Chương 102: Hạy Tới Khu Cách Ly
Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Liên Kỳ Quang mê man nằm trên giường, ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve vùng mi gian có chút nhíu lại, vì cậu xóa tan đi phần lo âu, bất an.
Bí mật của Liên Kỳ Quang hệt như một làn sương mù nồng đậm tích tụ trong lòng, làm anh không thể nào lí giải. Dị năng nghịch thiên có thể dùng thiên phú lí giải, trên người có dị bảo, có thể là vì kỳ ngộ, chính là trận giao thủ hôm nay, những kinh nghiệm thực chiến mà ngay cả anh cũng có chút trở tay không kịp kia lại càng làm anh nghi ngờ sâu hơn.
Nếu trước kia chỉ đơn thuần là hiếu kỳ thì hiện giờ anh thật sự muốn biết chân tướng.
“Anh đang nghĩ gì?” Không biết từ khi nào, Liên Kỳ Quang đã mở mắt, trầm mặc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Tỉnh rồi?” Hạ Hầu Thiệu Huyền hồi phục tinh thần, đưa tay nhéo nhéo mặt Liên Kỳ Quang: “Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
“Anh đang nghĩ gì?” Liên Kỳ Quang truy hỏi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Vợ.” Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi người, áp trán mình lên trán Liên Kỳ Quang: “Có thể nói cho anh biết không? Bí mật của em.”
“…anh muốn biết?” Liên Kỳ Quang có chút trốn tránh.
“Ừm. Vợ à, chúng ta đời này sẽ mãi bên nhau, thẳng đến khi ch.ết đi thì vẫn ở cùng nhau. Anh không muốn chúng ta không có chút ngăn cách nào.”
Nhìn con ngươi thật nghiêm túc của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang trầm mặc thật lâu.
“Tôi không biết nên nói thế nào.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang mở miệng: “Có lẽ, nếu tôi nói ra rồi, anh sẽ chán ghét tôi, thậm chí, giết ch.ết tôi.”
Giống như thể biến dị, sự tồn tại của tôi chính là ngoại tộc của nhân loại. Khác loài thì phải loại trừ, này là lẽ tất nhiên.
“Sẽ không, vô luận là ai thì em vẫn là bạn đời duy nhất của anh.”
“Cho dù tôi là cảm nhiễm thể?” Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền lẳng lặng nhìn cậu, thật lâu sau, chậm rãi ôm cậu vào lòng: “Đúng vậy, cho dù em là cảm nhiễm thể, anh vẫn muốn em.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Anh chờ.”
“Dị năng của tôi đã sắp đột phá, hai ngày này tôi sẽ tiến vào không gian.” Liên Kỳ Quang ló đầu ra khỏi lồng ngực Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngốc ngốc nói.
“Cẩn thận.”
Từ sau ngày Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang tỷ thí, cho dù Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn lạnh lùng nghiêm mặt như cũ, nhưng nhóm binh sĩ đã vô cùng quen thuộc vẫn nhìn ra, tâm tình Boss phá lệ tốt đẹp, ít nhất đối với những hành vi muốn tìm ch.ết của bọn họ cũng không trừng phạt quá hung ác.
Mà Liên Kỳ Quang từ ngày ấy bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm về phòng xong thì chưa từng lộ mặt, Hạ Hầu Thiệu Huyền nói với bên ngoài là Liên Kỳ Quang bị cạn kiệt dị năng, cần nghỉ ngơi.
“Sao lại thế này!” Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng chạy tới phòng chỉ huy, lúc này bên trong đã loạn thành một đoàn.
“Boss! Khu cách ly đột nhiên xuất hiện vô số thể biến dị, hơn nữa lại dị thường kích động, hệt như bị cái gì đó chọc giận, nổi điên mà tông vào lồng phòng hộ. Cứ theo tình hình này, lồng phòng hộ bị vỡ chỉ là vấn đề thời gian.” Viên Linh gấp gáp nói.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới trước màn hình giả lập, nhìn hình ảnh truyền tới, cau mày.
