Chương 112: Ám sát
Nghe lời nói của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly trầm mặc một hồi lâu mới khoan thai nói: “Gả vào Định quốc vương phủ, chẳng lẽ chuyện này còn không đủ chứng minh Bổn vương phi can đảm sao?”. Nếu như là một cô nương khác, bị Lê vương cự hôn rồi lại bị tứ hôn cho Định vương, chỉ sợ là đã tự chuẩn bị cho mình một dải lụa trắng rồi. Bản thân nàng vẫn nguyên vẹn ở đây chẳng lẽ không đủ chứng minh lá gan của nàng không nhỏ sao?
“A ——” cách đó không xa truyền tới tiếng kêu của một đứa trẻ, Công chúa Trường Nhạc ngẩn người một chút rồi đột nhiên kêu lên: “Là Trân Ninh! Định Vương Phi. . . . . .”. Mặc Tu Nghiêu đang ngồi vung tay lên, hai ám vệ không chút dấu vết thối lui khỏi trận chiến thật nhanh, bay vút tới nơi có tiếng kêu. Diệp Ly nhìn Liễu quý phi ngồi bên cạnh Hoàng đế, hơi nhíu mày, bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu của công chúa Trân Ninh, không lí nào Liễu quý phi lại không nghe thấy. Nhưng mà thần sắc Liễu quý phi vẫn lãnh đạm như cũ, ngay cả Hoàng hậu cũng nhướn mày nhìn về phía phát ra tiếng kêu mấy lần, nàng thân là mẹ ruột lại không hề có phản ứng gì.
Trước kia nàng chỉ cảm thấy tính tình Liễu quý phi có chút trong trẻo lạnh lùng , nhưng mà hiện tại nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo. Ngay cả an nguy của nữ nhi thân sinh của mình cũng không chú ý tới, trong lòng nàng ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Bên trong vòng bảo vệ của tầng tầng lớp lớp thị vệ, Hoàng hậu trầm mặc nói với Mặc Cảnh Kỳ mấy câu, Mặc Cảnh Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía các nàng. Thấy Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi an ổn nhàn nhã như thường, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cất cao giọng nói: “Định Vương, phiền ngươi đưa Nhị công chúa của trẫm về đây.”.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, vươn người đứng dậy cười với Diệp Ly rồi phi thân ra phía ngoài lâu. Với thân phận của Mặc Tu Nghiêu ngồi một chỗ không động thủ cũng chẳng sao nhưng nếu do Hoàng đế đích thân mở miệng thì không làm theo không được. Hoàng hậu hiển nhiên không ngờ tới Mặc Cảnh Kỳ lại gọi Mặc Tu Nghiêu đi cứu người, đầu tiên là sửng sốt nhìn về hướng Diệp Ly có chút lo lắng, mày liễu hơi nhíu lại.
Mặc dù còn Định vương phi nhưng nữ nhi của mình còn nhỏ, không có Định vương ở một bên bảo hộ nàng vẫn không thể nào an tâm được. Nhìn thoáng qua một bên mặt thản nhiên như không của Liễu quý phi, lần đầu tiên Hoàng hậu trầm mặt xuống với Liễu quý phi: “Trân Ninh bị thích khách bắt đi rồi, Liễu quý phi không lo lắng chút nào sao?”
Liễu quý phi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt đang nhìn ra phía ngoài lâu, lạnh nhạt nói: “Trong cung nhiều thị vệ như vậy , tự nhiên sẽ cứu được Trân Ninh bình an trở về . Đã khiến cho Hoàng hậu nương nương phải lo lắng rồi.”
Trong lòng Hoàng hậu tức giận, hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua là luôn chú ý tình hình bên kia của Diệp Ly và Trường Nhạc. Lấy tính tình của Hoàng đế thì tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nàng phái người đưa Trường Nhạc qua đây , cho dù người đang ở trong cảnh hỗn loạn kia chính là con gái ruột của hắn.
