Chương 120: Kinh sợ
“Khởi bẩm Thái hậu, Định Quốc Vương phủ không có ý định làm hỉ sự.”
Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức một mảnh trầm tĩnh, cơ hồ tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Diệp Ly. Trong đó nóng rực nhất không có ai bằng Hách Liên Huệ Mẫn và Liễu quý phi ở trên điện. Chắc là Hách Liên Huệ Mẫn không nghĩ tới nàng lại dám ở trong cung cự hôn trước mặt phu nhân cả triều và Thái hậu, như thế thì ngược lại sẽ làm cho nàng ta tự mình cưỡi hổ khó xuống. Nếu từ đầu đến cuối Định Quốc Vương phủ kiên trì không chịu cưới Hách Liên Huệ Mẫn thì thể diện của nàng ta sẽ hoàn toàn mất hết. Chống lại ánh mắt ẩn hàm tức giận và khiếp sợ của Hách Liên Huệ Mẫn, Diệp Ly quay lại nhợt nhạt cười một tiếng. Chẳng lẽ bình thường nàng biểu hiện quá mức ôn hòa cho nên vị Hách Liên tiểu thư này liền cho rằng nàng không dám cự hôn trước mọi người sao?
“Định Vương phi, ngươi nói cái gì?” Thái hậu cau mày không vui ngó chừng Diệp Ly nói. Thật ra thì hiện tại Thái hậu hoàn toàn không muốn có liên quan gì với Định Quốc Vương phủ, ngay từ lúc con trai nhỏ ngay cả chào hỏi cũng không nói với bà liền khởi binh tạo phản, thì đã làm cho bà lâm vào hoàn cảnh hết sức khó khăn, bà cũng hiểu đứa con trai này không đáng tin cậy. Mà nữ nhân đang ở trong cung, không có nhi tử dựa vào thì cho dù ngươi có bản lãnh ngất trời cũng uổng phí. Mặc dù hiện tại quyền lợi của và cũng bị hạn chế, nhưng từ trước đến giờ Hoàng hậu cũng coi như cung kính với bà, cho nên hiện tại bà chỉ muốn bình an ở trong cung an hưởng tuổi già thôi. Chỉ tiếc, bà muốn lui nhưng con trai Hoàng đế của bà lại không muốn cho bà lui. Cho nên sau khi Mặc Cảnh Kỳ ở chỗ Mặc Tu Nghiêu bị cản trở đã kéo bà ra, trông cậy vào từ chỗ Định Vương phi hạ thủ. Hôm nay Thái hậu thân ở ngoài cục ngược lại nhìn rõ ràng hơn một chút, tự nhiên hiểu rằng Định Vương phi này cũng không phải là người dễ dàng để cho người ta nắm mũi dẫn đi (nói gì nghe nấy) như vậy. Mặc dù không muốn đắc tội với Diệp Ly nhưng hôm nay bà cũng là thân bất do kỷ, không thể không đếm xỉa đến nữa.
Diệp Ly mỉm cười nhìn thoáng qua Từ phu nhân cách đó không xa, quay đầu lại nhìn Thái hậu, giọng nói réo rắt mà kiên định, “Khởi bẩm Thái hậu, gần đây Định Quốc Vương phủ không có ý định làm hỉ sự. Trên thực tế, chỉ cần một ngày Bản Vương phi còn là Định Vương phi, thì Vương gia sẽ không dâng bất kỳ tiểu thiếp nào vào cửa.”
Trong đại điện lập tức ồ lên.
“Định Quốc Vương phi, ngươi càn rỡ!” Công chúa Chiêu Nhân chợt đứng dậy, chỉ vào Diệp Ly nói: “Ngươi thân là nữ nhân, cư nhiên lại không kiêng nể gì ngăn cản Định Vương dâng trắc phi, có thể nói không có chút phụ đức nào. Sao đố phụ như thế có thể xứng đôi với Định Vương?” Ái nữ duy nhất của công chúa Chiêu Nhân bị đưa đi Bắc Nhung hòa thân, trong lòng tức không thế át, trong ngày thường cũng đã bất mãn với Diệp Ly rất nhiều, lúc này đương nhiên đẫn đầu đứng ra làm khó dễ.
