Chương 40: Chỉ cần cô mang thai

Câu cuối của Tống Bằng thật sự quá mức sĩ nhục nữ tánh mà không nói đâu xa chính là cô đây. Nhưng sau tất cả, Dung Lạc không muốn bình phẩm gì cách thức vận hành gần như vô lý này nữa mà tiếp tục hỏi: “Có cách nào có thể kéo dài thời gian phân chia lại không?”


Cô chỉ muốn biết nhiều hơn, hy vọng có thể từ đó tìm kiếm con đường cho mình.
“Có.”
Dung Lạc bất ngờ bị đáp án gọn gàng lại không chút chần chừ thốt ra này của Tống Bằng làm cho sững sốt, theo bản năng ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.


Dung Tình càng không ngoại lệ. Nếu thật có cách thì rõ ràng đó là chuyện tốt. Dù sao nữ tánh bọn họ ở nơi này không cần sợ bị nguy hiểm mà phải cần ngay một người đàn ông mới được. Quan trọng là cô nhận ra Dung Lạc không tin Mục Dã đã ch.ết, có ý muốn đợi hắn về. Vậy biện pháp kéo dài thời gian là cần thiết hơn cả.


“Chỉ cần người phụ nữ của anh ta mang thai. Trước khi cô ấy sinh đứa nhỏ ra thì sẽ không bị phân cho bất cứ ai.”.
||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||


Dung Lạc vô thức đưa tay lên bụng khi nghe thấy lời này. Nhưng tia hy vọng chợt lóe lên trong lòng lại lập tức lụi tàn. Họ chỉ mới làm một lần… Trước khi đi Mục Dã không hề nghĩ hắn sẽ ch.ết nên chưa từng làm đến biện pháp khiến cho Dung Lạc có nhiều khả năng có thai nhất. Tuy vẫn có trường hợp một phát trúng đích… Dung Lạc không khỏi cười giễu. Nào có dễ như vậy sao? Tỉ lệ như vậy lại rớt ngay xuống đầu cô? Thay vì trông mong vào khả năng này, chẳng bằng cô nghĩ biện pháp giải quyết tình huống có thể xảy ra mấy ngày sau đó.


Dung Tình không theo kịp diễn biến tâm lý trên khuôn mặt của Dung Lạc nên tràn đầy khó hiểu. Nhưng Dung Lạc lại không cho cô thời gian nhiều để tìm hiểu mà nhìn ra ngoài cửa ban công, biểu tình hờ hững hỏi: “Hắn ta đi rồi đúng không?”


available on google playdownload on app store


“Đi rồi. Hắn không dám làm quá lộ liễu. Sáng mai tôi sẽ cho người đến sửa cửa nhà cô, đảm bảo trước khi có tình huống mới nhất không ai không thể vào nhà cô nữa. Nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, tốt nhất không nên đi ra ngoài.”


Đây là những gì Tống Băng có thể làm được cho chiến hữu cũ của mình nếu người phụ nữ của hắn muốn.
“Cảm ơn anh.”


Dung Lạc không có quay đầu mà đáp lời. Nhưng lúc cô động tay lên nắm cửa thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì lại nói thêm một câu: “Nhờ anh nói với bên căn cứ, dạo này tôi ăn khá nhiều nên cần thêm thực phẩm. Tốt nhất có thể cho tôi mười lăm ngày thực phẩm dùng cho mười ngày.”


Tống Bằng không nhìn rõ được biểu tình của Dung Lạc nên có phần ngờ vực với yêu cầu này của cô nhưng hắn vẫn đáp: “Được.”
“Khoan đã, cô định làm sao trở về?”


Dung Tình thấy cô muốn mở cửa ban công thì vội vàng lên tiếng hỏi. Không phải cô ấy muốn lại trèo ban công về nữa chứ!? Dung Tình không tin nổi nhìn Dung Lạc.


Dung Lạc rõ ràng bị lời này làm cho khựng lại, nhưng chưa đợi cô nói gì thì Dung Tình đã quyết định luôn: “Cô đi bằng cửa chính đi. Tống Bằng, anh đưa cô ấy một đoạn.”
Đảm bảo cô ấy bình yên vào nhà.
Dung Tình không nói hết nhưng đảm bảo Tống Bằng sẽ hiểu.


“Em vào phòng trước đi.”
Tống Bằng gật đầu bảo cô một tiếng rồi hướng về phía Dung Lạc: “Đi thôi.”
“Cảm ơn.”


