Chương 57

Vi Thanh Mi nói một cách chậm rãi: “Du nương, cảnh ngộ của Phương nương rất đáng thương, đầu tiên là bị hưu khí, vì mưu sinh mà phải làm nhũ nương, tới khi nhận lại được cha ruột thì lại là con gái riêng. Tất cả những điều ấy không phải lỗi của con bé. Con là biểu muội của nó, không an ủi thì thôi chứ đừng khinh miệt con bé.”


Vương Du nghe Vi Thanh Mi nói vậy, đành ngưng cười nhạo Hạ Trọng Phương lại, giúp Vi Thanh Mi trở về phòng, lúc này mới cáo lui.
Vương Tinh Huy thấy Vi Thanh Mi tản bộ về, liền nói: “Uống thuốc của Phương ngự y xong, nhìn hai mẹ con khá hẳn lên.”


Vừa nhắc tới Phương ngự y, khóe mắt Vi Thanh Mi không khỏi mang ý cười, bà nói: “Quả thật y thuật Phương ngự y không tệ, hắn còn biết chế tạo hương, hôm kia cho thiếp một lọ, thoa còn tốt hơn ở ngoài nữa. Nhà ai có được con rể như thế thì như nhặt được bảo vật rồi.” Khi nói bà còn như có như không liếc nhìn Vương Tinh Huy.


Vương Tinh Huy thấy nét mặt Vi Thanh Mi, bật cười nói: “Nhìn trúng Phương ngự y à? Nói ra thì hắn và Du nương cũng rất xứng đôi, không biết hai đứa nó suy nghĩ thế nào.”
Vi Thanh Mi cười nói: “Đến lúc đó thử nhìn xem, nếu Phương ngự y có ý định, thì thực hiện dễ hơn rồi.”


Lúc này Phương ngự y nhảy mũi một cái, lẩm bẩm nói: “Ai đang nhắc tới ta phải không?”


Lời hắn vừa dứt, Trầm Tử Trai đã đi vào phòng dược, dựa vào cánh cửa nói: “Lão Phương à, Phương nương đang tức giận, trong lòng bổn vương trống trải không dễ chịu, ngủ không được, ngươi có trợ miên hương không (thuốc ngủ)?”


available on google playdownload on app store


Phương ngự y khuyên nhủ: “Vương gia, mặc dù trợ miên hương có thể giúp người đi vào giấc ngủ, nhưng vì sức khỏe hiện nay của vương gia, tốt nhất là không nên dùng.”


Trầm Tử Trai ngồi trước bàn nói: “Lão Phương, ngươi nói thật đi, có thật bản vương không thể đụng vào nữ sắc không? Ta sắp không nhịn nổi rồi, mấy ngày gần đây gặp Phương nương, lúc nào cũng không khống chế được.”


Cuối cùng Phương ngự y vẫn nói chuyện Thôi Tình Tố ra, vẫn chưa hết: “Vương gia uống sữa, Thôi Tình Tố ảnh hưởng rất ít nhưng cũng là ảnh hưởng.”
Trầm Tử Trai ngộ ra, “Khó trách Phương nương nàng….” Còn tưởng rằng trời sinh nàng quyến rũ, thì ra là vì ảnh hưởng của Thôi Tình Tố.


Phương ngự y cũng có chút phát sầu, không tìm được cách giải quyết mà!
Bên kia, khi Hạ Trọng Phương trở về Giản phủ, buổi tối trằn trọc, nghĩ đến mỗi khi mình ở một chỗ với Trầm Tử Trai, thì nàng không cách nào rụt rè được, nhất thời gương mặt nóng lên, thầm hận chính mình.


Vì cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau đi học, tinh thần có chút không phấn chấn, mắt đen một mảnh (quầng thâm).
Hà ma ma thấy vậy, trong thời gian nghỉ ngơi, thấy Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam không ở gần, liền hỏi: “Phương nương, tối hôm qua không ngủ ngon sao?”


Tuy Hạ Trọng Phương chỉ mới học, nhưng thông tuệ lại chịu học, tiến bộ cực nhanh, Hà ma ma ngược lại rất thích nàng, thấy tinh thần nàng đã nhiều ngày không tốt, bà không thể không hỏi một câu.


