Chương 73: Tâm sự
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, còn không quên nói: “Ngồi xuống đợi tôi thêm chút nữa.”
Bàn tay đang ấn vào cái nút xanh trên máy sinh tố khẽ buông ra, âm thanh rầm rì lập tức ngừng lại. Bên trong máy là sinh tố cà chua, này là cho người con gái bổ sung vitamin. Từ sau tận thế thì những loại trái cây trở nên khan hiếm vô cùng. Nghe nói lúc tận thế mới bắt đầu được vài năm thì trên trái đất xuất hiện một khu căn cứ đặc biệt sung túc những loại trái cây tưởng như đã tuyệt chủng. Nhưng cách thời gian đó đến hiện tại, khu căn cứ gần như chỉ là truyền thuyết mờ mịt kia lại càng thêm giống như sản phẩm xuất phát từ sự tưởng tượng của nhân loại. Dần dần không còn ai nhớ đến nó nữa, cũng không biết nó có thật hay còn tồn tại hay không. Chỉ biết hiện tại trên trái đất trái cây cực kỳ kham hiếm. Mà những loại trái cây bình thường hay có trước tận thế chẳng còn được mấy loại.
Cà chua không tính là trái cây mà chỉ là một loại rau củ. Dù vậy nó vẫn có thể thay thế trái cây đến giúp người con gái bổ sung vitamin cần thiết cho thai nhi. Ngoài ra trên đảo còn trồng được một vài loại trái cây nữa như dưa hấu, các loại dưa có thể trồng ở đảo trước tận thế, còn có thơm, soài và ɖú sữa. Nhưng có thể hiểu số lượng của chúng nó rất ít ỏi. Chúng gần như được chăm bẳm kỹ càng mới cho ra một lượng trái cây vừa đủ để cung cấp cho họ dùng. Đương nhiên nó được ưu tiên cho những người cần nó hơn như Dung Lạc, cho dù là người trong làng cũng ít khi ăn. Loại họ ăn nhiều nhất là cà chua và các loại dưa.
Nhưng như thế cũng rất tốt rồi.
Dung Lạc nhận ly cà chua từ tay người đàn ông, chỉ nhấp có một ngụm nhỏ cho đỡ thèm trước chứ không uống nhiều.
Đợi người đàn ông đem thức ăn bày ra bàn cô đã không nhịn được cũng không chờ đợi được nữa mà vươn đũa tới.
Nhìn cô ăn ngon lành như vậy Mục Dã không khỏi thỏa mãn, lúc này mới bày đồ ăn của mình ra cùng cô dùng bữa.
Có thể nói trạng thái khi mang thai của Dung Lạc thật sự rất tốt. Đến Dung Tình khi nghe thấy còn ghen tỵ không thôi. Phải biết rằng Dung Tình khi mang thai thật sự là đã trải qua một quá trình mà đại đa số phụ nữ khi mang thai sẽ gặp phải. Mấy tháng đầu tiên sau khi phát hiện cô cũng thai nghén đến ch.ết đi sống lại, cho đến tháng thứ tư mới xem như thoát khổ. Dù vậy bình thường cô cũng không chịu được những mùi vị quá nồng hoặc đặc biệt khó ngửi. Cho nên hầu như Tống Bằng sẽ không ăn cơm cùng với cô, không giống Mục Dã…
Còn Dung Lạc lại khác, ăn được ngủ được, có thể nói là sinh long hoạt hổ.
Dù Trình Liên đã nói vẫn có trường hợp phụ nữ mang thai có thời kỳ thai nghén muộn nhưng Dung Tình lại có cảm giác Dung Lạc sẽ không.
Hai người không mất bao lâu đã giải quyết xong bữa tối.
Sau khi người đàn ông rửa chén, thu dọn phòng bếp xong hai người trở về phòng mới bắt đầu nói đến chuyện kia.
“Trước đó tôi đã nói sẽ truy cứu việc nhiệm vụ thất bại lần trước. Mấy hôm nay tôi đều đang lo thẩm vấn những người phụ trách thăm dò vùng đất mới. Đã có tiến triển rồi.”
Mục Dã vừa ôm người con gái vào lòng, lưng dựa vào đầu giường chậm rãi nói.
“Tôi từng nói với em đối phương từ đầu không phải có ý định nhắm vào em. Tôi đã nghĩ bên trong nhất định còn có một âm mưu lớn hơn nữa. Em cũng biết căn cứ này gần như đã tách biệt với bên ngoài, phần lớn nguyên nhân là để che dấu điểm đặc thù của nó. Chưa kể nhiệm vụ là cơ mật, cho nên không có chuyện sai lầm đến từ bên ngoài. Vậy nếu có người nhúng tay vào, khiến cho nhiệm vụ thất bại thì chỉ có thể là người trong căn cứ. Như vậy, mục đích cuối cùng của họ không phải là em hoặc tôi thì là gì khi phá hoại nhiệm vụ, lợi ích của căn cứ đâu?”
Mục đích là gì?
“Là quyền lực khống chế căn cứ.”
Dung Lạc không chút chần chừ kiên quyết đáp.
Mục Dã không biểu đạt suy nghĩ gì về lời nói của Dung Lạc. Sau khi trầm mặt một chút thì bắt đầu nói cho Dung Lạc biết rõ hơn về tình hình nội bộ căn cứ hiện tại trên hòn đảo. Từ việc căn cứ được thành lập cho tới thống lĩnh mới lên nhậm chức. Từ trách nhiệm của người thống lĩnh đối với sự thất bại lần này Mục Dã tự suy đoán cho đến những kẻ lãnh đạo có ý kiến khác đối với tình hình hiện tại của hòn đảo. Tuy hắn không nói rõ nhưng Dung Lạc biết thứ hắn đang muốn nói là gì.
