Chương 100: Đột kích vào đảo
Dưới sự chèo thuyền nỗ lực của những tráng đinh mới được giải thoát khỏi kiếp nô lệ, đến chiều tối Nguyễn Vô Niệm đã có thể nhìn thấy được hòn đảo ở phía cuối đường chân trời. Nguyễn Vô Niệm lệnh cho đám người chèo thuyền chậm lại, hắn không muốn bị phát hiện từ quá sớm, khi trời nhá nhem tối thì bọn hắn mới lại gần được đảo ở khoảng cách chừng bốn cây số. Đến nơi đây hai chiếc thuyền nhỏ được thả xuống để chở theo Nguyễn Vô Niệm và đặc huấn đội vào bên trong. Nguyễn Vô Niệm dặn dò Thái Sung.
- Sau khi bọn ta đi được nửa canh giờ thì chậm rãi đưa thuyền vào. Khi thấy bên trong đảo nổ lên ánh lửa thì lập tức điều khiển tàu giết vào cảng, rõ chưa?
Chỉ mười sáu người là quá ít, không phải ít cho việc đánh đảo mà là đảm bảo trị an, quản lý ở trên đảo. Do đó Nguyễn Vô Niệm trang bị các vũ khí cho đám tráng đinh thuyền phu, thứ nhất là để hư trương thanh thế, thứ hai là để tiện cho việc quản lý sau này. Thái Sung gật đầu nói.
- Ông chủ yên tâm, ta biết phải làm thế nào.
Thái Sung là người đi theo Nguyễn Vô Niệm lâu, có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhất, Nguyễn Vô Niệm cũng yên tâm. Hắn lại cho người đem xuống mấy gói thuốc nổ, sau đó hai chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển chậm rãi bơi vào bờ.
Đến hai tiếng sau khi lò mò không ngừng điều chĩnh hướng, bọn hắn mới có thể thếp vào được một bãi đá ở đằng sau lưng đảo. Nguyễn Vô Niệm kéo bên người một tên tù binh hải tặc, hắn bị trói chặt, còn bị nhét vải vụn vào miệng. Nguyễn Vô Niệm bắt hắn phải dẫn đường vào trong tận hang ổ của đám cướp biển, đổi lại Nguyễn Vô Niệm sẽ tha mạng cho hắn.
Thực tế hòn đảo này khá nhỏ, ba mặt đều là núi đá, chỉ có ở đằng trước là làm được một cái cảng để tàu bè có thể thếp được vào, cũng là nơi mà đám hải tặc dùng để neo đậu tàu đi cướp. Nguyễn Vô Niệm lúc này cũng không dám chắc là tin tức Tề Khâm bị chém đầu đã lan đến được đến đây hay chưa, dù sao hai chiếc tàu cướp biển đã chạy trước tàu của hắn xa lắm, lúc đến đây thì trời đã tối, Nguyễn Vô Niệm cũng không biết rõ được là ở bến cảng có tàu neo đậu hay không.
Tên cướp biển vì mạng sống, ngoan ngoãn dẫn theo mười sáu người theo đường mòn ở bên sau đảo đi vào vùng trung tâm. Cái đảo chỉ bé tý tẹo còn chưa được sáu cây số vuông, bọn hắn đi không bao lâu liền thấy được một ngôi làng được xây dựng ở vùng trung tâm tương đối bằng phẳng của đảo. Nơi đây được dựng thành đồn luỹ bằng gỗ xem chừng khá kiên cố, vừa là chỗ phòng ngự của bọn chúng, vừa giữ cho đám nô lệ ở bên trong không dám chạy trốn.
Không hiểu sao lúc này ở bên trong đồn luỹ lại xảy ra tiếng xôn xao cãi vã, cùng với đón là âm thanh của sự hỗn loạn. Đỗ Quân Đao nhỏ giọng nói.
- Có vẻ như vì Tề Khâm ch.ết nên bọn hắn bắt đầu tranh đoạt vị trí thủ lĩnh, hoặc là đang lo sợ sẽ bị triều đình chinh phạt.