Nói ra thì lúc Hà Trọng Phương có chuyện, không tiện nói với Thái phó phu nhân, ngẫu nhiên đàm luận với Hà ma ma với nhau đôi lời, Hà ma ma đều đưa ra nhiều cao kiến, bà vừa là thầy vừa là bạn của nàng.


Hạ Trọng Phương suy nghĩ mấy đêm về con đường của mình phía trước, mặc dù cảm thấy không lấy chồng cũng là một lối ra, nhưng nghĩ sau này khi mà thái phó và thái phó phu nhân đã già, người Giản phủ sợ là không chấp nhận mình như vậy, vì vậy nên thật ra con đường nàng đi vẫn không thay đổi. Lập gia đình mà nói, thì dù cho phu quân mình không chấp nhất việc mình đã từng là nhũ nương, nhưng mình thật có thể quên một đoạn tình giữa mình và Trầm Tử Trai không? Tuy vẫn chưa hư thân, nhưng những hành động thân mật, nửa đêm nghĩ đến vẫn là tim đập nhanh mặt đỏ lựng, thật có thể biến mất trong nháy mắt ư?


Chỉ là, với Trầm Tử Trai, chỉ làm trắc phi nàng không cam tâm.
Mắt thấy Hà ma ma hỏi, Hạ Trọng Phương liền kể giản lược lại nỗi khổ trong lòng, thấp giọng nói: “Con không muốn làm trắc phi, nhưng quyết định là của người khác, con sợ không được như ý.”


Hà ma ma nghe xong thì nói: “Vương gia cần con, con không buông được Vương gia, vậy thì hãy tìm cách làm Vương phi đi, cần gì phải làm Trắc phi nữa?”
Hạ Trọng Phương trợn to mắt nói: “Chỉ với thân phận và những chuyện đã từng trải, làm sao con dám mơ đến vị trí vương phi?”


Hà ma ma nhìn Hạ Trọng Phương rồi nói: “Nếu như trước kia, con có dám nghĩ đến vị trí tiểu thư Giản gia không? Con có đoán được sẽ lọt vào mắt xanh của Vương gia không? Không dám chứ gì? Không phải bây giờ con vẫn qua lại giữa Giản phủ và vương phủ sao? Cho nên nói, nếu muốn thì hãy nắm lấy cơ hội, còn đến muốn cũng không dám thì lấy gì có cơ hội?”


Hạ Trọng Phương thở dài nói: “Thật có thể mơ tưởng sao? Việc con là con gái riêng có thể miễn cưỡng được, nhưng từng bị chồng ruồng bỏ, chuyện này thật không cách nào không bị chỉ trích.”


Hà ma ma nói: “Không phải lúc trước ta có kể chuyện phiếm cho con nghe đó sao? Hoàng hậu tiền triều, là người bị chồng ruồng bỏ rồi mới vào cung đó thôi.”
“Hả?” Hạ Trọng Phương buộc miệng nói: “Bị chồng ruồng bỏ cũng có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ sao? Các đại thần không ngăn lại à?”


Hà ma ma nói: “Hoàng hậu tiền triều lập gia đình năm mười lăm tuổi, mười sáu tuổi sinh một bé gái, không lâu sau thì bị hưu khí. Vừa lúc hoàng thượng vi phục xuất tuần, ngẫu nhiên gặp nàng, liền lệnh cho nàng tiến cung. Lúc phong tần phong phi, đưa nàng một bước lên vị trí hoàng hậu. Khi đó đương nhiên có đại thần phản đối, nhưng hoàng thượng nói, đây là chuyện nhà của ông ấy, ông ấy thích nữ nhân này, vì thế muốn đưa nàng lên vị trí hoàng hậu. Về phần đứa con gái nàng ấy sinh với chồng cũ thì phong cô bé ấy làm công chúa, còn tìm phò mã nữa, con có thấy lạ không?”


Hạ Trọng Phương há hốc mồm nói: “Ngay cả con gái với chồng trước cũng được phong làm công chúa?”
Hà ma ma nói: “Vì thế con chỉ mơ một vị trí vương phi thì có gì mà không thể?”