Lợi ích, quyền lực, hai thứ này gắn liền với nhau. Nhân loại là giống loài có lòng tham. Cho dù là trong thời điểm gian nan nhất lòng tham của con người vẫn tồn tại mạnh mẽ như vậy. Tranh quyền đoạt lợi, đâu đâu cũng có.
Hiện tại trước mặt đang có một miếng bánh ngon béo bở, ai chịu bỏ qua không ăn? Trước không nói bởi vì căn cứ mới xây dựng, quyền lực của thống lĩnh là tuyệt đối, không có người sẽ ở lúc đó khiêu khích quy tắc. Nhưng hiện tại thống lĩnh đời mới lên, quyền lực bởi vì lợi ích không giống nhau mà phân tán khắp nơi. Đây thật sự là thời điểm tốt để thực hiện những mưu đồ đã ấp ủ từ lâu.
Dung Lạc tại thời điểm đến căn cứ đã từng nói cái hiện trạng này sẽ không duy trì được lâu nữa đâu. Bởi vì lòng tham và sự ích kỷ của con người. Chưa nói hiện tại mọi thứ đã không còn như trăm năm trước, mấy ai có quyền mà cam chịu tiếp tục sống gò bó.
Trước sau gì cũng sẽ có một sự thay đổi, không khó để lý giải chuyện này.
Hiện tại Dung Lạc ít nhiều đã hiểu được nội dung cuộc nói chuyện kia.
“Chiến Hạo là một trong những kẻ phụ trách đi thăm dò vùng đất mới. Hắn đã bí mật che giấu tình hình của vùng đất đó, dẫn đến nhiệm vụ thất bại. Phía sau hắn ta tồn tại một người có địa vị chỉ thấp hơn thống lĩnh căn cứ, là cậu của hắn ta. Nhưng cho dù ông ta muốn đảo chính thì hành vi lần này cũng quá khó hiểu.”
Nếu Chiến Thiên có năng lực thì ông ta cứ việc đảo chính, mắc gì phải khiến cho nhiệm vụ thất bại? Dù sao việc tìm hiểu và mở rộng thêm vùng đất mới sẽ mang đến lợi ích to lớn. Đối với việc ông ta có lên nắm quyền hay không đều không hề liên quan đến nhau. Việc không thể đánh chiếm vùng đất kia tuy sẽ khiến người ta lợi dụng cơ hội này tạo ra hoài nghi đối với năng lực của thống lĩnh, nhưng nó không thể làm suy giảm bất cứ quyền lực nào của Đới Mặc.
Đây chính là điều hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Dù sao nhiệm vụ thất bại không phải do Đới Mặc đến chịu trách nhiệm. Việc mở rộng lợi ích căn cứ là nhiệm vụ của cả căn cứ, ai cũng có nghĩa vụ xây dựng và làm lớn mạnh hơn căn cứ. Nếu nói chịu trách nhiệm, vậy thì không chỉ có Đới Mặc, tất cả cao tầng căn cứ đều phải gánh lấy. Việc đánh chiếm một vùng đất can hệ rất lớn, mình Đới Mặc không thể quyết định được.
“Anh có nghĩ đến, ông ta cấu kết với bên ngoài không?”
Dung Lạc bỗng nhiên nói.
Mục Dã trước tiên sững sốt rõ ràng, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại biểu tình lãnh đạm.
Thật sự thì hắn có từng nghĩ đến khả năng này khi mà mãi vẫn không lý giải được nguyên nhân. Nhưng hắn lại nghĩ Chiến Thiên sẽ không dễ dàng gì buông tha cho miếng bánh ngọn hay là chia sẻ nó cùng người khác. Không khéo đến ông ta cũng không ăn được bánh. Có điều, nếu mục đích của ông ta chỉ là quy tắc được đặt ra trăm năm nay thì khó mà nói.
Thứ lợi ích lớn nhất của hòn đảo này chính là bản thân nó. Cả môi trường của nó và ngôi làng nhỏ đều là thứ đặc biệt cám dỗ trong thời điểm này.
Nếu chỉ là cần quy tắc bị phá vỡ…
“Nếu ông ta thật cấu kết với người bên ngoài, sợ rằng thật sự có thể thật để ông ta đạt được ý đồ.”
Không phải tất cả người của căn cứ đều yêu thích cái quy tắc kia. Những người muốn phá vỡ nó không hề ít. Mặc cho việc đó có tạo ra sự hỗn loạn chưa từng có thì họ đều không quan tâm. Thứ họ cần là đạt được lợi ích họ muốn. Mà chỉ riêng việc này thôi, những người muốn gìn giữ quy tắc như họ sợ rằng không đủ để chống lại cuộc đảo chính lần này. Nếu còn có người ngoài nhúng tay, bình yên của hòn đảo này sẽ triệt để mất đi. Tai ương sẽ giáng xuống đầu ngôi làng nhỏ kia.
Nghe hắn nói xong Dung Lạc không khỏi nhíu lại mày. Đây thật sự là việc Dung Lạc không muốn thấy, cho dù họ chính là người đẩy cô đến tình cảnh hiện tại thì đó cũng không phải lý do khiến cho cô mặc kệ mọi thứ.
“Nếu muốn biết rốt cuộc ông ta có cấu kết với người ngoài không chỉ cần quay lại vùng đất đó lần nữa, nhìn xem tình huống thì có khi sẽ rõ ràng thôi.”