Diệp Ly miễn cưỡng nhìn công chúa Chiêu Nhân một cái, hình như từ vừa mới bắt đầu, công chúa Chiêu Nhân đã nhìn nàng hết sức không vừa mắt. Không, phải nói công chúa Chiêu Nhân nhìn Mặc Tu Nghiêu hết sức không vừa mắt, cho nên cũng nhìn nàng không vừa mắt. Trong ngày thường không có việc gì thì Diệp Ly nhường một chút cũng không sao, chuyện hôm nay cũng không phải nàng nhường là có thể nhường được như trong quá khứ. Cho nên Diệp Ly cũng không có ý định áy náy với bà ta, cười nhạt, Diệp Ly nói: “Trưởng công chúa nói thật hay, Vương gia nhà chúng ta không thích cưới trắc phi nạp thiếp thất, Bản Phi thân là thê tử đương nhiên phải phu xướng phụ tùy, không lẽ còn muốn cùng với người ngoài tới bức bách Vương gia sao. Trưởng công chúa vừa nói phụ đức thế có biết xuất giá tòng phu?”
Sắc mặt công chúa Chiêu Nhân lúc trắng lúc xanh, trong kinh thành người nào không biết công chúa Chiêu Nhân không sinh ra con trai liền quản thúc Phò mã không cho thân cận với tiểu thiếp thông phòng, mới đưa đến hôm nay Phò mã đã hơn bốn mươi tuổi còn không có một đứa con trai. Cũng may là Phò mã chỉ là đích thứ tử (con trai thứ của chính thất), nếu là trưởng tử đích tôn trong nhà, chỉ sợ ngay cả chính là Trưởng công chúa lấy địa vị cao cũng không đàn áp được bất mãn của quyền quý thế gia. Lúc này nói phụ đức từ trong miệng bà ta nói ra như vậy cũng có mấy phần châm chọc. Công chúa Chiêu Nhân trầm mặt, hừ một tiếng nói: “Cho dù như thế, ngươi thân là Vương phi của Định Quốc Vương phủ cũng phải suy nghĩ cho con nối dòng Định Vương phủ, khai chi tán diệp cho Vương phủ. Cho dù Vương gia nhất thời hồ đồ bị dụ dỗ không chịu nạp thiếp, ngươi thân là Vương phi còn không biết khuyên can, như vậy cũng không làm nổi một chữ hiền.”
Diệp Ly giương mắt, cười nhạt nói: “Khi nào Bản phi đã nói mình làm được một chữ hiền rồi? Nếu như làm hiền phi (phi tử hiền đức) chính là mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì tìm kiếm mỹ thiếp cho trượng phu, vậy thì xin lỗi, quả thật Bản phi không hiền, cũng không có ý định hiền nữa.”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Công chúa Chiêu Nhân bị tức đến không nói nên lời, ngón tay chỉ vào Diệp Ly hồi lâu cũng không nói ra lời. Diệp Ly không e dè, mỉm cười nhíu mày với bà.
Trên điện, Hoàng hậu nhìn Trưởng công chúa tức đến sắp ngất đi, trong mắt hiện lên một nụ cười, lên tiếng nói: “Được rồi, có lời gì từ từ nói là được, Trưởng công chúa chớ để tức giận. Định Vương phi, trưởng bối dạy bảo không thể vô lễ.”
Diệp Ly gật đầu, giọng nói cung kính: “Hoàng hậu nương nương giáo huấn, Diệp Ly nhất định ghi nhớ trưởng bối dạy bảo, lấy Trưởng công chúa làm gương không dám làm trái.”
Thái hậu nhướng mày ho nhẹ một tiếng, nhìn Diệp Ly nói: “Định Vương phi, lần này Hoàng Thượng tứ hôn Hách Liên tiểu thư vừa là gia sự cũng là quốc sự, lúc này Định Vương phi nên lấy quốc sự làm trọng, không thể tùy hứng.”