Thông qua thẩm vấn tù binh bọn hắn cũng đã biết được rất nhiều tin tức từ đám hải tặc này, ngoại trừ Tề Khâm, bên dưới còn có bốn vị đương gia, Tề Khâm cùng nhị đương gia hôm nay đã tử trận, còn lại ba người, có lẽ hiện tại bên trong như rắn không đầu, ba người kia bắt đầu tranh đoạt. Nguyễn Vô Niệm không khỏi gật đầu, dù không biết được tình hình cụ thể, thế nhưng có thể dự đoán rằng những tàn binh của đám cướp biển đều đã chạy về. Như vậy thì lại càng tốt, hắn có thể tiêu diệt cả ổ.
- Được rồi, mọi người chuẩn bị đi. Chuẩn bị phá doanh.
- Dạ vệ uý!
Đám người của đặc huấn đội bắt đầu chuẩn bị, bọn hắn lần nữa lấy ra mũi tên có đặt quả lựu đạn bắt đầu châm lửa hưởng thẳng vào bên trong đồn luỹ. Nguyễn Vô Niệm hạ lệnh.
- Phóng tên!
Bang, bang, bang!
Dây cung vang lên âm thanh thanh thuý, những mũi tên mang theo cái đuôi lửa của dây cháy chậm liền bắn thẳng vào bên trong đồn luỹ, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng hét lớn từ bên trong.
- Cháy, cháy rồi!
- Người đến, mau dập lửa!
Đặc tính của loại mũi tên này là làm bén lửa rất nhanh, kiến trúc ở bên trong đồn luỹ thì đa số làm bằng tranh và gỗ, là vật dễ bắt lửa, chẳng mấy chốc mà thế lửa bùng lên gây hoảng loạn bên trong.
- Xông lên!
Nguyễn Vô Niệm quát lớn một tiếng, đám người Đỗ Quân Đao cũng nhất thời hô.
- Xung phong! Quân triều đình đến diệt cướp biển!
Bọn chúng cố gào thét thật to, sau đó xông thẳng đến cổng gỗ của đồn luỹ. Đám cướp biển ở trên đồn còn đang sửng sốt vì lửa cháy, lúc này nghe tiếng hô bên dưới, ban đêm không rõ tình hình cũng hô lên rối rít.
- Quan binh đến, quan binh đánh đến rồi.
Kết quả không chỉ không có tác dụng cảnh báo mà còn làm cho những tên hải tặc vốn ngày hôm nay bị đặc huấn đội đánh cho tơi tả trở nên khủng hoảng, chiến ý tan nát muốn tìm đường đào mạng.
Trong khi đó vừa chạy sát đến cổng đồn, đặc huấn đội lấy ra mấy cái bình sứ, bên trên đậy nắp gỗ, lại có dây cháy chậm, bọn hắn châm lửa sau đó ném lên trên đầu thành. Đây chính là bản chế của hoả cầu lưu hoàng, Nguyễn Vô Niệm dạy cho đám binh lính chế tác tạm lúc trên tàu, không có bình gốm, Nguyễn Vô Niệm lấy luôn những bình sứ nhỏ hắn vừa mới mua ở Vân Đồn cho sang trọng, một cái bình như thế giá trị tuyệt đối không dưới một quan, nếu như những tướng lĩnh khác nhìn hắn cầm bình sứ đi đánh người như vậy tuyệt đối sẽ tức ch.ết, con hàng này thực sự quá phá của.
Ầm, ầm, ầm!
Bình sứ rơi trên đầu thành lập tức phát nổ, mấy tên cướp biển ở phía trên bị sức mạnh của thuốc nổ thổi bay xuống dưới mặt đất, sở dĩ bên trong thuốc nổ Nguyễn Vô Niệm cho người làm pha đúng theo công thức thuốc nổ đen hiện đại khiến cho năng lượng nổ càng mạnh, mà lúc này trên đầu thành cũng bốc cháy lên.
- Phá cửa!
Xì xì! ẦM!
Dây cháy chậm của gói bộc phá đặt trước cổng thành vừa cháy hết, một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, cổng đồn bằng gỗ đơn sơ lập tức chia năm xẻ bảy, Đỗ Quân Đao quát lớn.