Hạ Trọng Phương hơi thiếu tự tin nói: “Con đâu dám so bì với hoàng hậu tiền triều, bây giờ con mới bắt đầu học cầm kì thi họa, không dám so bì với quý nữ được học hành khi nhỏ.”


Hà ma ma nói: “Hoàng hậu tiền triều vốn không biết chữ, tới lúc tiến cung mới bắt đầu học viết chữ, sau này mới đọc được một quyển nữ quan đấy! Lúc con theo ta học thì dù sao cũng biết chút chữ rồi.”


Hạ Trọng Phương chấn kinh lần thứ hai, lẩm bẩm nói: “Bị hưu khí, đã sanh nữ nhi, không biết chữ, hoàng đế vẫn thích nàng ư?”


Hà ma ma cười thần bí nói: “Thế gian có hôn sự xứng đôi, đương nhiên cũng có hôn sự không xứng đôi. Về phần xứng đôi là như ý hay không xứng đôi là như ý thì chỉ có đương sự mới biết. Nhưng mà lấy chồng hay chỉ ngưỡng mộ trong lòng cũng tốt. Nếu con đã trở thành tiểu thư Giản phủ, nhưng vẫn qua lại vương phủ để cho sữa như cũ thì nói con có nghĩa khí, không bằng nói con có tình ý đi. Nữ tử nói tình ý thì nhiều còn nghĩa khí ít lắm con à.”


Hạ Trọng Phương bị nói trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt xấu hổ, cúi gằm đầu xuống.
Hà ma ma lại thấp giọng nói: “Nhưng mà Vương gia thân phận cao quý, con muốn làm Vương phi, thì phải mưu sự một phen, không thể qua loa, để tránh
gậy ông đập lưng ông.”


Hạ Trọng Phương vừa nghe, như nắm được người cứu mạng, ngẩn đầu lên nói: “Ma ma dạy con một ít đi.”


Hà ma ma lại cười nói: “Dạy con giỏi rồi, nhưng mà sau này con trở thành vương phi thì phải xuất toàn lực, xây dựng một khu nữ học, để các cô nương không biết chữ có thể học được vài chữ nhằm đọc được thư.”


Hà Trọng Phượng cực lực gật đầu nói: “Con biết ít chữ nhưng vẫn chịu không ít khổ, con hiểu rằng không biết chữ lại càng khổ hơn. Nếu có thể thỏa nguyện làm vương phi, tất nhiên sẽ xây khu nữ học, để ma ma ngồi tại chỗ dạy học.”


Hà ma ma vui mừng nói: “Như vậy nhé, một lời đã định.” Nói rồi thấy Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam vào, liền im lặng, tiếp tục học.


Đêm nay, khi Hạ Trọng Phương đến vương phủ thì không vội vã đi qua phòng gặp Trầm Tử Trai, mà tắm rửa kỹ lưỡng, thoa son bôi phấn tinh tế, ăn mặc hết sức xinh đẹp động lòng người.


Thái Bạch và Thái Hồng giúp Hạ Trọng Phương chải đầu mặc y phục, cũng khen: “Phương nương càng ngày càng có ý nhị nha, cứ như vậy mà đi lại, thực sự là ch.ết người mà.”
Trong lòng Thái Bạch và Thái Hồng thầm bổ sung một câu, khẳng định là mê ch.ết vương gia!


Các nàng vừa nghĩ, lập tức thấy Lục Mộng sang đây thúc giục Hạ Trọng Phương qua bên ấy, cười nói: “Vương gia hỏi mấy lần, nghe Phương nương đã đến vương phủ, vẫn đang chờ đấy!”


Hạ Trọng Phương cũng không gấp, soi mình trước kính thấy rõ người trong kính mắt như làn thu thủy, chung quanh rực rỡ, nhớ đến dáng dấp trước kia, dường như đã mấy đời trôi qua. Thuốc kia của Phương ngự y, không chỉ bổ khí bổ huyết, mà còn dưỡng nhan đúng không?


Trầm Tử Trai hết đợi lại chờ, lúc này mới đợi được Hạ Trọng Phương xuất hiện, không tự chủ được nhìn sắc mặt của nàng, hắn chỉ sợ nàng tức giận.