Trong lòng Diệp Ly không không thể không có một cỗ tức giận, rốt cuộc những người này là chuyện gì xảy ra? Nếu nam nhân tự mình hoa tâm thì cũng thôi, những nữ nhân này lại tự mình cũng không chịu yên tĩnh nhét nữ nhân vào trong phủ người ta, rõ ràng là buộc nam nhân đi hoa tâm mà. Chính các nàng thích hiền lương thục đức nhưng nàng lại không thích, nên đừng bắt lấy nàng vào cùng một chỗ có được không? Diệp Ly đứng lên, lạnh lùng nói: “Thái hậu nói đùa, hai nước đám hỏi sao có thể qua loa, nhưng lúc bắt đầu đám hỏi cho tới bây giờ Bắc Nhung Vương cũng không đặc biệt phái người đám hỏi với Định Quốc Vương phủ. Nếu thật sự là quốc sự, thì không biết quốc thư đám hỏi của Bắc Nhung ở đâu? Nếu không có quốc thư, đó chính là những người khác âm thầm quyết định, đúng không? Thái hậu cho Định Quốc Vương phủ là nơi nào, là ai muốn vào liền vào sao? Hách Liên tiểu thư muốn vào Định Quốc Vương phủ, cũng có thể, vị trí nha đầu vẩy nước quét nhà của Định Vương Phủ còn để trống. Chỉ là một thân phận con gái nuôi không rõ ràng đã nghĩ vào Định Vương phủ, Hách Liên tiểu thư, cho một thân phận rõ ràng trước đi rồi hãy trở lại nói chuyện với Bản Vương phi!”
Hách Liên Huệ Mẫn đứng dậy, trên gương mặt xinh đẹp thanh tú tràn đầy sắc mặt giận dữ, “Mặc dù ngươi là Định Quốc Vương phi, Bản cô nương cũng là quý nữ của Bắc Nhung, chẳng lẽ lại cho ngươi tùy ý nhục nhã như thế!”
“Quý nữ của Bắc Nhung?” Diệp Ly khinh thường nhướng mày, “Bản Vương phi còn không có nghe nói qua cái thân phận quý nữ kia là con gái nuôi của người khác. Quý nữ thì chẳng lẽ lai lịch của cha mẹ ruột cũng không dám tiết lộ?”
Người ở chỗ này đều hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Ly, ở Đại Sở thì ngay cả cha mẹ ruột của mình vẫn cao hơn thân phận cha nuôi rất nhiều, bên ngoài lúc nói chuyện với người khác cũng phải nói tới cha mẹ ruột của mình trước, nhiều nhất thì ở phía sau cộng thêm một câu con gái nuôi của người khác. Mà Hách Liên Huệ Mẫn lại hoàn toàn không có nói tới thân phận của cha mẹ ruột của mình, như vậy chỉ có thể chứng minh, chỉ sợ thân phận của cha mẹ Hách Liên Huệ Mẫn không chỉ đơn giản là thấp, chắc là vô cùng thấp. Lại nghĩ đến Bắc Nhung có chút tập tục, quyền quý dáng vẻ Bắc Nhung đường đường như Gia Luật Dã cũng không có nhiều người, đại đa số quý tộc Bắc Nhung ở trong thẩm mỹ của Đại Sở xem ra cũng không xinh đẹp. Ngược lại, người Bắc Nhung xinh đẹp hơn là đầy tớ, cũng chính là những người từ các quốc gia khác bị bán hoặc bị bắt làm tù binh đến Bắc Nhung, trong đó có rất nhiều người chính là hậu nhân của Đại Sở. Vì vậy ngay cả thân phận của cha mẹ ruột mà Hách Liên Huệ Mẫn cũng không nói ra thì sẽ để cho người ta hoài nghi có phải nàng là hậu nhân của đầy tớ Bắc Nhung hay không. Nếu thật sự là như thế, thật sự Định Quốc Vương phủ cưới về, thì cho dù là làm thiếp cũng là thiên đại chê cười. Ánh mắt của các quý phụ nhìn Hách Liên Huệ Mẫn không khỏi kỳ quái, trong kỳ quái kia còn nhiều thêm mấy phần chán ghét và khinh miệt. Địa vị của đầy tớ Bắc Nhung thấp hơn hạ nhân tỳ nữ của Đại Sở. Không chỉ là được tùy ý sinh sát, chuyên môn bị sỉ nhục, một số ít thì phải làm việc nặng, càng không có tiền lương còn không nói, mà rất nhiều nữ đầy tớ còn bị chủ nhân tùy ý đùa bỡn, ngược đãi.