Ngàn vạn thể biến dị tề tụ lại cùng một chỗ, len lấn xô đẩy nhau làm người ta rợn da gà. Đám biến dị kia tựa hồ bị tiêm thuốc kích thích, dị thường táo bạo, điên cuồng tông vào lồng phòng hộ. Theo va chạm của chúng, lồng phòng hộ nhoáng lên những gợn sóng màu lam nhạt, theo tình huống này, nó sớm muộn gì cũng bị tông vỡ.
Một khi lồng phòng hộ bị phá, với tầng tầng lớp lớp thể biến dị, thực không khó tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh.
“Toàn thể Sát Huyết Lang tập hợp, chạy tới khu cách ly, tự do giết thể biến dị, không cần báo cáo.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh lùng hạ lệnh, sau đó xoay người rời đi.
“Vâng! ! !”
…
Trong không gian, Liên Kỳ Quang bình tĩnh nằm trong hồ nước, ánh sáng xanh quanh quẩn bên người, chậm rãi rót vào trong cơ thể Liên Kỳ Quang. Màu xanh nhạt lúc trước giờ đã biến thành xanh biếc, hệt như một hạt mầm vừa đâm chồi giờ đã cao lớn, trưởng thành.
Đột nhiên, vùng nước xung quanh Liên Kỳ Quang bắt đầu sóng sánh, màu xanh ngày càng đậm, lăn tăn xao động, hoàn toàn bao lấy cậu.
Bỗng nhiên, Liên Kỳ Quang mở to mắt, một mạt vàng chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt, tựa như ảo giác.
Liên Kỳ Quang chậm rãi từ trong nước hồ đứng dậy, nhìn đôi tay, trong mắt cuồn cuộn gợn sóng sâu thẳm mãnh liệt.
Đỉnh cấp bậc huyền.
Liên Kỳ Quang buông tay, lạnh nhạt nhìn ảnh ngược của chính mình trên mặt hồ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con rắn trên ngực. Ấn ký này ngày càng rõ ràng, trong ảnh ngược đang lưu chuyển ngân quang. Mắt rắn là màu vàng, mang theo hung ác cùng cao ngạo, nhưng ẩn sâu trong hung ác tựa hồ lại có thương hại.
Liên Kỳ Quang thu tay lại, chậm rãi bước ra khỏi hồ, thay quần áo, lắc mình rời khỏi không gian.
Căn phòng trống rỗng mang theo chút hơi lạnh, xem ra đã vài ngày không có người ở. Liên Kỳ Quang bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ hé mở ra một cái khe nhỏ, nhìn thời gian bên ngoài.
Giờ đang là đêm khuya, Liên Kỳ Quang cúi đầu liếc nhìn quang não trên cổ tay, cậu tiến vào không gian đã được bốn ngày. Liên Kỳ Quang mở quang não, muốn liên lạc với Hạ Hầu Thiệu Huyền, bất quá phát hiện quang não bên kia đã tắt. Liên Kỳ Quang nhíu mày, nghĩ nghĩ, tiện tay lấy một chiếc áo khoác, xoay người bước ra ngoài.
Liên Kỳ Quang đi trong căn cứ, mặt than nhìn xung quanh, quang cảnh trống vắng ở xung quanh lại cậu có chút hoang mang.
“Chào chị dâu!” Một binh sĩ đi ngang qua chào hỏi Liên Kỳ Quang theo nghi thức quân đội.
“Thiệu Huyền đâu.” Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.
“Ách…” Liên Kỳ Quang đột nhiên hỏi làm binh lính kia nghẹn lời, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt cứ đảo loạn, chỉ là nhất quyết không nhìn tới Liên Kỳ Quang.
“Người đâu?” Trong lòng Liên Kỳ Quang đột nhiên dâng lên chút bất an, âm thanh trầm đi vài phần.
“Chị dâu, boss, boss ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ về thôi, chị dâu không cần lo lắng. Người nọ vừa dứt lời liền xoay người bỏ chạy, không cho Liên Kỳ Quang có cơ hội mở miệng.
