Quyển 1 - Chương 30: Báo ứng ở đâu?
Editor: LaOngDao142
Mộc Thanh Y ở Báo Quốc Tự xa xôi cũng không biết ba mẹ con Tôn thị đang ở trong phủ Túc Thành Hầu tính toán hãm hại nàng, hơn nữa chuyến đi Báo Quốc Tự cũng vô cùng thanh tịnh nhưng bởi vì có thêm Dung Cẩn gia nhập mà trở nên có chút gà chó không yên. Ngay cả muốn quyết tâm chế hương cũng không thể được, cuối cùng Mộc Thanh Y lấy thời gian điều chế và giao U Hàn uy hϊế͙p͙, mới khiến cho sắc mặt của Cửu công tử ấm ức lui về trong sân tu dưỡng.
Sáng sớm, Mộc Thanh Y mang theo Châu Nhi đi Phật đường tụng kinh cầu phúc. Mặc dù nguyên nhân nàng bị đưa đến Báo Quốc Tự trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng nếu nói cầu phúc thì phải làm ra dáng vẻ cầu phúc. Để Châu Nhi ở lại bên ngoài Phật đường, Thanh Y tự mình đi vào Phật đường. Bên trong Phật đường tĩnh lặng tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, một lão hòa thượng chòm râu tuyết trắng khoác áo cà sa ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, dưới tay chính là mõ tụng kinh, ở trong đường trống rỗng này, mỗi một tiếng gõ cũng giống như gõ vào lòng người.
Mộc Thanh Y đi tới, ung dung bình tĩnh thêm dầu vào ngọn đèn trước Phật, sau đó đi về phía những chỗ khác trong điện, mỗi một chỗ đều thêm dầu vào. Mà ở trước tượng Phật nàng mới vừa đứng, trên bàn lại có thêm một khối ngọc bội không thu hút lắm.
"Nữ thí chủ tại sao lại làm vậy?" Qua một lúc lâu tiếng gõ mõ dừng lại, một thanh âm già nua thản nhiên vang lên. Mộc Thanh Y buông dầu vừng trong tay xuống, đi tới một cái bồ đoàn sau lưng lão hòa thượng quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập nhàn nhạt nói: "Vì thân hữu đã qua đời cầu phúc."
"Nếu vì cầu phúc, nữ thí chủ không nên tới nơi này." Lão hòa thượng nói. Phật đường này cũng không phải là Đại Hùng bảo điện của Báo Quốc Tự, chỉ là một Phật đường ở góc Tây Bắc không được thu hút. Trong Phật đường thời cúng chính là Bất Động Minh Vương Bồ Tát. Chỉ thấy tượng Phật trên đại điện toàn thân xanh đen, hình dáng vô cùng phẫn nộ, khiến cho người khác nhìn qua nhất thời đều sợ hãi.
Mộc Thanh Y bất động thanh sắc, chỉ nói: "Nếu thân hữu dưới cửu tuyền không được an bình, cầu phúc có ích lợi gì?"
Lão hòa thượng trầm mặc hồi lâu, rốt cục thở dài. Nhìn ngọc bội trên bàn nói: "Vốn dĩ lão tăng cho rằng vật này từ hai ba năm trước nên xuất hiện. Sau đó lão tăng lại cho rằng... Vật này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, cũng chỉ có thể xem đây là một chuyện tốt. Nhưng lại không nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người mang theo vật này tới gặp lão tăng."
"Xin Từ Ân phương trượng thành toàn." Mộc Thanh Y rũ mắt, khẩn cầu.
"Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ. Chúng sinh muốn vượt qua bể khổ mà không được, cô nương cần gì can thiệp vào trong đó?" Lão hòa thượng mặt đầy từ bi, trầm giọng khuyên nhủ. Hai mắt Mộc Thanh Y lóe lên, bên khóe môi tràn ra một nụ cười khổ, trong Phật đường vang lên tiếng cười có chút ảm đạm: "Thân hữu bạn cũ, trầm luân Địa Ngục. Dám hỏi phương trượng Phật ở nơi nào?"