Hách Liên Huệ Mẫn cũng là người cực kỳ thông minh, làm sao lại không phát hiện ánh mắt biến hóa của mọi người tại đây, trong mắt nhìn Diệp Ly càng nhiều thêm mấy phần oán hận.
Thái hậu do dự nhìn Hách Liên Huệ Mẫn một cái, bà cũng không biết rốt cuộc thân phận đích thực của Hách Liên Huệ Mẫn là như thế nào. Nếu thật sự là như thế, nếu thân phận đích thực của Hách Liên Huệ Mẫn thực sự bị truyền ra ngoài sẽ chỉ làm cho trên dưới triều đình bất mãn với ý chỉ tứ hôn của Hoàng đế, thậm chí sẽ người trong quân đội cho là Hoàng đế cố ý muốn nhục nhã Định Quốc Vương phủ, “Chỉ sợ Vương phi làm to chuyện rồi, nếu Bắc Nhung quốc đã muốn quan hệ tốt với Đại Sở chúng ta, đương nhiên sẽ không thể không rõ tập tục của Đại Sở ta. Đương nhiên đưa cô gái tới hòa thân là thân phận thanh quý, chắc là từ nhỏ cha mẹ của Hách Liên tiểu thư đều mất, ở trong Hách Liên tướng quân phủ lớn lên, cho nên mới quen như vậy đi?”
Vốn Diệp Ly cũng không có ý định cầm thân phận cắn ch.ết Hách Liên Huệ Mẫn, nếu như xuất thân của Hách Liên Huệ Mẫn thật không tốt, truyền ra ngoài cũng không có chỗ tốt gì với Định Quốc Vương phủ. Đứng dậy, Diệp Ly nhìn Hách Liên Huệ Mẫn một cái, ngẩng đầu nhìn thẳng Thái hậu nói: “Thái hậu, Bản phi ở chỗ này nói rõ, trừ phi Vương gia chính miệng đáp ứng dâng trắc phi vào cửa, nếu không, Bản Phi sẽ không đồng ý cho bất luận kẻ nào vào cửa.”
Trong lòng Thái hậu ngầm bực, nếu chỗ Định Vương thuận lợi, thì bọn họ cần gì phải tìm Định Vương phi nói nhảm nhiều như vậy, “Định Vương phi, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, chẳng lẽ ngươi không biết như thế nào là Hoàng mệnh làm khó sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn Hoàng Thượng nói một đằng làm một nẻo thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sao?”
Diệp Ly cười một tiếng, ngửa đầu nói: “Vậy cũng chỉ có một biện pháp, xin Hoàng Thượng và Thái hậu hạ chỉ ban ch.ết cho Bản phi. Bản phi mất thì vị trí Vương phi để trống, đương nhiên Vương gia có thể dâng trắc phi. Đến lúc đó Vương gia cưới người nào, dâng người nào, Bản Phi cũng không xen vào.”
“Định Vương phi!” Thái hậu tức giận. Thần sắc của Diệp Ly tao nhã không chút động dung nào. Thái hậu tức giận cười lạnh nói: “Nếu ai gia nhất định phải để Hách Liên tiểu thư vào cửa thì sao?”
Trên mặt Diệp Ly xẹt qua một nụ cười thản nhiên, trong tay hàn quang hiện ra, “Như vậy, Thái hậu nói vậy chắc không ngần ngại hỉ sự và tang sự của Định Quốc Vương phủ được cùng nhau làm. Bản phi bảo đảm tang sự nhất định náo nhiệt hơn hỉ sự nhiều.”