“Phu nhân!” Một bóng người hồng nhạt thất tha thất thiểu bổ nhào về phía Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang chợt lách người né qua một bên.
Liên Kỳ Quang né tránh làm Lê Ngọc trở tay không kịp, suýt chút nữa đã té lăn quay xuống đất, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, bất quá rất nhanh đã dấu đi, lúc ngẩng đầu thì vẫn nhu nhược như trước.
“Phu nhân, mau đi cứu anh Hạ Hầu đi.” Lê Ngọc che mặt khóc sướt mướt.
“Xảy ra chuyện gì?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt hỏi.
“Ba, ba ngày trước khu cách ly đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn biến dị thể, anh Hạ Hầu đã dẫn người tới xử lý, chính là đã qua ba ngày rồi vẫn không thấy anh Hạ Hầu trở về, thậm chí ngay cả thông tin liên lạc cũng bị cắt đứt.”
“…” Hai nắm tay Liên Kỳ Quang siết chặt, lồng ngực hít thở không thông làm sắc mặt cậu có chút trắng bệch. Không để ý tới Lê Ngọc vẫn đang khóc sướt mướt, Liên Kỳ Quang xoay người đi tới bãi đỗ mình từng theo Viên Linh tới vài ngày trước.
“Phu nhân…”
‘Đi đi! Đi đi! Đi rồi đừng trở lại nữa! Mày ch.ết rồi, anh Hạ Hầu nhất định sẽ yêu thương tao! !’
Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, vẻ mặt Lê Ngọc tràn đầy dữ tợn cùng âm độc.
“Chị dâu…” Nghênh diện thấy Liên Kỳ Quang đi tới, một binh lính cố nặn ra một nụ cười chào hỏi, chính là còn chưa dứt lời, Liên Kỳ Quang đã rút Thiên Minh đặt sát bên cổ. Hành động của Liên Kỳ Quang làm kinh sợ những người khác, nhất thời đều rút súng chỉa về phía Liên Kỳ Quang.
“Chị dâu, này là…”
“Mang tôi tới khu cách ly.” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lạnh như băng.
“Khu cách ly?” Binh lính kinh hô: “Chị dâu, chị dâu tới, tới đó làm gì?”
“Thiệu Huyền đã ba ngày không có tin tức, các người còn muốn gạt tôi?” Liên Kỳ Quang túm cổ áo binh lính nọ, trong tiếng rống ẩn ẩn có chút ẩn nhẫn.
“Chị dâu, boss không có việc gì đâu, chính là nếu chị dâu đi mà có chuyện, boss nhất định sẽ làm thịt tôi.”
“Nếu anh không mang tôi đi, hiện giờ tôi lập tức làm thịt anh.” Liên Kỳ Quang dí dí đao, lạnh lùng nói: “Một người không mang tôi đi, tôi liền giết một; hai người không mang, tôi liền giết hai, thẳng tới khi tới được khu cách ly.”
“Chị dâu…”
Khu cách ly, trong khu rừng rậm biến dị, xung quanh đều là các loại thực vật giương nanh múa vuốt, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trên một tảng đá, mắt lạnh nhìn nam nhân thần bí mặc áo choàng đen đứng cách đó không xa. Lúc này, bụng, vai trái, ngực phải của Hạ Hầu Thiệu Huyền đều bị ăn mòn, lộ ra một mảnh huyết nhục mơ hồ nhìn ghê người, máu tươi từ miệng vết thương trào ra nhiễm đỏ một mảnh, dẫn dụ đám thực vật xung quanh càng liều lĩnh lao tới chỗ Hạ Hầu Thiệu Huyền. Nhưng phút chốc đã bị dị năng hệ lôi xung quanh Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh nát.
Nhìn nam nhân thần bí không thấy rõ dung mạo dưới lớp áo choàng, trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền thực nặng nề. Hiện giờ dị năng của anh đã đạt tới bậc huyễn, chính là dưới công kích của người này lại chống đỡ thực vất vả. Người này, mạnh tới cỡ nào? Bậc hoàng? Bậc hư? Hay là… bậc phá.
