Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
Mục Dã ở phía trước nhạy bén phát giác không khí xung quanh họ đang khó hiểu mà chùng xuống theo sự im lặng của cô gái nhỏ, hắn lập tức hiểu có lẽ cô lại đang nhớ đến chuyện nhiệm vụ của hắn.
Hắn nhẹ siết bàn tay cô gái nhỏ, im lặng trấn an cô thôi chứ không nói gì cả. Cho dù có nói thì cũng không thể thay đổi được hiện thực, không cần tiếp tục khiến cô để tâm đến chuyện này nhiều hơn, để rồi khó chịu trong lòng.
Cứ vậy, hai người chậm rãi ở trong ánh sáng mờ ảo của thời khắc giao ngày, một đường trở về.
"Em đi tắm trước đi."
Mục Dã đưa cô vào nhà nhưng bản thân lại không vào mà đứng ở cửa nhìn cô nói.
Dung Lạc biết hắn muốn đi lấy đồ ăn nên không có hỏi, chỉ gật đầu rồi nhìn hắn đóng cửa lại rời đi.
Có điều cô không có đi tắm như lời hắn nói mà trước cởi áo khoác quân phục trên người rồi đi vào nhà bếp.
Cô trước là vo gạo nấu cơm. Sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một quả trứng, một nắm đậu hà lan chưa bóc vỏ và một quả cà chua. Cô dự định làm cơm hấp, thêm một tô canh cá nữa là vừa đẹp.
Lúc Mục Dã trở về thì cô đang vớt cơm đã được nấu sơ qua vào nồi đất, ở phía trên rãi đậu hà lan màu xanh và cà chua màu đỏ.
"Sao không đợi tôi về nấu cho em?"
Mục Dã vừa đặt hộp đồ ăn quân dụng lên kệ bếp vừa hỏi. Đặng hắn nhìn thấy con cá vừa được rã đông vẫn còn chưa kịp xử lý nằm trong thau nước. Chưa biết cô định làm gì nhưng hắn vẫn động thủ giúp cô làm sạch nó.
"Ăn cơm trước lại đi tắm rửa nghỉ ngơi sẽ tốt hơn."
Đương nhiên là cô hiểu ý của Mục Dã, nhưng mà cô không muốn để cho hắn phục vụ mình. Cô cũng có chân có tay mà.
"Cá này em tính làm gì?"
Hắn nhanh nhẹn làm sạch bụng cá vừa đánh vảy vừa hỏi.
"Lóc xương, phile, nấu canh cá."
Dung Lạc thản nhiên đáp.
Tới lúc cô quay lại thì đã nhìn thấy một màn đao pháp tuyệt đỉnh như trong phim khiến cô ngây dại ngay tại chỗ.
"Xong rồi."
Mục Dã hài lòng nhìn từng thớ cá lát được cắt đến mỏng như lá lúa của mình mà tuyên bố.
Dung Lạc theo bản năng nuốt nước miếng cái ực vừa ngốc nghếch gật gật đầu. Đặng cô thấy hắn tính đi rửa tay thì vội nói: "Giúp tôi chặt đôi đầu cá. Còn có chặt xương cá ra từng khúc."
Phập! Phập! Phập!...
Ngay lập tức đã có hai mảnh đầu cá nhìn chẳng ra chút chênh lệch nào nằm ngay ngắn trên thớt, đôi mắt long lanh nhìn Dung Lạc tựa như thúc giục cô mau đến chế biến nó đi. Bên cạnh là những miếng xương vẫn còn dính thịt cá được chặt đến đều đặn cùng những lát cá phile mỏng manh. Tất cả đã sẵn sàng cho một nồi canh cá đẹp mắt.
Dung Lạc chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng bắt tay vào nấu canh cá cùng với sự tán thưởng giành cho người đàn ông được cô giấu ở trong lòng. Tuy vậy thì Mục Dã vẫn bắt được ý nghĩ của cô mà vừa lòng né qua một bên cho cô có nhiều hơn không gian để hoạt động.
Cô trước là làm nóng dầu, bỏ đầu và xương cá vào chiên vàng sau đó đổ ngập nước, nêm gia vị vừa ăn rồi đậy nắp lại. Bắt đầu nấu cho đến khi nước có màu trắng sữa mới thả những lát cá phile tuyệt đẹp vào, đợi nó ngã về màu trắng đục là có thể tắt bếp được rồi. Dù không ăn hành nhưng cô vẫn thả vào một chút cho màu sắc nó đẹp mắt hơn. Lúc này cơm hấp cũng đã đến độ, Dung Lạc đập một quả trứng gà lên trên, đậy nắp rồi cũng tắt bếp.
Thế là xong thức ăn dành cho bữa tối.
"Anh có muốn ăn chút cơm không?"