Mọi người đang ngồi không khỏi hít vào một hơi, nhìn đoản đao hàn quang rạng rỡ trong tay Định Vương phi kia, vốn có một ít người còn đánh tâm tư khác cũng rối rít tắt vọng tưởng trong lòng. Coi như là người không thích thứ nữ trong nhà, gả vào nhà người ta cũng có thể có chút trợ giúp, nếu gả vào Định Quốc Vương phủ không chỉ đắc tội Định Vương phi cũng là không duyên cớ gây nên nghiệp chướng. Nhìn cô gái vẫn nở nụ cười dịu dàng trước mắt, các nàng không chút nào dám hoài nghi, mới vừa rồi nàng ấy chỉ đang nói giỡn mà thôi.
Diệp Ly mỉm cười quét qua mọi người, ánh mắt ở trên người Hách Liên Huệ Mẫn dừng lại, cười nói: “Như thế nào? Hách Liên tiểu thư còn muốn kiên trì vào Định Vương phủ sao?”
Hách Liên Huệ Mẫn âm thầm hít vào một hơi, không chịu thua nhìn Diệp Ly nói: “Chỉ sợ Vương phi còn không có năng lực giết được Bản tiểu thư. Chỉ một thanh đoản đao là có thể hù đến Bản tiểu thư ư?” Nữ nhi Bắc Nhung ai mà không từ nhỏ vũ đao lộng kiếm, lớn lên ở trên lưng ngựa? Mặc dù Hách Liên Huệ Mẫn xuất thân thấp hèn một chút nhưng cũng là từ nhỏ được Hách Liên Chân thu dưỡng, đương nhiên võ công không kém. Trở tay cũng rút ra loan đao trong vỏ đao gắn đầy bảo thạch đeo bên mình hướng về phía Diệp Ly.
“Hách Liên tiểu thư, sao có thể tùy ý rút đao trước mặt Thái hậu, còn không để xuống.” Hoàng hậu cau mày quát lên.
Ở một bên, Liễu quý phi thản nhiên nói: “Mới vừa rồi Định Vương phi rút đao cũng không thấy Hoàng hậu nương nương khiển trách.”
Hoàng hậu cười yếu ớt nói: “Muội muội đã quên, tổ tiên có huấn ban thưởng cho Định Vương, Định Vương phi được mang theo đao kiếm trong cung.”
Liễu quý phi hừ nhẹ một tiếng quay đầu lại không để ý tới Hoàng hậu nữa, Hoàng hậu cũng cười nhạt không so đo nàng.
Nhìn Hách Liên Huệ Mẫn cầm lấy thanh loan đao trang sức hoa lệ kia hướng về mình, Diệp Ly mím môi mỉm cười.
Hách Liên Huệ Mẫn cau mày nói: “Ngươi cười cái gì?”
Diệp Ly cười nói: “Lại nói. . . Nữ nhân nhìn chằm chằm Vương gia nhà ta thật đúng là không ít. Hôm nay, Bản Vương phi mượn ngươi tới khai đao!”
“Nói khoác không biết ngượng!” Hách Liên Huệ Mẫn khinh thường cười lạnh, loan đao trong tay vung tới Diệp Ly. Diệp Ly tùy ý nghiêng người tránh qua bên cạnh, Hách Liên Huệ Mẫn không buông lỏng chút nào, lưỡi đao phía sau liên tục không ngừng mà đến. Hách Liên Huệ Mẫn không hổ là cô gái lớn lên ở trên đại thảo nguyên, loan đao múa uy vũ sinh phong gấp mười phần các cô gái Trung Nguyên.
Diệp Ly đợi đến khi đã xuất ra chừng mười đao mới giòn thanh cười nói: “Hách Liên tiểu thư đánh đủ rồi sao? Kế tiếp nên đến Bản Vương phi.” So với Hách Liên Huệ Mẫn khí thế tràn đầy, chiêu thức Diệp Ly lộ ra vẻ vô cùng bình thường, thậm chí mọi người còn nhìn chưa rõ ràng, chỉ thấy Diệp Ly đã tiến lên phía trước, một tay cầm ngược tay Hách Liên Huệ Mẫn, một cước đá văng nàng ta tới chân. Hàn quang trong tay kia chợt lóe, không chút lưu tình đâm tới ngực của Hách Liên Huệ Mẫn.