Từ khi nào Bất Lạc tinh lại có một người khủng bố như vậy.
“Mày, không nên chạm vào người ấy.” Nam nhân chậm rãi vươn tay, dị năng ăn mòn ngưng tụ trong tay, âm thanh khàn như tiếng dao ma sát, làm người ta thực khó chịu.
Nhìn làn sương đen trong tay đối phương, thân mình Hạ Hầu Thiệu Huyền căng cứng, phòng bị nam nhân công kích.
“Người ấy là của tao!” Nam nhân gào rống một tiếng, cả người thoáng cái biến mất, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối sầm, không kịp nghĩ nhiều thì sát khí mãnh liệt đã từ sau lưng đánh úp tới.
Dị năng ẩn thân.
Trên một mảnh hoang vu, ngàn vạn thể biến dị đông nghìn nghịt làm người ta kinh hãi rợn gai ốc đang điên cuồng công kích lồng phòng hộ, một đám ch.ết đi lại có một đám không biết từ đâu chui ra tiếp tục công kích.
Mấy trăm phi thuyền chiến đấu lơ lửng trên không trung, phóng đạn pháo về phía biến dị thể. Vô số binh lính lưng tựa lưng bị vây giữa biển biến dị thể, dị năng không ngừng phóng ra, ngăn cản biến dị thể tiến tới.
“Đám biến dị thể này điên cả rồi! !” Phóng dị năng hệ thổ xuyên thủng đầu một biến dị thể, Trọng Mục chửi ầm lên.
“Nhiều biến dị thể như vậy rốt cuộc từ đâu chui ra! ! Sao lại đột nhiên khuynh sào xuất động? Ai lớn mặt như vậy, có thể đắc tội cả đám chúng nó!”
“Đừng nói nhiều nữa!” Viên Linh phóng ra gai băng, nhíu mày nói: “Phía trước có lỗ hổng, mau tu bổ đi! !”
“Hiên Lãng! Cẩn thận! !” Trọng Mục chém một thể biến dị, liếc mắt nhìn ra phía sau Hiên Lãng, nhất thời ánh mắt trợn trừng, quát to.
Mắt thấy thể biến dị sắp cắn đứt đầu Hiên Lãng, Viên Linh ở bên cạnh đưa tay đẩy Hiên Lãng, trong tay ngưng tụ băng tuyết, đâm vào thân thể thể biến dị, chính là cái mồm to của nó đã áp sát tới đầu Viên Linh.
“Viên Linh! !”
“Viên Linh…”
‘ch.ết tiệt! Mình vẫn còn chưa cưới vợ.’ Viên Linh nhắm mắt lại, cười khổ.
Ngay lúc Viên Linh chờ đợi tử vong ập tới, nhưng chờ cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Viên Linh chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt một cm là cái đầu dữ tợn của thể biến dị. Viên Linh nhếch miệng, lặng lẽ lùi về sau hai bước. Thể biến dị ầm ầm ngã xuống, Liên Kỳ Quang đứng ngay trên đầu nó, mặt không biểu cảm rút gai băng từ đầu nó ra.
“Chị, chị dâu…” Viên Linh ngây ngốc nhìn Liên Kỳ Quang, nhất thời có chút đông cứng.
Không riêng gì Viên Linh, nhóm binh sĩ xung quanh thấy Liên Kỳ Quang cũng có chút ngây người, tựa hồ bị dọa.
Liên Kỳ Quang mắt lạnh nhìn xung quanh, tầng tầng lớp lớp thể biến dị làm sâu trong con ngươi cậu bắt đầu dấy lên hưng phấn. Tình cảnh thảm thiết ở đây thoáng chốc làm cậu nhớ tới thời tận thế ăn thịt người kia, con ngươi mình luôn bị nhiễm đỏ ngầu vì giết chóc.