Mặc Tu Nghiêu vừa rời đi, thế công của thích khách phía bên này càng thêm mãnh liệt. Hiển nhiên những thích khách này lúc trước cố kỵ Mặc Tu Nghiêu vẫn không động thủ cho nên bọn hắn cũng không xuất ra toàn lực. Hiện tại Mặc Tu Nghiêu đã đi mất tất nhiên là phải thừa dịp hắn chưa trở lại giải quyết địch nhân trước mắt. Một thích khách áo đen bị quăng đến bên chân Diệp Ly, khuôn mặt dữ tợn khiến công chúa Trường Nhạc không kìm được hét ầm lên. Diệp Ly nhíu nhíu mày, đứng lên nói: “Ám Nhị, Thanh Loan, hai người tới bảo vệ công chúa Trường Nhạc.”
Ám Nhị không đồng ý nhìn Diệp Ly, công chúa Trường Nhạc cũng nắm thật chặt vạt áo Diệp Ly không chịu buông tay. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lớn lên ở trong cung, trực giác tốt hơn người bình thường , ở bên cạnh Định Vương phi khiến cho nàng cảm thấy hết sức an tâm . Diệp Ly kéo tay nàng ra, ôn nhu nói: “Bé ngoan, ở bên cạnh ta rất nguy hiểm. Ngươi theo hai bọn hắn đến chỗ an toàn đi.”. Trường Nhạc công chúa chớp mắt nhìn nàng: “Định Vương phi cũng theo cùng đi. . .”
Diệp Ly cười nhạt lắc đầu, nhìn lướt qua Gia Luật Dã đang đánh nhau với thích khách đến đắc ý. Chỉ cần nàng di chuyển, Gia Luật Dã chắc chắn sẽ dẫn dụ thích khách về phía nàng, vậy không bằng cứ đứng ở chỗ này lấy bất biến ứng vạn biến.
“Công chúa phải nghe lời, không nên cho mẫu hậu ngươi lo lắng, có biết không?”
Công chúa Trường Nhạc có chút do dự, nhìn mẫu hậu mình cách đó không xa đang lo lắng khẩn trương, rút cuộc vẫn biết điều gật gật đầu.
Trong lúc đánh nhau, Gia Luật Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Ly vẫn đứng ở cách đó không xa , nhếch mày kiếm cười nói: “Vương Phi quả nhiên gan dạ, tâm trí bất phàm.”.
Diệp Ly tựa vào một cây cột, thản nhiên nói: “Nếu như Gia Luật vương tử không dẫn thích khách tới bên này .., ta sẽ càng cao hứng. Thật ra thì bây giờ ta đang bị dọa sợ đên mức chân mềm nhũn, không nhúc nhích được”.
Bị người trước mặt vạch trần ý đồ của mình, Gia Luật Dã cũng chẳng mảy may để ý , cười nói: “Bị Vương Phi phát hiện rồi, thật ra thì tại hạ chỉ là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi. Tin tưởng Vương Phi sẽ không trách tội tại hạ , đúng không?”.
Ám Tam nghe hắn nói vậy, nhíu mày, một tay bắt được thích khách đang cầm bả đao đang hướng về phía hắn , sau đó thuận tiện quay bả đao sáng ngời hướng phóng tới Gia Luật Dã. Nghe được tiếng gió xé, Gia Luật Dã lưu loát xoay người, một cước đá bay tên thích khách bị khống chế “ Vị huynh đài nay, cẩn thận một chút…”.
Ám Tam vô tội nâng tay lên, không hề tỏ ra có chút thành ý nào nói xin lỗi : “Nhất thời thất thủ, Vương tử tha lỗi”.
Gia Luật Dã nhếch lên mày, cười nói: “ Bên cạnh Vương phi quả nhiên nhiều nhân tài xuất chúng, dĩ nhiên Bổn vương tử sẽ không trách móc”.
”Gia Luật Dã! Đi ch.ết đi!”. Tựa hồ việc không thèm đếm xỉa của Gia Luật đã kích thích lòng tự tôn của mấy thích khách, mấy người áo đen cất tiếng rống to đồng thời liều lĩnh đánh về phía Gia Luật Dã, thế tiến công bén nhọn làm mọi người không khỏi kinh hãi. Gia Luật Dã rốt cục bắt đầu xốc lại tinh thần lao tới ứng phó, Diệp Ly dựa vào cột trụ nhìn chung quanh hỗn loạn, đối với tầng lớp thị vây quanh Mặc Cảnh Kỳ hết sức khinh bỉ. Thần tử bị thích khách giết chóc như vậy , thân là quân chủ lại chiếm mất một nửa số thị vệ, bắt bọn họ bất động cũng không chịu cho họ rời đi đối phó với mấy thích khách kia. Còn nói Mặc Cảnh Kỳ giỏi về giả bộ thiện tâm, bây giờ ở thời điểm sống ch.ết trước mắt hắn cái gì cũng đều đã quên, cho dù hiện tại tình cảnh của hắn tuyệt nhiên không phải đến mức lo lắng về sinh tử.