- Xông vào bên trong, giết hải tặc!
- Giết!
Đặc huấn đội cuồng hô xông vào bên trong, đám cướp biển bên trong bị tiếng nổ kinh thiên động địa làm cho chấn động, cứ ngỡ là pháo hạm đánh vào, lại bị ánh lửa bùng lên cháy rợp trời khiến cho tâm trí hoảng loạn, tiếng kêu giết vang lên khắp nơi làm cho bọn chúng không thể nào tập trung lại để đối kháng được với đặc huấn đội.
Chiến tranh vũ khí lạnh chính là cuộc chiến về sĩ khí, một bên sĩ khí thấp hơn có nghĩa là nắm nửa phần chiến bại, huống chi ở đây đám hải tặc tạp nham hoàn toàn không có chút nào là chiến ý, chỉ lo ôm đầu máu chạy thoát thân, đặc huấn đội xông vào gần như là đồ sát.
- Không cần hoảng sợ, chạy là ch.ết, tập trung lại đối kháng với bọn chúng.
Nguyễn Vô Niệm chợt nghe thấy tiếng gào thét, trong ánh lửa hắn thấy một tên mặc theo áo giáp da, liên tục kêu gọi đám hải tặc bình tĩnh, ổn định tinh thần, tập trung bên người hắn cũng đã được năm bảy tên cướp biển. Nguyễn Vô Niệm đoán đây chính là một trong ba tên đương gia còn lại trên đảo. Hắn không hề do dự lấy cung rút tên hướng về phía tên đương gia, dù là ban đêm thế nhưng có ánh lửa của ngôi nhà cháy giúp cho hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bang! Phập!
Mũi tên phong đi găm chuẩn xác vào cổ của tên đương gia đang gào thét, hắn chỉ kịp ôm lấy cổ, sau đó máu không ngừng tuông ra, thân thể đổ sụp xuống. Đám hải tặc xung quanh kinh hãi gào thét.
- Tam đương gia, tam đương gia!
- Tam đương gia bị giết rồi!
Hô lên mấy tiếng xong bọn hắn cũng co giò chạy thẳng, bọn hắn là cướp biển, sống với nhau vị lợi ích, nào có thứ gì gọi là đạo nghĩa ở đây. Lúc này Nguyễn Vô Niệm nghe tiếng hô của phụ nữ.
- Cứu, cứu bọn tôi với!
Tiếng hô thảm thiết xuất phát từ một ngôi nhà đang cháy, Nguyễn Vô Niệm vừa liếc nhìn liền thấy căn nhà này bên ngoài bị khoá cửa, phía trên mái tranh đã bốc cháy, khói không ngừng phun vào bên trong, người ở trong nhà không thể thoát ra được.
Nhớ đến lời khai của tên cướp biển và đám tráng đinh nô lệ, ở bên trong đồn trại có giam nữ nô, hắn đoán rằng đây chính là nơi giam giữ bọn hắn. Nguyễn Vô Niệm không hề do dự đi đến, Dũng Dực đao vung lên chặt xuống.
Keng!
Một tiến kim loại thanh thuý vang lên, Dũng Dực đao chém sắt như chém bùn một đao lập tức chặt đứt dây xích, sau đó hắn mở ra then cài quát lớn.
- Người bên trong nhanh chóng đi ra.
Khụ, khụ!
Ở bên trong mấy chục người phụ nữ quần áo xộc xệch, bẩn thỉu ho khụ khụ lập tức chui ra ngoài. Nhìn cảnh sắc xung quanh lửa cháy rợp trời, tiếng kêu giết khắp nơi bọn họ không khỏi kinh sợ, nhất thời không biết phải làm cái gì. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.
- Ta là Ngự tiền vũ sĩ vệ uý Nguyễn Vô Niệm đến đây giết hải tặc. Các ngươi không cần sợ hãi, tìm chỗ nào không lửa ẩn nấp. Bọn ta sau khi giết sạch hải tặc xong sẽ đưa các ngươi về nhà.