Chương 129: Đương một hồi ác nhân
Hàn Mộ Vũ như là khổ sở nói không thành lời, nhưng lời nói lại làm cho người nghe cảm thấy miên man bất định, mọi người chung quanh nhìn Hàn Mộ Vi, đối với cô tràn ngập khinh thường cùng với chán ghét.
Ánh mắt như vậy, Hàn Mộ Vi cũng không phải là lần đầu tiên nhận được nó.
Trào phúng mà khẽ cười một tiếng, Hàn Mộ Vi đem thùng rác nhét trở lại trong tay cậu nam sinh vẫn đang ngây ngờ đứng đờ ra đó, đang muốn rời đi, lại đột nhiên nhìn đến một bóng người đứng chắn trước mặt Hàn Mộ Vi, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng.
Đoạn Thần Kiệt vốn đang ở phòng học giúp lão sư phát bài tập về nhà khi nghỉ đông, không có nghĩ sẽ ra đây xem náo nhiệt, lại đột nhiên nghe được tên Hàn Mộ Vi cùng Hàn Mộ Vũ thường xuyên bị người khác nhắc tới, Đoạn Thần Kiệt do dự một chút, cũng liền đi theo ra ngoài xem sao, liền nhìn đến Hàn Mộ Vi từ bên người đi qua, cướp đi thùng rác trong tay của nam sinh kia, đi qua đi bên người Hàn Mộ Vũ từ trên đầu Hàn Mộ Vũ mà đổ xuống!
Đoạn Thần Kiệt vốn dĩ đối với Hàn Mộ Vi có chút hảo cảm, tuy rằng gần nhất đối Hàn Mộ Vi tâm tình cũng thực phức tạp, nhưng là, cậu ta vẫn là đối với Hàn Mộ Vũ hảo cảm càng nhiều một ít, ở trong mắt cậu ta, Hàn Mộ Vũ vẫn luôn là một nữ sinh tri thông đạt lễ ôn nhu quan tâm đến người khác, mà Hàn Mộ Vi tuy rằng gần nhất thay đổi, nhưng có đối với tất cả những người khác vẫn lãnh cảm và co phần xa cách, hơn nữa, lời cô nói ra thật sự thập phần có vẻ rất ít......
Cậu ta cảm giác, chính mình không đến gần được Hàn Mộ Vi, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được những suy nghĩ trong đầu của Hàn Mộ Vi.
Đoạn Thần Kiệt lướt qua Hàn Mộ Vi, đi đến Hàn Mộ Vũ đang ở phía trước, cầm tay Hàn Mộ Vũ, đem rác rưởi từ trên người cô ta phủi xuống đất hết, rồi sau đó bế Hàn Mộ Vũ lên, đem cứu Hàn Mộ Vũ từ trong đống rác đó ra ngoài......
"Đừng khóc."
Cậu ta nhẹ giọng nói.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân như thế này Hàn Mộ Vi cũng không hề nhìn đến một cái, lần đầu tiên làm Hàn Mộ Vi làm người xấu, không quay đầu lại nhìn một cái đã rời đi khỏi, thậm chí cả cái thùng rác lúc nãy cũng không thèm lấy đi
Tiểu Bao Tử ở trong đầu thét chói tai:
"Chủ nhân, người lúc nãy thật sự quá soái!!"
"Chủ nhân, người nên sớm phải như vậy a! Màn vừa rồi em xem đến sung sướng lắm a...... Đối phó với loại người ngoài một mặt trong một mặt như thế, nên làm như vậy lâu rồi nga!!"
Hét lên sau nửa ngày, Tiểu Bao Tử đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, lại hét lên lên:
"Xong đời rồi!!"
"...... Lại làm sao vậy?" Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình mà thu thập đồ vật, đeo cặp sách lên trên lưng liền rời đi.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên làm kẻ ác, vốn nên là ra một hơi, nhưng Hàn Mộ Vi phát hiện, tâm tình của cô một chút sảng khoái cũng không hề có một chút nào, ngược lại có chút áp lực. Đặc biệt là vừa mới nhìn đến những người học chung với lớp 2/3 của Hàn Mộ Vi trong khoảng thời gian này đã cùng cô tiếp xúc thân thiết hơn ánh mắt khi nhìn Hàn Mộ Vi lúc đó, cô phát hiện chính mình đang có một loại cảm giác rầu rĩ, giống như một hơi tưởng thở ra đi, lại hô không xong cảm giác......
Tiểu bao tử thanh âm trở nên hạ xuống lên:
"Chủ nhân, hôm nay người đã làm như vậy, về sau muốn lấy được giá trị hảo cảm của các bạn học ở trong trường...... có thể sẽ khó khăn hơn rất là nhiều đó......"
Tiểu Bao Tử gian nan nói: "May mắn...... May mắn là giá trị hảo cảm đã đạt được là không thể thu hồi lại a."
Hàn Mộ Vi không nói gì, mặt vô biểu tình mà bước đi ra khỏi cổng sau của trường học, một con đường không có ai mà đi.
Nhất thời xúc động sao?
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời của Hàn Mộ Vi vì nhất thời xúc động mà làm như vậy.
Nhưng mà, vì sự xúc động nhất thời này mà còn phải đối mặt với rất nhiều hậu quả ở phía sau, không chỉ có là vấn đề hảo cảm giá trị, còn có......
Hiện tại Hàn Mộ Vi trở về nhà, khẳng định sẽ bị Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh trách mắng và sẽ đánh cô.
Rõ ràng là đã quen thuộc với những việc đó rồi, vì cái gì hiện tại, cô lại một chút cũng không hề muốn đối mặt với hết thảy tất cả những thứ đó nữa?
Lang thang đi về phía trước mà không có mục tiêu gì cả, đến lúc trời đã gần tối rồi, Hàn Mộ Vi mới phát hiện, chính mình bất tri bất giác đã đi đến bên bờ sông
Lúc hoàng hôn ở bờ sông có rất nhiều người đang đi tản bộ, tốp năm tốp ba mọi người đi qua chính mình bên người, sấn đến chính mình là như thế cô đơn chiếc bóng......
Hàn Mộ Vi thở dài một tiếng, đang muốn trở về, lại đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai:
"Cứu mạng a......"
- ------