Vùn vụt, mấy đạo âm thanh vang lên, mấy người áo đen lại từ bên ngoài vọt vào trong lầu. Diệp Ly không khỏi nhíu nhíu mày, trong cung cấm vệ sâm nghiêm, những thích khách này rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh mới có thể lẻn vào sâu trong cung như vậy ? Còn có trong cung có nhiều thị vệ như vậy, thích khách đã tới gần một khắc đồng hồ rồi mà vẫn không thấy một thị vệ nào chạy tới!
Mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, Diệp Ly không chút dấu vết lẻn ra bên ngoài lâu. Trong không khí phảng phất truyền đến một cỗ quái dị. Diệp Ly hé mắt, lạnh lùng phân phó : “Đi mau! Bọn chúng muốn hỏa thiêu tòa lâu này”.
Vừa dứt lời, Ám Nhị trong góc đã kéo công chúa Trường Nhạc bay ra ngoài. Phía sau Thanh Loan hướng về phía Diệp Ly gật đầu cũng phi ra theo, Ám Tam bên cạnh Diệp Ly một chưởng đánh lui một tên thích khách,túm lấy Diệp Ly rồi cũng nhảy ra khỏi Trích Tinh lâu.
Một trận mưa tên bắn vào trong , vững vàng cắm xuống tòa lâu, quay đầu lại đã thấy lầu một và lầu hai của Trích Tinh lâu đang cháy lên, hiển nhiên trận mưa tên vừa rồi có kèm theo hỏa tiễn, mà Diệp Ly lúc nãy ở trên lầu ngửi được mùi chất dẫn cháy nên mới có thể lường trước. Hơn nữa hiện tại là đầu tháng sáu, Trích Tinh lâu được xây dựng hoàn toàn từ gỗ, chỉ cần đổ thêm vào một chút dầu, một mồi lửa nhỏ là có thể bùng lên. Lửa dần bốc lên, tất cả mọi người đang ở lầu ba của Trích Tinh lâu vốn đã hỗn loạn khôgn chịu nổi nay lại càng thêm kêu thảm thiết không dứt.
“Ám Tam, cứu người!”
“Vương Phi, chúng ta cũng không mang theo nhiều người tới đây .”. Ám Tam cau mày nói.
Diệp Ly trầm giọng : “Không cần lo lắng cho ta, cứu người trước rồi hãy nói.”. Hôm nay có đủ có tư cách đi lên Trích Tinh lâu đều là trọng thần của triều đình , đừng nói là ch.ết hơn phân nửa, chỉ vài người bị thương thôi cũng đã là phiền toái lớn.
Ám Tam có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phất tay để cho mấy ám vệ theo ở phía sau phi thân lên lầu cứu người. Rất nhanh Mặc Cảnh Kỳ cùng với chúng phi tần được các thị vệ cứu xuống, vốn mấy thị vệ lúc trước vây quanh Mặc Cảnh Kỳ không có đất dụng võ, nay ra ngoài lập tức chống trả lại thích khách. Trong bóng tối cũng không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu thích khách, những phi tần có địa vị và các hoàng tử công chúa đều hoàn hảo, bên cạnh đều có người che chở, về phần vài phi tần địa vị thấp có khi ch.ết cũng không có người để ý tới.
Hoàng hậu vừa xuống tới đất vội vã nhìn chung quanh, thật vất vả mới nhìn thấy Diệp Ly, cũng bất chấp những cái khác vội vàng chạy qua: “Vương Phi. . . Trường Nhạc. . . . . .”
Diệp Ly nói: “Nương nương không cần phải lo lắng, công chúa Trường Nhạc đã được đưa đến chỗ an toàn đi.”. Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, cười yếu ớt nói: “Cám ơn ngươi. . . . . .”
“Cẩn thận!” Diệp Ly nhanh tay kéo hoàng hậu ra phía sau, đẩy nàng tới hướng mấy thị vệ, xoay người tránh được thanh đao vừa chém tới, thân thủ nhanh nhẹn nhảy tới bên cạnh thích khách. Vốn là tình thế bắt buộc, thích khách chỉ cảm trước ngực chợt lạnh, kinh ngạc cúi đầu chỉ thấy máu từ ngực mình đang phun ra.