Liên Kỳ Quang nhảy xuống, hai tay nắm lại, đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt nắm tay trên mặt đất, băng sương toàn bộ phóng xuất, thể biến dị trong phạm vi một trăm dặm nháy mắt bị đông thành băng, không còn năng lực tác chiến. Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, nắm tay vung ra, ngọn lửa phừng phừng bao quanh cơ thể, cường liệt đến không thể chống đỡ lan tràn ra xung quanh, vô số thể biến dị bị đóng băng bị đốt rụi thành tro bụi tung bay trên không trung, liếc mắt nhìn qua, cả một bầu trời li ti những mảnh đỏ, nếu không phải mặt đất có đầy thi thể cùng máu tươi thì thời khắc này thật ra phá lệ xinh đẹp.
“…” Một đám binh lính.
Đám thể biến dị làm bọn họ sứt đầu mẻ trán thế nhưng dễ dàng bị Liên Kỳ Quang tiêu diệt như vậy? Là bọn họ nằm mơ đi? Là mơ đúng không? Hẳn là vậy đi! ! Bất quá trọng điểm chú ý không phải là đây đi? Mà là, Liên Kỳ Quang hình như đã dùng dị năng hệ hỏa.
‘Dị năng hệ hỏa! ! Không phải đã có hệ mộc cùng hệ băng sao? Này là sao a! ! Tam hệ dị năng à! ! !’
‘Nghịch thiên a a! Cả đôi đều là yêu nghiệt! !’
Cả đám binh lính mất đi mục tiêu ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang ở trung tâm ngọn lửa, nhất thời cảm thấy thế giới này không còn ham mê gì nữa.
Tang thi tu luyện tới một trình độ nhất định thì sẽ bắt đầu có trí tuệ, thể biến dị cũng vậy, tuy hiện giờ đang lâm vào táo bạo, nhưng sự cường đại cùng hung ác của Liên Kỳ Quang vẫn làm chúng khiếp đảm trong nhất thời. Lúc này cả đám thể biến dị tụ lại cùng một chỗ, hung ác nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang cùng đám binh lính, cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Không nhìn tới những hình ảnh khủng khiếp xung quanh, Liên Kỳ Quang xoay người đi tới bên cạnh Hiên Lãng, nhàn nhạt hỏi: “Thiệu Huyền đâu?”
“A? A!” Hiên Lãng lấy lại tinh thần sau phút khiếp sợ, vội vàng đứng dậy. Chính là sau khi nghe thấy vấn đề của Liên Kỳ Quang thì sắc mặt lại trầm xuống.
“Chị dâu, hôm trước boss thấy một người, liền đuổi theo, cho tới giờ vẫn chưa quay lại.”
“Người nào?”
“Trên người khoác áo choàng đen, nhìn không thấy mặt, nhưng căn cứ theo hình thể thì hẳn là nam nhân.”
Áo choàng đen, nhìn không thấy mặt!
Liên Kỳ Quang thoáng cái căng cứng thân mình, ánh mắt lộ ra chút kinh hoảng.
“Chị dâu, làm sao vậy?” Nhận thấy Liên Kỳ Quang không đúng, Hiên Lãng cẩn thận hỏi.
“Anh ta đi hướng nào?”
“Bên kia…” Hiên Lãng còn chưa nói xong thì chỉ thấy một cơn gió lạnh xẹt qua, Liên Kỳ Quang đã biến mất trước mặt.
“Chị dâu…” Hiên Lãng muốn gọi Liên Kỳ Quang lại, chính là không đợi anh nhiều lời, Liên Kỳ Quang đã biến mất không còn tung tích.
Tựa hồ do Liên Kỳ Quang rời đi làm đám thể biến dị buông lỏng đề phòng, một lần nữa hùng hổ, bắt đầu tiến công. Binh lính bất đắc dĩ, tiếp tục nghênh chiến.
Hoàn hảo, số thể biến dị đã bị Liên Kỳ Quang diệt hơn phân nữa. Vừa nãy Liên Kỳ Quang ra tay cũng giúp mọi người có thời gian nghỉ ngơi thở dốc, giờ tiếp tục giao thủ, kì thực cũng không bị đẩy xuống thế hạ phong.
“Thiệu Huyền! Anh ở nơi nào! Thiệu Huyền…”