Chương 13
Lạnh
Dù có yêu em tới đâu
Chúng ta vẫn là hai cá thể
Chẳng bận tâm, có duyên hay vô duyên
Trừ phi có thể giống như kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ
Gối bên nhau sống một đời
Hạng Mĩ Cảnh đọc được bài phỏng vấn Qúy Thục Nghi trên tạp chí, mới nhớ ra là sắp sinh nhật bà mẹ chồng tương lai xinh đẹp và nổi tiếng này của mình.
Tiệc sinh nhật năm ngoái của Qúy Thục Nghi do Bão Nhã phụ trách, năm nay không thấy thông tin gì, chắc đã thuê công ty khác.
Dung Ngọc Lan chẳng màng kiếm tiền từ việc tổ chức sinh nhật, cũng hiểu Qúy Thục Nghi không muốn quan khách tập trung chú ý vào "nhân viên tổ chức sự kiện Hạng Mĩ Cảnh", nên mới cố tình né tránh. Ngược lại chị ta hào hứng hỏi xem Hạng Mĩ Cảnh định tặng quà gì cho Qúy Thục Nghi.
Hạng Mĩ Cảnh rất đau đầu, đành mang Lâm Khải Sương ra làm lá chắn: "Em còn phải bàn với A Khải".
Dung Ngọc Lan gật đầu tán thành, lại hỏi: "Em và Benny bên nhau lâu như thế, mà không suy nghĩ xem tiếp theo nên tiến triển thế nào à?".
Hạng Mĩ Cảnh tiếp tục mang Lâm Khải Sương ra đỡ đạn: "A Khải vẫn luôn bận rộn, hơn nữa bọn em đều cảm thấy có những việc không cần phải quá vội vàng".
Dung Ngọc Lan cười: "Em cũng chẳng rảnh hơn cậu ta. Bận từ sáng đến tối, có khi trong mắt những người bụng dạ đen tối lại tưởng chị cố ý không cho em nghỉ phép để em được bay tới Berlin vui vầy với bạn trai cơ đấy".
Hạng Mĩ Cảnh hoàn toàn không nghĩ thế, lắc đầu: "Sinh nhật của bà Qúy, anh ấy nhất định sẽ về một thời gian".
Dung Ngọc Lan bèn nói: "Vậy tới lúc đó chị sẽ cho em nghỉ phép".
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không từ chối ý tốt của Dung Ngọc Lan, gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Cuộc trò chuyện này của hai người được thực hiện trong nhà hàng Không Biên Giới trên tầng ba mươi của tòa nhà.
Hạng Mĩ Cảnh vì bận chuẩn bị cho chương trình khai trương của hãng giày da từ Ý giới thiệu sản phẩm vào thành phố mà qua cả thời gian ăn trưa, vừa hay Dung Ngọc Lan ở phòng bên cạnh cũng vừa buôn chuyện điện thoại đường dài với người bạn gọi từ bờ bên kia Đại Lục về quên cả thời gian, khi nhớ ra định đi ăn trưa thì bắt gặp cô đang chống tay vào cằm suy nghĩ vẫn vơ, thế là kéo cô cùng đi ăn luôn.
Nhà ăn từ tầng hai mươi mốt trở xuống chắc chắn lúc này chỉ còn lại canh thừa cơm cặn, mà Dung Ngọc Lan xưa nay chỉ ăn ở tầng ba mươi và ba mươi lăm. Được Hạng Mĩ Cảnh gợi ý, Dung Ngọc Lan thôi không nghĩ tới việc lên tầng ba lăm với những món Tây chính thống nữa, mà tới tầng ba mươi là nơi có nhiều sự lựa chọn hơn và những nhân vật cấp cao trong công ty cũng ít lui tới.
Trong cuộc sống và công việc, những người mà Hạng Mĩ Cảnh tiếp xúc đa phần đều là những nhân vật giàu có, có chức có quyền. Những lãnh đạo cao cấp trong công ty thuộc tập đoàn họ gì tên gì, thậm chí ngay cả sở thích của họ cô cũng đều ghi nhớ. Cô vẫn luôn biết một đạo lí hết sức rõ ràng rằng, quan hệ công chúng là quan hệ công chúng, ngay cả một cô gái tài năng xuất chúng, được rất nhiều chàng trai trẻ tuổi tài hoa trong thành phố để mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thật sự bước chân vào nổi thế giới của họ. Không phải ai cũng giống Uông Nhất Trác, mà dù có gặp được người như Uông Nhất Trác, thì Dịch Hiểu Vụ cũng không còn là Dịch Hiểu Vụ năm xưa nữa. Con người quý ở việc biết đủ, Hạng Mĩ Cảnh cô chưa bao giờ nghĩ những nhân vật như giám đốc tài chính, hay tổng giám đốc bán hàng tỏ ý quý mến hay thân thiện với cô là thật.
Lúc này bụng cô đói kêu lên ùng ục, cắm cúi ăn hết một đĩa đồ, ăn xong lập tức đi lấy thêm đĩa nữa.