Dung Lạc đối Dung Tình cảm kích. Thật sự thì mới rồi cô không có nghĩ đến chuyện đi nhờ bằng cửa chính thật… Nghĩ đến có khi bản thân có thể mang thai, cô lại bay qua bay lại lan can như vậy… Dung Lạc không khỏi toát mồ hôi lạnh vì chính mình.


Dung Tình lắc đầu, ở trên cầu thang nhìn hai người họ ra khỏi cửa rồi mới đi vào phòng ngủ.


Dung Lạc thuận lợi về tới nhà. Nhìn ổ khóa trông không có vẻ đã bị động tay động chân, Dung Lạc lạnh người. Cô bất chợt nhận ra đối với những người đàn ông ở đây, ngôi nhà này một chút đều không an toàn như cô đã tưởng.
“Đêm nay hắn sẽ không quay lại nữa đâu.”


Tống Bằng trấn an một câu.


Dung Lạc không tỏ vẻ gì mà mở cửa đi vào nhà, trước khi đóng cửa còn không quên nói cảm ơn với hắn. Mặc kệ thế nào Tống Bằng cũng chẳng có làm sai, cô tuy không có tâm tình nhưng không thể tỏ ra bất lịch sự với người vừa giúp đỡ mình, còn có thể sẽ tiếp tục giúp đỡ.


Nhìn căn nhà không khác gì lúc bình thường, Dung Lạc hờ hửng đi lên lầu. Cô không muốn nghĩ gã đàn ông kia có động tay động chân gì với phòng ngủ của mình hay không, cô cuốn chăn nệm rõ ràng mới vừa thay lúc sáng ra rồi chồng cái mới vào, sau đó trèo lên giường cuộn người nằm bất động.


Cô không biết bản thân đã ngủ lúc nào, nhưng sáng hôm sau cô đang ngủ thì mơ màng nghe tiếng động ở dưới nhà rồi bàng hoàng giật mình tỉnh lại. Cô trước là nhớ đến tình cảnh đêm qua mà lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ. Nhưng sau đó tiếp tục nghe thấy những âm thanh tựa như ai đó đang phá dở cái gì thì cô mới bất giác ngộ ra. Có lẽ là Tống Bằng đã thực hiện lời hứa, đưa người đến sửa cửa cho cô rồi.


Nhưng khi cô chỉnh chu bản thân một chút rồi xuống đến phòng khách, tiếp cận cửa nhà đang bị mở toang để lắp đặt ổ khóa mới thì nghe thấy một giọng nói khiến cô nhắn nhíu cả mày. Sắc mặt không khỏi lạnh đi. Đêm qua vì quá bất ngờ nên cô chỉ có hoảng hốt và hoảng hốt. Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy tức giận. Tức giận đối với kẻ đã xâm phạm nơi riêng tư của cô, còn hơn cả nổi sợ hãi bị xém bị làm nhục. Tất cả dồn nén lại, Dung Lạc chỉ muốn bùng nổ. Cô phải cật lực ép nó xuống muốn không làm ra trò cười gì, nhưng trong lòng cô lại ấp ủ một ý nghĩ…


“Cửa này không phải đang tốt, sửa lại làm gì?”
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Chiến Hạo bị tình cảnh trước nhà cô chọc cho không vui mà tức tối hỏi.


Chiến Hào sắc mặt vẫn còn hơi tái do cú đá lần đó của Mục Dã. Nhưng sau khi nghe thấy tin tức khiến hắn sung sướng đến mức nhảy cẩn lên thì hắn bất chấp dạ dày còn đau cũng không chịu nằm trên giường, một đường chạy đến đây muốn ăn mừng một chút với người đàn bà hắn thèm thuồng kia. Ấy thế mà… Nghĩ đến đêm qua không nhìn thấy người, cho dù hắn đi tìm khắp hòn đảo đều không thấy lại không dám đến những căn nhà kia để tìm đành phải hậm hực trở về, hiện tại nhìn thấy cảnh này cơn giận của hắn không nhịn được ngùn ngụt bốc lên.


Nhưng mặc kệ sắc mặt hắn khó coi cỡ nào thì những người phụ trách sửa cửa cho Dung Lạc vẫn không chút dừng lại mà tiếp tục công việc trên tay. Mặc dù họ có trả lời hắn: “Chủ nhà yêu cầu nâng cấp cho cửa.”


Chính là nói chỉ cần người trong những căn nhà này yêu cầu, cho dù nó không cần thiết đến đâu thì họ vẫn sẽ làm. Đó có lẽ là đặc quyền đã được định ra từ trước. Dung Lạc không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Chiến Hạo nhưng lờ mờ hiểu được như vậy khi không nghe thấy hắn nói gì nữa. Thái độ này chính là cam chịu.






Truyện liên quan