Tôi cũng không có bị làm sao nên cô không cần phải xin lỗi.
Âu Hân đáp lại nhẹ nhàng nhưng lại làm gương mặt Trương Hạ Sảnh khẽ đanh lại.
Âu Hân liếc nhìn viên đá đính trên cái túi mà Trương Hạ Sảnh cầm ở trước hướng về phía cô.
Hừ, là camera mini sao? Cô cũng đâu phải con ngốc. Đến đây cố ý nói xin lỗi để cô nói ra việc cô cố tình ngã sao? Xem thường Đồng Âu Hân này quá rồi.
- Trương tiểu thư, tôi có thể phiền cô giao những tấm ảnh đó ra không. Những tấm ảnh đó tuy chỉ là chào hỏi bình thường nhưng.... tôi sợ, ở trong tay Trương tiểu thư lâu quá nó sẽ bị biến dạng mất.
Âu Hân khẽ cười, tay xoay xoay chiếc nhẫn cưới.
Trương Hạ Sảnh cũng bật cười khẽ.
- Đồng tiểu thư nói gì vậy? Tấm ảnh nào? Tôi thật không hiểu? Hôm nay tôi đến chỉ muốn xin lỗi cô, bây giờ tôi có việc phải đi. Hẹn khi khác sẽ nói chuyện.
Nói xong Trương Hạ Sảnh quay gót ra xe. Vừa quay mặt đi đã là bộ mặt nhăn nhó của cô ta.
Âu Hân đứng đó không khỏi thắc mắc, khẽ nheo mắt lại nhìn Trương Hạ Sảnh lên xe.
Trương Hạ Sảnh lại giấu đi chuyện tấm ảnh là không có gì tốt đẹp rồi. Tuy ảnh rất bình thường chỉ là đứng chào hỏi nhưng ai mà biết được ở tay Trương Hạ Sảnh rồi nó sẽ bị bóp méo như thế nào.
Thôi kệ đi, chuyện đến đâu lo đến đó. Cô phải giải quyết chuyện nói với Vương Kì Hạo chuyện quay lại học viện trước đã.
- Đồng Âu Hân....
Âu Hân vừa mới quay người định đi vào nhà thì nghe thấy có người gọi tên mình liền dừng trước. Cô không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Cái giọng the thé tiểu thư này thì còn ai vào đây nữa.
Hạ Doanh Doanh mò tới đây làm cái gì?
- Chị...
- Câm mồm. Ai cho cô gọi tôi là chị. Tôi mà thèm làm chị cái loại không cha không mẹ sao?
Chào một tiếng chị là một phép lịch sự thôi mà. Hạ Doanh Doanh mắc bệnh ảo tưởng tới nỗi nghĩ cô muốn gọi lắm sao?
Nghe đến câu " không cha không mẹ " Âu Hân lại quá ngán ngẩm. Hạ Doanh Doanh chơi đi ɭϊếʍƈ lại đúng một văn án chửi cô là " không cha không mẹ ".
15 năm ở Hạ gia, họ cư nhiên gắn trên người cô cái mác trẻ nhà quê không cha không mẹ.
Nếu không phải vì mang ơn Hạ gia thì cô cũng phải cho 2 vị tiểu thư Hạ gia hiểu bốn từ " không cha không mẹ " là như thế nào.
Lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Âu Hân tỏ ra trầm xuống. Hai tay cô bấu chặt vào nhau, khẽ run.
Hạ Doanh Doanh thấy cô như vậy thì nhếch môi khinh bỉ đi vào. Nhưng vừa đi vào đến cổng lại bị cảnh vệ canh cổng khôn cho vào.
Hạ Doanh Doanh cáu lên chỉ tay vào mặt họ quát to.
- Mấy người cản cái gì? Có biết tôi là ai không? Muốn ch.ết hay gì?
- Xin lỗi cô! Chúng tôi không rõ cô là ai nhưng đây là Tử Uyển, luật của Tử Uyển là như vậy mong cô thông cảm.
Một anh cảnh vệ tiến lên nhẹ nhàng nói rồi đưa tay ra ngoài ý chỉ mời đi.
Hạ Doanh Doanh nghiến răng, tay cầm túi xách đập mạnh vào cái tay đang đưa ra của anh cảnh vệ.
- Một lũ thấp hèn lại muốn đuổi tôi sao? Tôi tới đây gặp Đồng Âu Hân, biết điều thì tránh ra.
Âu Hân đang cúi mặt tỏ ra sợ hãi thì nghe tiếng kêu của anh cảnh vệ liềng ngẩng lên, rồi chạy vội lại đó. Âu Hân nhìn qua tay anh cảnh vệ thấy đỏ tấy lên mà không khỏi bực mình. Hạ Doanh Doanh đúng là làm tiểu thư lâu quá thành ra không có đầu óc luôn rồi.
Đây là Tử Uyển, luật đưa ra là của Vương Kì Hạo, người cũng là của anh ta. Hạ Doanh Doanh lại dám lên mặt ở đây, thật đúng là không có đầu óc mà.
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô một bên lo lắng cho vết thương của anh cảnh vệ, một bên trách nhẹ Hạ Doanh Doanh.
- Chị, chú ấy cũng chỉ làm theo luật ở đây, chị không nên quá đáng như vậy.
Bốp...
Một cái tát giáng xuống mặt Âu Hân khiến cô chao đảo ngã nhào xuống đất.
Hạ Doanh Doanh thu tay về, mặt hả hê nhìn má cô đang đỏ dần lên vì phát tát.
Hai cậu cảnh vệ đứng đó thì hốt hoảng đỡ cô dậy, rồi định xử Hạ Doanh Doanh. Âu Hân đưa tay cản lại hai người họ, rồi cắn môi chật vật đứng dậy. Cô cúi mặt, bặm môi, tay bấu vào nhau đứng trước mặt Hạ Doanh Doanh.
- Mày là cái thá gì mà trách tao? Cậy được làm Đại thiếu phu nhân của Vương gia thì to lắm sao? Mày nên nhớ cái cuộc hôn nhân này là ai ban cho mày. Đại thiếu soái cũng chỉ coi mày là gái dùng chán thì bỏ thôi, còn không biết thức thời mà ở đây lên mặt.
- Dạ!
Âu Hân khẽ lí nhí trả lời dạ một tiếng. Trong chữ " dạ " còn thấy được giọng cô đang nghẹn lại như khóc tới nơi.
Hạ Doanh Doanh nhếch môi cười khinh bỉ.
- Tao đến đây để nói với mày, đã không còn là trinh nữ nữa thì cút khỏi học viên. Mày cũng biết luật của học viện là như thế nào rồi thì nên biết mà đừng có quay lại. Cái loại gái không biết để bao nhiêu thằng đàn ông cưỡi như mày mà cũng đòi tham gia thiếu nữ thanh lịch của học viện, đúng là không biết xấu hổ.