“Định Vương phi, hạ thủ lưu tình!” Thái hậu và Hoàng hậu cùng kêu lên.
Sau khi Hách Liên Huệ Mẫn phát hiện mình không thoát khỏi kiềm chế của Diệp Ly, thì chỉ có thể nhắm mắt đợi ch.ết. Nàng không cam lòng, nàng tự nhận võ công của mình, cho dù ở trong các cô gái Bắc Nhung thì cũng là đứng hàng đầu, nhưng lại mơ mơ hồ hồ bại bởi một cô gái Đại Sở. Thậm chí nàng còn chưa kịp thấy rõ ràng chiêu thức của nàng ta, nhưng những thứ này cũng không quan trọng, cho dù không cam lòng thì nàng đã thua, đợi chờ nàng chính là tử vong. . . . . .
Đợi một lát, đau đớn trong dự liệu cũng không có phủ xuống. Hách Liên Huệ Mẫn có chút nghi ngờ mở mắt, lại thấy Diệp Ly không chút khách khí đẩy mình sang một bên, thong dong thu hồi đoản đao trong tay. Ở Quỷ Môn quan đi dạo một vòng, Hách Liên Huệ Mẫn vẫn có chút có thẫn thờ. Nàng có thể cảm giác được mới vừa rồi Định Vương phi tuyệt đối không phải chỉ muốn dọa nàng mà thôi, sát khí kia đập vào mặt cũng đủ làm cho nàng rõ ràng biết được, mới vừa rồi thật sự mình nhặt được trở lại một mạng.
Bị đả kích như thế, trong nhất thời nửa khắc Hách Liên Huệ Mẫn cũng không nói ra được cái gì, chỉ là kinh ngạc đứng ở trên đại điện xuất thần.
Sắc mặt Thái hậu giận đến phát xanh, đứng lên nói: “Định Vương phi, ngươi thật to gan! Thôi. . . Ai gia già rồi, những chuyện này cũng không cần biết. Hoàng hậu, chuyện phía sau giao cho ngươi xử lý, ai gia đi về trước.” Nói xong, Thái hậu vừa xoa bộ ngực vừa đưa tay cho cung nữ bên cạnh đỡ mình đi.
Thái hậu đặt xuống quang gánh, Hoàng hậu chỉ đành phải cười khổ. Liễu quý phi nhìn Hoàng hậu hỏi: “Hoàng hậu nương nương, chuyện này xử lý như thế nào?”
Hoàng hậu cười nói: “Đương nhiên là bẩm báo Hoàng Thượng định đoạt tiếp. Nhưng mà qua hôm nay. . . Bản cung nhìn chuyện này cũng không khó giải quyết. Muội muội, muội nói có đúng không?” Nếu Hách Liên Huệ Mẫn vẫn còn dám muốn gả vào Định Quốc Vương phủ, vậy thì nàng cũng chỉ có thể bội phục nàng ta.
Liễu quý phi cúi đầu nhìn về phía Diệp Ly ở dưới điện, trong mắt càng nhiều thêm mấy phần phức tạp và thâm trầm. Hoàng hậu cũng không để ý đến nàng ta, chỉ cười nói: “Bản cung vẫn thích tính tình này của Định Vương phi. Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là ai cũng kinh ngạc. Xử lý mọi chuyện cũng gọn gàng, nói vậy sau này những người muốn gả nữ nhi vào Định Vương phủ kia phải suy đi nghĩ lại rồi.” Cười Diệp Ly ở dưới điện, trong mắt nhiều thêm mấy phần hâm mộ và than thở.
Diệp Ly chống lại ánh mắt của mọi người, không thèm để ý chút nào, vuốt vuốt lưỡi dao sắc bén trong tay, nếu loại chuyện này không thể nhịn vậy thì một lần giải quyết sạch sẽ đi.