Danh tiếng của cô xưa nay vẫn khá tốt, nếu không phải thỉnh thoảng bị Dung Trí Dật mang ra trêu đùa, có lẽ cũng được coi là một bông hoa đẹp trong số những người có cùng cấp bậc ở Bảo Nhã. Mặc dù cô không quá để ý tới những lời bàn luận của người khác, nhưng vẫn cảm thấy bất lực mỗi khi Dung Trí Dật có những hành vi cử chỉ làm tổn hại tới thanh danh của mình.
Mấy hôm nay, cô bỗng dưng bị gắn với tin đồn liên quan tới Dung Trí Hằng, trở thành trung tâm của cơn bão buôn chuyện, khi cầm cốc nước bí đao ép bằng thuỷ tinh lên cô còn nhìn thấy xung quanh có vô số những ánh mắt đang tập trung về phía mình.
Đương nhiên cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh, chẳng qua chỉ lên tầng ba mươi ăn bữa cơm trưa thôi mà, có phải cô nhảy lên tầng ba mươi chín dụ dỗ Dung Trí Hằng đâu. Nhưng vấn đề là, cô không lên tầng ba mươi chín, không có nghĩa Dung Trí Hằng ở tầng ba mươi chín sẽ không xuống tầng ba mươi ăn cơm.
Quay người lại thấy Dung Trí Hằng đang xoay lưng về phía cô, ngồi đối diện với Dung Ngọc Lan, lúc này cô mới nhận ra vì sao đột nhiên mình lại bị mọi người chú ý như thế. Đám phần tử trí thức cao cấp này còn tò mò và thích đưa chuyện hơn cả những nhân viên văn phòng ở tầng dưới, họ đều nghểnh cổ ra muốn xem màn tiếp theo của câu chuyện.
Hạng Mĩ Cảnh không muốn trở thành nữ chính trong câu huyện tình cảm kiểu này, nhưng nếu bây giờ bỏ đi, đồng nghĩa với việc xác nhận suy đoán cô có quan hệ tình cảm với Dung Trí Hằng, trong đầu bọn họ. Rơi vào tình huống khó xử này, cô đành phải lấy hết dũng khí, quang minh chính đại quay về chổ cũ của mình, cung kính chào Dung Trí Hằng: "Dung tiên sinh, chào anh".
Dung Trí Hằng đang nói chuyện với Dung Ngọc Lan, ngước mắt lên nhìn cô một cái, hoàn toàn không hề ngạc nhiên, đáp: "Chào", sau đó tiếp tục nói với Dung Ngọc Lan: "Em vẫn quyết định điều Jerry về Đài Bắc. Cậu ta chưa từng làm ở cương vị quản lí, lần này về bên ấy đối với cậu ta mà nói cũng là một thử thách, hơn nửa ông ngoại cậu ta ở đó còn có rất nhiều mối quan hệ cũ, có lợi cho việc phát triển công việc của cậu ta. Còn chuyện bọn họ nói cậu ta còn quá trẻ, em không tán đồng, lẽ nào nhất định phải ngoài bốn mươi tuổi mới được coi là người trưởng thành, ổn định?".
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Dung Trí Hằng lại trả lời cô thoải mái như thế, ngẩn ra quên cả ngồi.
Dung Ngọc Lan cong khoé môi lên cười gọi: "Đứng đó làm gì? Ngồi đi".
Cô sớm đã giấu tiệt cốc nước bí đao ép ra sau lưng, tỏ ý muốn rút lui: "Tôi ăn đủ rồi, Dung Tiên sinh, Dung tiểu thư mời từ từ dùng bữa".
Nói xong, đang định quay người bỏ đi, nhưng bị Dung Trí Hằng gọi lại.
Anh nhìn nhìn đồ ăn vẫn chất đầy trong đĩa của cô, nói bằng giọng không thể tin nổi: "Ăn đủ rồi?".
Cô vô cùng hối hận vì lần đi lấy thêm thức ăn vừa rồi, đành cứng đầu đáp: "Cũng không phải no lắm". Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thực ra anh cũng không nói thêm gì với cô nữa, dường như chỉ là không muốn thấy cảnh có người vì muốn né tránh mình mà lãng phí lương thực. Anh vẫn mãi mê trò chuyện cùng Dung Ngọc Lan, đề tài tương đối rộng, từ ngữ không khó đến mức như cô tưởng tượng, thỉnh thoảng còn trưng cầu ý kiến của Dung Ngọc Lan, nhưng đa phần vẫn nghe ra được anh có sự kiên định của riêng mình.
Kết quả cô ngồi bên cạnh Dung Trí Hằng làm nền chưa đến hai mươi phút, vở Soap opera trước đó đã bị người ta viết lại thành kịch bản phim truyền hình dài tập chỉ trong vòng một buổi chiều.
Âu Na mặt may hào hứng kể lại nội dung của bộ phim dài tập, còn không quên hỏi cô, các tình tiết được viết trong bộ phim đó có giống thật hay không.
Cô vẫn khá bỉnh tĩnh, không bị những chuyện vặt vãnh đó làm ảnh hưởng tới công việc, gạt những câu hỏi của Âu Na sang một bên, nói: "Mình quyết định tạo ra một "Nữ hoàng giày cao gót" trong bữa tiệc chào thị trường của nhãn hiệu giày đến từ Ý kia"
Âu Na chớp chớp mắt, hỏi cô: "Cậu định biến ai thành nữ hoàng?".