"Phật ở trong lòng. Phật viết khi không mơ mộng hão huyền, trong lòng đều là Phật, còn khi có những vọng tưởng ấy, trong lòng đều là địa ngục. Chúng sinh giả bộ vọng tưởng, lấy tâm sinh tâm, lập thành địa ngục. Bồ Tát quan sát vọng tưởng, không lấy tâm sinh tâm, vẫn như cũ ở trước Phật..."
Mộc Thanh Y lạnh lùng cười một tiếng: "Phương trượng cho rằng cái gì gọi là vọng tưởng? Cố thị nhất tộc có tội gì? Phật Môn nếu nói báo ứng thì báo ứng ở chỗ nào? Tiểu nữ không mong tu hành đời đời kiếp kiếp, chỉ mong kiếp này!"
Từ Ân phương trượng quay đầu lại, nhìn thiếu nữ mềm yếu quỳ trên bồ đoàn nhuộm sương lạnh, trầm giọng hỏi: "Nếu không thể vì Cố thị rửa sạch oan khuất, cô nương sẽ làm như thế nào?"
Mộc Thanh Y cười nhạt một tiếng: "Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Nếu ông trời không có báo ứng, nếu Mộc Thanh Y không ch.ết... Chính là báo ứng!"
Lần này Từ Ân phương trượng trầm mặc lâu hơn. Thời gian chầm chậm trôi, Từ Ân phương trượng cuối cùng từ trong áo cà sa rộng lấy ra một phong thư dán kín đưa cho Mộc Thanh Y, lạnh nhạt nói: "Cũng được, chỉ mong lão tăng sinh thời..." Sinh thời cái gì, Từ Ân phương trượng cũng không nói thêm nữa. Đưa tin cho Mộc Thanh Y sau đó nhắm hai mắt lại lần nữa gõ mõ bắt đầu tụng kinh.
Mộc Thanh Y mở phong thư ra liếc mắt nhìn, thần sắc có chút phức tạp thở, sau đó đốt thư và cả phong thư rồi ném vào lư hương cách đó không xa. Mới cung kính một xá với Từ Ân phương trượng, thấp giọng nói: "Tiểu nữ cáo lui."
Mộc Thanh Y lặng lẽ thối lui ra khỏi điện, không lâu sau đó, có một tiểu sa di đi vào thấp giọng nói: "Khởi bẩm phương trượng, phủ Túc Thành Hầu Đại công tử và Nhị công tử cầu kiến."
Từ Ân phương trượng vẫn không có mở mắt, cũng không quay đầu lại chỉ phân phó nói: "Truyền lời cho từ An sư đệ, lão tăng kể từ hôm nay tọa quan nhập thiện, tất cả mọi chuyện trong tự đều do từ An sư đệ xử trí."
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, tiểu sa di cũng không dám vi phạm lời của phương trượng, chỉ đành phải lui ra ngoài. Trong Phật đường, Từ Ân phương trượng thật sâu thở dài.
Mộc Thanh Y ra khỏi Minh Vương điện, thấy thời gian còn sớm liền đi dạo vài nơi trong Báo Quốc Tự một chút. Lúc nhỏ nàng cũng từng đi đến Báo Quốc Tự, bởi vì tổ phụ và Từ Ân phương trượng vốn là bạn tốt nên thường xuyên đến ngồi thiền và phẩm trà với Từ Ân phương trượng. Cố gia Đại tiểu thư mặc dù vô cùng thông tuệ, lại hết lần này tới lần khác không có duyên với Phật, mỗi lần tới tự cũng chỉ du ngoạn giải sầu thôi. Tổ phụ và Từ Ân phương trượng nói những chuyện đó, mười câu nàng cũng chưa chắc nghe lọt một câu. Nhưng không nghĩ rằng, tổ phụ lại đem những gì còn sót lại cuối cùng của Cố gia giao cho Từ Ân phương trượng. Có lẽ tổ phụ an bài như vậy là thâm ý, cũng có lẽ biểu ca và đại ca đều hiểu ý tứ của tổ phụ, cho dù nàng muốn hiểu, cũng không thể hiểu.
"Tứ muội."
Mộc Thanh Y quay đầu lại, liền thấy Mộc Sâm và Mộc Linh sóng vai mà đến, không khỏi nhíu mày một cái: "Đại ca, nhị ca, tại sao lại tới đây?"