Dung Lạc thấy hộp cơm chỉ toàn thịt là thịt của Mục Dã, không nhịn được mà lên tiếng mời hắn. So với buổi trưa thì buổi tối món hắn ăn giống như là thịt hấp bột vậy. Cô nghĩ ăn với cơm sẽ ổn hơn là chỉ ăn như thế. Mà một nồi cơm của cô, một mình cô nhất định ăn không hết. Cô có ý định để một chút mai ăn sáng nên mới làm nhiều, hiện tại cho hắn ăn cùng lại vừa đẹp.
"Ừm."
Mục Dã không có từ chối, đặng giúp cô bưng thức ăn ra ngoài.
Dung Lạc lấy bốn cái chén ra khỏi tủ cùng hai đôi đũa. Cô trước bới hai chén cơm hấp màu sắc bắt mắt, lại múc thêm hai chén canh cá nữa rồi mới ngồi xuống bàn.
Cơm trộn trứng dẻo thơm cùng canh cá thanh đạm ngon miệng, đủ ấm áp.
Nếu không phải Mục Dã nói nữ tánh ăn thứ thịt kia không tốt thì Dung Lạc nhất định sẽ thử nó một chút rồi.
Có lẽ bởi vì thói quen nên Mục Dã ăn cơm rất nhanh. Dung Lạc thấy hắn ăn nhanh như vậy thì cũng bất giác tăng động tác theo.
Cứ như vậy, hai người dùng chưa tới mười phút ăn xong một bữa cơm. Trong lúc này hai người cũng không có nói gì với nhau hết, nhưng không khí ấm cúng giữa họ vẫn là đầy đủ, hoàn hảo, nên có của một bữa ăn gia đình.
Sau khi ăn xong thì Dung Lạc ngồi trên ghế nghe đài để tiêu thực trước khi đi tắm, còn Mục Dã giành lấy công việc rửa bát.
Dung Lạc ngồi bên ngoài phòng khách nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông một lúc thì bắt đầu mơ màng. Người đàn ông như vậy nếu là ở thời bình nhất định sẽ có một tá thiếu nữ muốn làm vợ của hắn đi. Cô thế này là chiếm tiện nghi lớn rồi đúng không? Cô tự biết bản thân không hề khó chịu với những đụng chạm của người này. Như vậy việc cô tiến tới một mối quan hệ càng thêm đúng nghĩa với hắn cũng là không khó chấp nhận đúng không? Vậy hiện tại cô còn đắn đo chuyện gì nữa? Mới đầu là vì chưa biết con người của hắn ra sao... Cho dù hiện tại vẫn chưa đảm bảo được nhưng cô cảm thấy hắn là người có thể giao phó chung thân đại sự được.
Cô chỉ mãi lo nghĩ, không hề nhận ra người đàn ông đã rửa bát xong, đang dần lại gần chính mình. Tới khi cái trán bị cóc nhẹ một cái Dung Lạc mới hoàn hồn, ánh mắt lọt ngay vào một đôi mặc mâu như đầm sâu mà rối rít cuống quýt cúi đầu xuống, đôi má bất giác đỏ hây xinh đẹp.
"Đi tắm."
Hắn giục.
Dung Lạc đang xấu hổ, nghe hắn nói thì bất giác làm theo. Đến khi bản thân leo đến nữa đoạn cầu thang cô mới sực tỉnh mà hai bậc thành một lao vọt lên lầu. Đang nghĩ chuyện rất đỗi ngượng ngùng lại bị người bắt gặp, cô thật muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống luôn cho xong.
Mục Dã nhìn cảnh này thì nhịn không được nhếch lên khóe môi, rồi cũng theo cô đi lên lầu.
Nhà chỉ có một phòng tắm nên hai người chỉ có thể luân phiên nhau.
Lúc Mục Dã vào phòng thì nghe thấy tiếng chốt cửa phòng tắm vang lên. Hắn chỉ cười rồi theo thói quen trước cởi quần áo quân phục bên ngoài, chỉ mặc độc một cái quần tà lỏn dài đến nữa bắp đùi trên săn chắc rồi ngồi trên giường chờ đợi.
Bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Sau đó là tiếng vật nặng rơi vào nước khiến nó bị khuấy động lên, tạo thành thứ âm thanh rì rào vui tươi.
Tất cả đều thật sinh động mà chui vào lỗ tai bởi thính lực cực tốt của Mục Dã.
Hắn không nhịn được mơ màng nghĩ, nếu giờ hắn không báo trước đẩy cửa bước vào phòng tắm thì sẽ thế nào.
Cuộc đối thoại hồi chiều cùng thái độ của cô gái nhỏ hắn vẫn còn nhớ rõ. Mục Dã nghĩ Dung Lạc có lẽ còn chưa chuẩn bị đủ, nhưng mà cái chuyện này đâu nói được bao lâu mới ổn. Quan trọng là Dung Lạc cũng có cảm giác với hắn, có ý nghĩ tiếp nhận hắn. Như vậy chỉ cần đúng thời cơ...
Cạch...