Diệp Ly quay đầu hướng về phía thị vệ nói: “Đưa Hoàng hậu nương nương tới chỗ an toàn.”. Quần áo thêu phượng hoàng bằng chỉ tơ vàng của Hoàng hậu quá mức chói mắt nên vừa mới xuống đất đã có thích khách lao tới đây hỏi thăm.
Phân phó thị vệ xong, Diệp Ly thân thủ chợt lóe, lại tiến nhập vào bóng đêm, hai tròng mắt lãnh đạm ngó chừng hết thảy trước mắt.
“Định Vương phi quả nhiên thân thủ nhanh nhẹn, tiểu Vương bội phục.’ Một giọng nói trêu chọc mang theo mùi vị hứng thú ở bên cạnh vang lên.
Diệp Ly nheo mắt lại, hướng về người đột nhiên xuất hiện bên cạnh dùng khuỷu tay đánh tới. Người đó hiển nhiên cũng không phải hạng có thể xem thường, giơ tay muốn gạt đi cánh tay của nàng. Diệp Ly câu lên một nụ cười lạnh, từ trong tay áo thật nhanh xuất ra một thanh chủy thủ, đâm tới người nọ. Người nọ “ hắc” một tiếng, xoay người đứng đối diện để tránh một cước của Diệp Ly, hơn nữa cũng để cho nàng thấy rõ mình, người không biết trong lúc hỗn loạn đã chay đi đâu – Gia Luật Dã. Gia Luật Dã giơ tay lên chống đỡ, rồi lại buông ra ngay bởi chủy thủy củ Diệp Ly sắp đâm tới.
Hắn xoay người, bất đắc dĩ cười nói: “Định Vương phi, kẻ địch đang mạnh mà chúng ta còn tranh chấp nội bộ sao?”
Những nữ tử biết công phu hắn đã gặp qua không ít, cô nương ở Bắc Nhung không kể lớn hay nhỏ tuổi không ai không biết một hai chiêu, nhưng nữ tử có chiêu thức sắc bén như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn được thấy, thậm chí cả sát thủ được huấn luyện đặc biệt có lẽ cũng không bằng. Gia Luật Dã rốt cục xác định được bây giờ không phải thời điểm tốt để trêu chọc nàng. Nếu như trong lúc bọn họ đánh nhau lại bị kẻ khác lợi dụng cơ hội cháy nhà hôi của, vậy cũng thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Diệp Ly phi thân ra, mắt lạnh nhìn hắn nói: “ Tranh chấp nội bộ? Gia Luật vương tử dùng từ sai rồi, chắc là do không quen thuộc với ngôn ngữ của Đại Sở”.
Gia Luật Dã sờ sờ lỗ mũi cười nói: “Ít nhất chúng ta bây giờ là những người đúng cùng một chiến tuyến, không phải sao? Tại hạ chỉ muốn tới bảo vệ Vương phi, bây giờ xem ra lại không được hoan nghênh.”.
Diệp Ly ngoài cười nhưng trong không cười nhìn của hắn nói: “Bảo vệ cũng không cần thiết, Gia Luật vương tử hãy cách ta xa một chút, cẩn thận ngộ thương.”,
Gia Luật Dã nhìn động tác Diệp Ly lưu loát, dùng chủy thủ chính xác cắt phăng động mạch ở cổ của một tên thích khách, không khỏi cảm thấy cổ chợt lạnh. Đây chính là Định quốc vương phi của Đại Sở, quả nhiên cùng trong Định vương trong truyền thuyết tàn nhẫn giống nhau. Có điều. . . Nữ nhân như vậy như vậy mới thú vị. . .
“Hộ giá!”. Ngự lâm quân trong cung rốt cuộc cũng khoan thai chạy tới, một nhóm lớn Ngự lâm quân tràn vào khiến cho nhóm thích khách mất dần ưu thế. Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thế cục bắt đầu nghiêng về một bên, không chút do dự xoay người về hướng sâu trong hoàng cung mà đi. Gia Luật Dã sờ sờ cằm, nhìn nàng chằm chằm rồi cũng hào hứng đi theo.