Mộc Sâm cười nhạt nói: "Phu nhân biết Tứ muội đã đến tự rồi, lo lắng muội thiếu chi tiêu, nên để cho ta và Nhị đệ tới đây đưa cho muội một ít." Phía sau hai người trong tay gã sai vặt đi theo quả nhiên nâng hai bọc quần áo. Lông mày Mộc Thanh Y thanh tú khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Mộc Sâm một cái cười nói: "Như thế làm phiền hai vị huynh trưởng, cũng tạ ơn Tôn di nương phí tâm."
Mộc Linh nhìn sắc mặt Mộc Thanh Y tự tiếu phi tiếu, có chút không vui nhíu mày, nhưng vẫn nhàn nhạt nói: "Tứ muội khách khí, Tứ muội nhớ mẫu thân quan tâm tới Tứ muội là tốt rồi."
"Thanh Y dĩ nhiên là... Suốt đời khó quên." Mộc Thanh Y sâu xa nói. Mộc Linh nghe vào tai lại không khỏi trong lòng giật mình, cau mày nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt mỉm cười. Kể từ khi Mộc Thanh Y bị thương khỏi bệnh, càng ngày càng âm dương quái khí. Mộc Linh thân là nam tử mặc dù cùng Mộc Thanh Y tiếp xúc cực kỳ ít, nhưng có mấy lần tiếp xúc cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút không thích. Hết lần này tới lần khác đúng như lời Tam muội nói, mấy ngày nay thái độ của phụ thân đối với Mộc Thanh Y dường như có chút thay đổi.
Mộc Thanh Y ý bảo Châu Nhi nhận lấy đồ hai người đưa tới, rồi cười nói: "Đại ca nhị ca sẽ không vội tới đưa đồ cho Thanh Y chứ? Chút chuyện nhỏ, tùy tiện để cho người đưa tới là được."
Mộc Sâm cười nói: "Tứ muội, muội chưa bao giờ một thân một mình ra khỏi cửa, đại ca tới xem một chút cũng yên tâm một chút. Về phần Nhị đệ... Bảo là muốn thăm viếng Từ Ân phương trượng, cho nên cùng nhau đi tới."
"Thăm viếng Từ Ân phương trượng?" Hai mắt Mộc Thanh Y lóe lên: "Không nghĩ tới nhị ca còn tinh thông thiền lý?"
Mộc Linh nhàn nhạt nói: "Tứ muội nói đùa, chỉ là y thuật của Từ Ân phương trượng cao siêu, tổ mẫu mấy ngày nay có chút mệt nhọc, ta tới thay tổ mẫu cầu xin một phương thuốc dưỡng sinh an thần thôi."
"Nhị ca thật là có hiếu tâm." Mộc Thanh Y cười nhạt nói.
Mộc Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay sắc trời đã không còn sớm, ta còn muốn thưởng thức món chay của Báo Quốc Tự, đại ca, không bằng huynh và ta ở tạm một đêm trong tự, cũng coi như bồi Tứ muội được chứ?"
Mộc Sâm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mộc Linh sẽ nói như vậy. Có chút làm khó nói: "Cái này... Mấy ngày nay chuyện vặt ở Lễ bộ hơi nhiều. Chỉ sợ..."
Mộc Thanh Y lạnh nhạt cười một tiếng nói: "Nếu đại ca đã nói vậy muội cũng không miễn cưỡng. Còn Nhị ca nếu như nhàn rỗi vô sự thì ở trong tự tạm một đêm cũng không sao. Thức ăn chay của Báo Quốc Tự đúng là không phụ danh tiếng vang xa đâu."
Mộc Sâm nhìn Mộc Linh rồi lại nhìn Mộc Thanh Y, chỉ đành phải nói: "Cũng chỉ có thể như thế. Ngược lại ta vô phúc hưởng thụ."
Mộc Thanh Y che miệng cười nói: "Đại ca cần gì buồn phiền về chuyện này, qua mấy ngày nữa đại ca chọn một ngày rãnh rỗi lại quay lại."
Mộc Linh cũng cười theo nói: "Tứ muội nói đúng." Người ngoài nhìn thấy đều tưởng ba người đều là nói cười hòa thuận, nhưng đó cũng chỉ là bộ dáng huynh muội hòa hợp thân mật.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Thân ái đát môn, mộc hữu cất giấu nhẹ nhàng hảo ưu tang ~