Hạ Trọng Phương mỉm cười ngồi xuống, đợi bọn nha hoàn lui xuống, nàng nói: “Phương ngự y vẫn chưa sắc thuốc xong, vương gia cần gì phải gấp gáp chứ?”
Trầm Tử Trai nói: “Nàng không ở gần, bản vương thấy sốt ruột.”


Hạ Trọng Phương ngẩng đầu nhìn Trầm Tử Trai, thấy mày hắn như lá trúc, hai mắt ẩn tình tuấn tú không chịu được, suy nghĩ giấu trong lòng cũng trồi lên, nàng dùng sữa cứu mạng tướng công, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác?


Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương mặt hoa da phấn, ngồi yên lặng, cũng là một tư thái xinh đẹp, nhất thời ngồi nhìn nàng, hai người quấn quít nhìn nhau, khó bỏ khó phân.
Cuối cùng Hạ Trọng Phương không chống cự nổi ánh nhìn nóng rực của Trầm Tử Trai, cúi đầu xuống trước, nhẹ nhàng cười.


Trầm Tử Trai có chút thần hồn điên đảo, dịch người đến gần nữ tử ấy, dùng tay nắm lấy tay ngọc của Hạ Trọng Phương, thì thầm nói: “Phương nương, Phương nương rất đẹp!”


Hạ Trọng Phương khóe liếc mắt nhìn Trầm Tử Trai một chút, gương mặt đỏ hơn, đáp lời Trầm Tử Trai: “Vương gia!”. Giọng nói vừa kiều vừa mị, như hoa thủy tiên lay động trong nước, khiến người khác phải yêu thương.


Ngực Trầm Tử Trai hơi ngứa ngáy, nắm lấy cằm Hạ Trọng Phương, ngưng mắt nhìn nàng nói: “Nàng xinh đẹp kiều mị như thế nào, bảo bổn vương làm sao buông tay nàng được đây?”


Cằm Hạ Trọng Phương cọ trong tay Trầm Tử Trai, nhất thời vùi mặt vào tay Trầm Tử Trai, nói nhỏ: “Tôi sẽ không làm trắc phi, vương gia không bỏ được cũng không còn cách nào.”


Trầm Tử Trai bị mị thái của Hạ Trọng Phương mê hoặc, dường như muốn bật thốt lên lời hứa hẹn cưới Hạ Trọng Phương làm vương phi, lời đến khóe miệng, hắn chợt tỉnh táo lại, nuốt lại xuống, chỉ phu qua…đi, đôi môi Hạ Trọng Phương, trằn trọc nhiều lần, không thể buông ra…


Hạ Trọng Phương ngửi được mùi đạo trên người Trầm Tử Trai, tâm như nổ lớn, môi đỏ mọng bị ngậm chặt, chỉ đành phát ra những âm thanh rên rỉ ra tiếng. Tiếng rên, không kiềm chế được đáp lại.


Tối hôm qua Trầm Tử Trai nghe lời Phương ngự y, biết được Hạ Trọng Phương không khỏi trêu ghẹo, lúc này ôm nàng trong lòng, dùng tay xộc vào áo nàng, xoa bóp trêu chọc, rỉ tai nói: “Phương nương, bản vương nhớ nàng muốn ch.ết! Hận không thể nạp nàng, để mỗi tối nàng ở bên cạnh.”


Hạ Trọng Phương nghe lời khiêu khích này, lại bị nhào nặn một cái, mềm mại nói: “Vương gia, tôi….”
Trầm Tử Trai nói tiếp: “Bổn vương biết, nàng cũng muốn bổn vương, muốn cùng bổn vương mỗi tối một chỗ, cùng bổn vương….” Câu sau hắn phủ lên tai Hạ Trọng Phương nói.


Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai nói, vừa cảm thấy thẹn vừa nhộn nhạo, không rõ cảm giác của mình là gì, vừa sợ nghe vừa thích nghe, chốc sau dùng tay đấm vào người Trầm Tử Trai, gắt giọng: “Vương gia hư quá đi!”


Trầm Tử Trai cười xấu xa nói: “Để bổn vương xấu cho nàng xem một chút!” Nói rồi ôm lấy Hạ Trọng Phương, hôn thật sâu!






Truyện liên quan