Chương 21
Khắc Khâm Luân kinh hãi lập tức đỡ lấy Nhan Thứ, không ngừng lay gọi nhưng y không trả lời tuy rằng vẫn còn hô hấp. Hắn ngước lên nhìn bầu trời, cảm thấy trăng tròn đối với Nhan Thứ có ảnh hưởng vô cùng lớn lao. Nhưng bây giờ điều đó cũng không quan trọng, việc cấp bách là phải tìm cách cứu được y.
Trong Ma giới có một loại chí bảo được gọi là Tuyết Hồn Châu có năng lực cải tử hồi sinh. Biện pháp duy nhất chính là đem Nhan Thứ đến gặp Tu Trạch, nếu như Tu Trạch đối với Nhan Thứ có tình cảm yêu thương thì hắn tất nhiên sẽ cứu Nhan Thứ một mạng.
Thời gian không còn nhiều, Khắc Khâm Luân cũng bất chấp hậu quả khi sử dụng thuật di pháp. Hắn nhắm mắt lại, yên lặng đọc chú ngữ, một đạo hồng quang xuất hiện bao bọc lấy Nhan Thứ rồi làm y biến mất trong địa lao.
Khắc Khâm Luân “khục” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.
Không khí trở nên nặng nề, một nam nhân cao lớn thân vận chiến bào đột nhiên xuất hiện. Hắn nhìn xuống Khắc Khâm Luân đang nằm trên mặt đất, cất giọng lạnh lùng: “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, lần này ta xem ngươi làm sao mà trốn!” Hắn bước đến, hung tợn nắm lấy tóc Khắc Khâm Luân.
“Ta không phải súc sinh, nói cho ngươi biết, đừng mơ đến chuyện lấy ta làm vật tiêu khiển.” Khắc Khâm Luân xấu hổ, tức giận hét lên.
Nam nhân đột nhiên cúi đầu, ɭϊếʍƈ nhẹ vết máu còn vương trên môi hắn: “Lần trước để cho ngươi chạy thoát, xem như ta sơ sẩy.”
“Đừng chạm vào ta!”
Khắc Khâm Luân xoay đi né tránh, ánh mắt nam nhân hiện lên hung quang, thô bạo kiềm chặt lấy cằm của hắn rồi mạnh mẽ hôn lên. Khắc Khâm Luân bị hắn hôn đến mức gần như hít thở không thông, hai tay liều mạng đánh vào vai hắn. Nam nhân chẳng chút suy chuyển, ngược lại còn thong thả hưởng thụ tư vị ngọt ngào.
Đến khi Khắc Khâm Luân đã ngạt thở tới mức gần như bất tỉnh, nam nhân mới quyến luyến buông ra.
Nam nhân lạnh lùng quan sát khuôn mặt hoàn mỹ của hắn rồi trầm giọng: “Ta nói rồi, không được phép cự tuyệt ta.”
Khắc Khâm Luân thở dốc, dùng ánh mắt cực kỳ căm hận nhìn hắn.
Nam nhân vẻ mặt trầm xuống: “Trừng phạt bao nhiêu đó còn chưa đủ sao?”
Khắc Khâm Luân tức giận đến mức cả người run rẩy. Nhưng cuối cùng không dám tiếp tục sờ râu cọp, bất đắc dĩ quay mặt sang hướng khác.
Nam nhân nhìn xung quanh một chút rồi đột nhiên biến sắc: “Ngươi làm sao đến nỗi bị tống vào chỗ này?”
Khắc Khâm Luân nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía nam nhân bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt cùng sự đắc ý.
“Ta bây giờ là một trong năm vị nam phi của Ma quân Tu Trạch, xét về thân phận ta hiện cao hơn ngươi, ngươi đối với ta như vậy chẳng khác nào dĩ hạ phạm thượng.”
Nam nhân sửng sốt, nhưng lập tức cười khẩy nói: “Ai chẳng biết Ma quân không hảo nam sắc, chức vị nam phi này của ngươi bất quá chỉ là hư danh thôi.”
“Ai nói thế?” Khắc Khâm Luân cười lạnh nói: “Ma quân mỗi ngày đều triệu ta thị tẩm, chúng ta ở trên giường mây mưa không dứt, thích thú vô cùng. Nói về kỹ xảo, Ma quân tốt hơn ngươi nhiều, ngươi đừng mong có thể sánh được với hắn…”
“Chát” một tiếng, nam nhân tát vào mặt hắn, rồi mạnh mẽ bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh “Ngươi... ngươi đúng là đồ đê tiện... ngươi dám để người khác chạm vào ngươi!”
Bị hắn tát một cái thật mạnh, Khắc Khâm Luân chẳng những không hờn giận ngược lại còn nhìn hắn mỉm cười: “Ngươi có biết tại sao ta bị nhốt ở nơi đây không?... Ha ha ha... ta phạm vào tội ɖâʍ loạn hậu cung đó... Ngươi hiểu ɖâʍ loạn hậu cung có nghĩa là gì không? Chính là...”
Lại thêm một tiếng “chát” vang lên thật mạnh.
“Câm miệng cho ta!”
“Nam nhân khắp thiên hạ ai cũng có thể ngủ cùng ta, nhưng ngươi thì không!..”
“Câm miệng lại...”
“Ta trở nên ɖâʍ đãng như thế đều là công lao của ngươi. Nếu ngày đó ngươi không cưỡng ép ta thì ta làm sao biết được ngủ với nam nhân lại sảng khoái như vậy chứ? Tất cả đều phải cảm ơn ngươi....”
Nam nhân thật sự không thể nào tiếp tục nghe thêm những lời hắn nói, vừa xoay người định tát thêm một cái thì Khắc Khâm Luân đã kiệt sức ngã xuống bất tỉnh. Nam nhân kịp thời đỡ lấy hắn, ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, vươn tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại đang vươn trên làn da trắng như tuyết, trong ánh mắt hiện lên sự ôn nhu trái ngược với vẻ hung hăng, tàn bạo ban đầu.